Editor: Lê Hạ Băng
Cô xốc mi mắt lên, liếc mắt nhìn một cái.
Qυầи ɭóŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt, để lại tảng vệt nước lớn.
“Anh, anh trả qυầи ɭóŧ lại cho em!”
Cô duỗi tay muốn đoạt lại, hắn lại giơ cao tay lên, đem cô qυầи ɭóŧ của cô nhấc lên cao.
Mảnh vải dệt nhỏ bé, vô cùng đáng thương bị hắn nắm ở trong tay, phần không được cầm lấy lại giống như đồng hồ quả lắc, cử động trái phải liên tục.
Hắn cao cô hơn hai mươi cm, mặc kệ cô nhón mũi chân như thế nào, duỗi dài cánh tay thì đều không có với tới.
Nhưng thật ra cái mông nhỏ tròn trịa của cô vẫn luôn ở cọ xát đũng quần của hắn từ trên xuống dưới, làm quái vật khổng lồ ở dưới đũng quần hắn hoàn toàn đánh thức.
“Ân...” Hắn thấp giọng rên lên một tiếng, tay phải ôm chặt vòng eo của cô.
“Qυầи ɭóŧ ướt như vậy, dù sao cũng không thể mang lại được nữa, còn giữ làm cái gì? Không bằng...”
Thẩm Manh Manh đột nhiên có một loại dự cảm bất tường.
Quả nhiên, chỉ thấy hắn bắt lấy miếng vải dệt đáng thương kia, ném về phía trước...
“A!” Cô theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng, khẩn trương mà nhìn về rừng cây nhỏ phía dưới lầu, nước mắt lập tức tràn đầy trong hốc mắt: “Vu Tu Cẩn! Tại sao anh lại ném qυầи ɭóŧ của em!”
Nói như vậy, không phải cô... Chỉ có thể thả rông hạ thân thôi sao?
“Anh còn chưa có đυ. em, mà em đã bắt đầu khóc rồi sao?”
Hắn cười thô bỉ, tay phải ôm lấy eo cô, không cho cô trốn đi.
“Ô ô... Anh buông em ra, em muốn đi xuống dưới tìm.” Cô tủi thân mà dẩu miệng lên.
“Cũng không thể mang được, còn tìm nó làm cái gì?”
“Chuyện em không có mang qυầи ɭóŧ, nếu như bị người ta phát hiện, thật là mất mặt đó. Hơn nữa, nếu như có người phát hiện dưới lầu có qυầи ɭóŧ...”
Hắn duỗi lưỡi ra liếʍ láp vành tai của cô, tà tứ nói: “Ừ, em nói xem, có thể có người sau khi nhặt được cái qυầи ɭóŧ bị tẩm ướt dâʍ ɖị©ɧ kia thì...”
Hắn thâm ngửi mùi hương ở giữa cổ cô, tiếp tục nói: “Vừa ngửi mùi hương dâʍ ŧᏂủy̠ của em, vừa tự sướиɠ hay không?”
“Hoặc là, dùng qυầи ɭóŧ của em bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, vừa xem phim đen, vừa loát dươиɠ ѵậŧ.”
“Sau đó, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh hôi, toàn bộ bắn ra qυầи ɭóŧ của em, hòa quyện cùng với dâʍ ŧᏂủy̠ của em...”
“Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa...” Cô xấu hổ và giận dữ mà la hét, đôi mắt rất không biết cố gắng mà rớt nước mắt xuống.
Sao hắn có thể dễ như trở bàn tay mà nói ra những lời da^ʍ uế như vậy mà trêu đùa cô cơ chứ?
Cô căn bản không phải là đối thủ của hắn mà.
“Vu Tu Cẩn, sao anh có thể đáng ghét như vậy chứ!” Cô hít hít cái mũi, hờn dỗi mà mắng hắn một câu.
~~~Team Băng tuyển Editor ~~~
“Chán ghét sao?”
Tay phải của hắn túm lấy cái áo hoodie rộng thùng thình ở trên người cô kéo lên trên, làm cho hạ thân của cô bại lộ trong không khí.
Gió xuân thổi qua, làm cô cảm giác hạ thân ướŧ áŧ lạnh căm căm.
Hắn dùng tay trái cởi dây đai lưng ra, kéo dây kéo quần xuống, thả cây côn ŧᏂịŧ thô dài bị nhốt ở trong quần ra.
“Ngày hôm qua còn ôm anh, nói em thật sự rất thích anh, hiện tại, cư nhiên nói chán ghét anh, hả?”
Hắn dùng dục long nóng bỏng thô dài, đánh lên cái mông thịt trần trụi của cô.
“Manh Manh, em như vậy, có tính không là ‘trở mặt còn nhanh hơn lật sách’ hay không?”
“Ân ~” cô thấp thỏm bất an mà vặn vẹo mông: “Vu Tu Cẩn, anh đừng như vậy mà...”
“Như thế nào?” Hắn nâng mông cô lên, đem côn ŧᏂịŧ thật lớn tiến thẳng vào kẽ mông của cô.
Qυყ đầυ dạng xòe ô cọ qua nhục huyệt ướt dầm dề, lại đâm một chút vào hoa đậu nhỏ mẫn cảm.
“Nga ~” cô ngâm khẽ một tiếng.
Huyệt ướt khó chịu một lúc lâu, thật vất vả mới được nam căn cứng rắn đến an ủi, cô nhịn không được co rúm tiểu huyệt lại, tham lam mà muốn càng nhiều hơn.
“Âʍ ɦộ của Manh Manh như thế nào lại dâʍ đãиɠ như vậy chứ? Tùy tiện chạm vào một chút, liền chảy ra nhiều mật dịch với côn ŧᏂịŧ của anh như vậy...”
Hắn cố ý cọ xát hạ thể của cô, hoa dịch ướt nhẹp dính đầy lên gân xanh trên thân gậy.
“Hay là nói, cái huyệt dâʍ đãиɠ như vậy, đối với dươиɠ ѵậŧ của bất kỳ ai cũng đều nhiệt tình như thế, hả?”
“Không phải...”
Hắn vẫn luôn ma sát nơi riêng tư của cô, hại cô cảm giác toàn thân của mình dường như bị lửa đốt, vừa nóng vừa khó nhịn.
——————
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง