Editor: Lê Hạ Băng
Một mặt cực nóng, một mặt lạnh băng.
Hắn hôn từ khóe miệng cô, chuyển qua đôi má phúng phính mang theo chút trẻ con của cô.
“Manh Manh.....”
Tên cô, mềm ấm nhu nhược, ở giữa môi răng, xoang mũi hắn, uyển chuyển triền miên, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Hắn có chút nóng nảy mà lột bỏ áo sơmi của cô.
Hắn dùng lý trí còn sót lại vô, nỗ lực khống chế chính mình, tránh cho động tác quá mức thô bạo, đem cô dọa hư.
“Manh Manh...” Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, môi mỏng ấm áp ướŧ áŧ in dấu ở cổ cô.
Hai tay của hắn tùy ý du tẩu ở trên thân thể của cô, lưu lại từng ngọn dục hỏa, theo mỗi một cái hôn của hắn rơi xuống, ngọn lửa kia càng châm càng mạnh, hung tàn mà đốt cháy mỗi một tấc xương cốt của cô.
“Ân ~ Tu Cẩn, em cảm thấy, nóng quá a ~”
Ý thức của cô dần dần tan rã, giống một búp bê vải mất linh hồn, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Áo ngực họa tiết dâu tây bị hắn cởi ra, hai bầu ngực viên tròn trịa, giống hai con thỏ nhỏ bất an to mọng tuyết, nhảy thoát ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Nhũ thịt tuyết trắng che kín vết bầm màu tím hơi hồng hắn để lại, thoạt nhìn đã ái muội, lại nhu nhược đáng thương.
Hắn dùng ngón tay nắn vuốt đầṳ ѵú đỏ tươi sung huyết cương cứng.
“Ân, Tu Cẩn, đau ~” Cô thống khổ mà nhíu mi lại.
Lúc trước giúp hắn nhũ giao, hắn chơi có chút tàn nhẫn, làm cho bộ ngực của cô vẫn luôn có chút trướng đau.
Đặc biệt là thời điểm đầṳ ѵú cọ xát áo ngực, cái loại đau đớn ngứa ngáy này, giống như bị kim đâm trúng.
Chỉ là, cô vẫn luôn không có mặt mũi nói ra.
“Thật đáng thương.” Hắn nhẹ giọng than tiếc, thương tiếc mà đem hai hột đậu nhỏ ngậm ở trong miệng.
Hắn đem quần áo cả trong lần ngoài của cô lột ra từng cái, mãi đến khi cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống như hắn.
Da thịt của cô trắng hồng, cảm xúc trơn trượt nõn nà, ở dưới anh đến mờ nhạt tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tầm mắt hắn, một tấc một tấc mà quan sát thân thể trắng ngọc của cô.
Cô có một cặp ngực tuyết trắng đầy đặn cực kỳ không tương xứng với gương mặt con nít của cô. Ong eo bình thản, mông vểnh tròn trịa. Một đôi đùi ngọc thon dài thẳng tắp, cơ thể cân xứng.
Cô bị hắn nhìn đến trên mặt nóng lên, thẹn thùng mà dùng tay khoanh trước ngực, hai chân kẹp chặt, che khuất mê người cảnh xuân.
~~~every day đều rất tuyệt ~~~
“Đều xem qua, còn che cái gì?” Hắn vừa cười da mặt cô mỏng, vừa mở vòi hoa sen.
Nước ấm chảy ra, dừng ở trên người hai người.
“Lấy cái tay ra, anh giúp em bôi sữa tắm.”
“Không cần... Em tự mình làm...” Thẩm Manh Manh nhu nhược nói, nhất cử nhất động đều có chút không được tự nhiên.
Hắn lại không để ý tới việc cô giãy giụa, bàn tay nóng rực dính đầy dính đầy sữa tắm, vuốt ve ở trên người cô.
Tay hắn ở phần bên trong đùi cô lưu luyến cả một khoảng thời gian, đầu ngón tay thỉnh thoảng còn đυ.ng chạm đến hoa môi đầy đặn.
Hô hấp của cô dần dần dồn dập, cảm giác sâu sắc khẩn trương bất an.
Ánh mắt hắn đen tối không rõ, thâm trầm giống như là mây đen đang lượng lờ trên mặt biển sóng gió gợn sóng.
Hắn nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh, nỗ lực đè nén xuống cơn khát khó nhịn dã thú trong cơ thể, mở vòi sen, đem bọt biển trên người cô rửa sạch sẽ.
“Manh Manh, đem chân mở ra, anh giúp em rửa phía dưới.”
Vu Tu Cẩn nói, đôi tay bắt lấy chân cô, đem chân cô tách ra hai bên.
Cô đỏ bừng mặt, đem đầu quay sang một bên, ngượng ngùng nhìn hắn.
Hắn bắt tay duỗi xuống hạ thể của cô, nhẹ nhàng xoa nắn âm phụ giống như gò đất tuyết trắng, đi xuống, bẻ hoa môi ra dán sát ở bên nhau ra.
“Ân ~” Cô ưm một tiếng, bụng nhỏ co rút lại một chút, mật huyệt phía dưới cũng đi theo đó co chặt lại.
Ngón tay hắn vuốt ve ở giữa hoa huyệt, ôn nhu mà đem nơi riêng tư của cô rửa sạch sẽ.
“Không cần, Tu Cẩn, thật là khó chịu...” Cô lẩm bẩm, tiểu huyệt nhịn không được hắn thân mật trêu chọc, thấm ra dâʍ ɖị©ɧ.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง