Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư Sau

Chương 15: Đầu trâu mặt ngựa, ngo ngoe rục rịch

Tác giả: Trường Dã Mạn MạnEditor: Ngự Thiên Phong

***

Quang Hi năm thứ 26, xuân hàn se lạnh.

Buổi trưa, ánh nắng lười biếng xuyên thấu qua cành lá sum xuê, sái lạc lên người thanh niên dưới tàng cây, khiến hắn quanh thân độ lên một tầng ánh sáng ấm áp.

Cánh tay thon dài gối dưới ót, trên mặt che lại một quyển sách đang mở, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng chỉ dựa vào dáng người phiên nhược kinh hồng, có thể ẩn ẩn nhìn ra vài phần thanh tuyển phong lưu.

“Tiên sinh!” Một đạo tiếng nói thanh triệt trong sáng xa xa truyền đến, đem mỹ nhân ngủ say từ trong mộng đánh thức.

Không thấy người, chỉ nghe tiếng.

Thẩm Thanh Trác chậm rãi giơ tay, xốc lên sách vở trên mặt, nghiêng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Thiếu niên đón nắng hướng hắn chạy tới, tóc đen được cột cao bằng dây cột tóc màu thiên thanh, thân xuyên kính trang màu đen sạch sẽ nhanh nhẹn, bên hông thon chắc treo một quả ngọc bội mộc mạc màu trắng.

Mắt như điểm sơn, tấn nếu đao tài, mũi tựa núi xa thẳng thắn, sắc môi hơi mỏng thiên đạm, khuôn mặt tuấn mỹ bị mồ hôi tẩm đến trong trắng lộ hồng.

Thiếu niên mười lăm tuổi chưa mất tính trẻ con, hình dáng thâm thúy đã sơ hiện mũi nhọn, anh tuấn đĩnh bạt như hướng dương mà hướng sáng, cả người tản ra tinh thần bồng bột phấn chấn.

“Tiên sinh!” Tiêu Thận bước nhanh chạy đến trước mặt tiên sinh, bước chân kịp thời dừng lại, hơi thở chỉ hơi hơi rối loạn một ít.

Thẩm Thanh Trác nửa ngồi dậy: “Chuyện gì, chạy gấp như vậy?”

“Ta hôm nay phá kỷ lục!” Tiêu Thận cong lưng, ngồi xổm ngồi ở một bên ghế nằm, con ngươi đen nhánh sáng long lanh tràn đầy chờ mong, rất giống một con cún lay động cái đuôi nhỏ cầu khen ngợi.

Chiều cao thiếu niên thân kỳ thật sắp đuổi kịp tiên sinh, nhưng bởi vì chưa tới mức trưởng thành, khi ngồi xổm như cũ cuộn thành một đoàn, vô cùng đáng yêu.

Thẩm Thanh Trác bật cười, như hắn mong muốn, vươn tay xoa xoa tóc thiếu niên, trong miệng khen: “Tiểu Thất giỏi quá.”

Hạ đi đông đến, nháy mắt liền qua ba năm.

Thiếu niên hiện tại ngồi xổm bên cạnh hắn, cùng tiểu hài nhi gầy trơ xương ba năm trước so sánh, nghiễm nhiên đã xảy ra biến hóa, thoát thai hoán cốt.

Mấy năm nay, hắn cấp Tiêu Thận định ra kế hoạch học tập cực kỳ khắc nghiệt, nghiêm khắc chấp hành quy tắc sáu ngày làm việc một ngày nghỉ ngơi, sinh nhật, trừ tịch, Đoan Ngọ, trung thu mới có ngoại lệ.

Trừ bỏ tứ thư ngũ kinh, lịch sử binh pháp, môn học truyền thống bắt buộc, hắn còn vì tiểu đồ đệ lên kế hoạch cường thân kiện thể.

Tiểu hài nhi trong tuổi ăn tuổi lớn yêu cầu dinh dưỡng đầy đủ, giống như cây non, cứ cách một đoạn thời gian sẽ nhảy cao một đoạn. Nhưng hắn vô pháp dạy tiểu đồ đệ cưỡi ngựa bắn cung, đành phải dựa theo phương thức tập thể hình hiện đại huấn luyện Tiêu Thận.

Chạy bộ rèn luyện sức chịu đựng, cử tạ rèn luyện lực tay, đứng tấn rèn luyện lực chân, hắn còn cố ý động thủ làm một cái bao cát phiên bản đơn sơ, làm Tiêu Thận mỗi ngày đánh quyền nửa canh giờ, rèn luyện cơ bắp toàn thân cùng thân pháp nhanh nhẹn.

Mà tiểu đồ đệ của hắn, cũng nghiêm túc tuân thủ hứa hẹn đêm trừ tịch, nghe lời tiên sinh nói, dù vừa khổ vừa mệt cũng không oán giận, chỉ khẽ cắn môi tiếp tục kiên trì.

Chỉ là sau mỗi lần vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, sẽ làm nũng hướng tiên sinh đòi ngon ngọt.

Thẩm Thanh Trác mỉm cười gãi gãi thịt mềm dưới cằm cún con, “Nói thẳng, lần này lại muốn đòi tiên sinh cái gì?”

Tiêu Thận ngước mắt, vẻ mặt thoải mái mà cọ cọ lòng bàn tay ôn lương của tiên sinh, “Tối nay, muốn ăn sủi cảo tiên sinh làm.”

Thẩm Thanh Trác hơi kinh ngạc: “Sủi cảo ta làm? Mất công ngươi lại chê.”

Đêm giao thừa năm ngoái, hắn tâm huyết dâng trào, tự mình xuống bếp làm vằn thắn, kết quả bởi vì không quen tay, làm ra sủi cảo hình thù kỳ quái. Không nghĩ tới tiểu đồ đệ lại ăn đến mỹ mãn, vẫn luôn nhớ mãi không quên.

“Ân ân……” Tiêu Thận đem đầu diêu thành trống bỏi, “Sủi cảo tiên sinh làm, ăn ngon nhất thiên hạ.”

“Cái miệng nhỏ ngọt như vậy, đáng tiếc, tiên sinh đêm nay thật sự không làm được.” Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ cười khẽ, thu hồi ngón tay, “Thái Hậu sai người truyền chỉ, mệnh ta bữa tối đi Trường Thọ cung một chuyến.”

“Thái Hậu?” Tiêu Thận hơi hơi nhíu nhíu mày, “Thái Hậu triệu kiến tiên sinh làm cái gì?”

Thẩm Thanh Trác một lần nữa nằm xuống ghế dài, “Ngươi đoán xem?”

Tiêu Thận hơi suy tư, trả lời: “Nàng muốn xác nhận tình hình gần đây của ta.”

Thẩm Thanh Trác: “Ân, tiếp tục.”

Anh đĩnh mi ép xuống, nháy mắt có vẻ sắc bén vài phần, Tiêu Thận nhẹ giọng cười lạnh nói: “Phụ hoàng thân thể ngày càng sa sút, tổ mẫu đây là gấp không chờ nổi muốn từ những huynh đệ ta, lấy ra một người nhất thích hợp để chọn làm con rối.”

Năm trước trời đông giá rét, Quang Hi Đế vô ý nhiễm phong hàn, không ngờ từ đó về sau triền miên nằm trên giường bệnh, thân thể không bằng lúc trước.

“Trong triều, Thái tử điện hạ sớm đã bồi dưỡng ra thế lực cho bản thân, các chư vị hoàng tử, mẫu tộc nhiều ít đều chỗ dựa, chỉ có ngươi tuổi nhỏ nhất, trong cung tứ cố vô thân. Trước mắt nhìn, chọn ngươi là thích hợp nhất, nhưng mà ——” Thẩm Thanh Trác hơi dừng một chút, “Chờ hài tử trong bụng Nguyên phi được sinh ra, nếu là tiểu hoàng tử, thế cục lại muốn thay đổi.”

Tiêu Thận kéo kéo khóe môi: “Nói như thế, hoàng tử trong tã lót sẽ càng nghe lời hơn.”

Bất quá, Nguyên phi có thể thuận lợi sinh hạ Bát hoàng tử hay không, vẫn là một dấu chấm hỏi.

“Vậy phải xem, Nguyên phi rốt cuộc có bản lĩnh giữ được đứa nhỏ này hay không đã.” Thẩm Thanh Trác khép mắt, ngữ khí thản nhiên nói, “Không vội, đêm nay cứ thong thả diện kiến Thái Hậu trước.”

Trong triều, thế lực các phái vẫn luôn âm thầm nổi sóng, đặc biệt là sau khi Quang Hi Đế bị bệnh, đầu trâu mặt ngựa khắp nơi càng nhịn không được ngo ngoe rục rịch.

Dựa theo phát triển trong thư, mấy ngày sau dạo xuân, Nguyên phi sẽ bị ám sát một hồi, đến lúc đó tiền triều hậu cung, toàn bộ sẽ loạn thành một đoàn.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, đây ngược lại cơ hội ngàn năm có một.

***

Trường Thọ cung.

Thái Hậu ung dung ngồi ngay ngắn trên chủ vị, ngữ khí từ ái nói: “Trác nhi càng ngày càng giống mẫu thân ngươi.”

Thẩm Thanh Trác nhấp môi cười: “Hoàng Thượng cũng từng nói như vậy.”

TruyenHD

Mẫu thân của nguyên chủ là Thái Hậu thân chất nữ nhi, năm đó được tiên hoàng phong làm Lan Dương quận chúa, sau đó gả xa đến U Bắc, trở thành Trấn Bắc vương phi, bản chất bất quá cũng là một hồi hoàng thất liên hôn ổn định U Bắc.

Thái Hậu lại cười nói: “Khó được ngươi tính tình này cũng giống mẫu thân ngươi, dịu ngoan thức thời, biết lo cho đại cục.”

Thẩm Thanh Trác: “Tạ Thái Hậu khích lệ.”

“Chính vì như vậy, lúc trước Hoàng Thượng đem Thận nhi giao cho ngươi, ai gia rất là an tâm.” Thái Hậu than nhẹ một hơi, “Tiểu hoàng tôn này của ai gia, trước sau không được phụ hoàng hắn yêu thích, nhiều năm qua quả thật là đã chịu khổ.”

Thẩm Thanh Trác trấn an nói: “Có Thái Hậu nương nương quan tâm, nói vậy Thất điện hạ trong lòng liền không cảm thấy khổ.”

Thái Hậu dừng một chút, lại hỏi: “Trác nhi, ngươi ở bên Thận nhi cũng đã ba năm, ngươi cho rằng Thất hoàng tử học thức phẩm tính như thế nào?”

Thẩm Thanh Trác ngữ khí chần chờ: “Này…… Thần không dám nói.”

“Cứ nói đừng ngại.” Thái Hậu ngữ khí ôn hòa mà cổ vũ, “Hôm nay chỉ là ai gia cùng ngươi hàn huyên vài chuyện riêng tư, không cần câu thúc.”

Thẩm Thanh Trác hít sâu một hơi, làm như hạ quyết tâm, chậm rãi trả lời: “Năm đó, Hoàng Thượng mệnh ta đảm nhiệm điện hạ hầu giảng, chỉ là muốn ta dạy dỗ Thất điện hạ hiếu lễ trung tín, nhân nghĩa liêm sỉ cùng đạo lý, đối mặt khác không yêu cầu gì.”

Thái Hậu bất động thanh sắc mà dùng khăn gấm chà lau khóe môi, “Hoàng Thượng đúng là nói như thế nào?”

“Hoàng Thượng nói, thái tử điện hạ trí dũng kiêm tư, Tam điện hạ văn thao võ lược mọi thứ tinh thông, dù có ra sao cũng không tới lượt Thất điện hạ, chờ đến tuổi, khiển ra cung làm nhàn tản Vương gia là được.” Thẩm Thanh Trác gật đầu rũ mi, “Huống chi, tính tình Thất điện hạ lại không tranh không đoạt, chính điện hạ cũng không muốn học, thần cũng không thể cường bách.”

Thái Hậu ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn chăm chú hắn, sau một lúc lâu, lại thở dài một hơi: “Ai gia minh bạch.”

“Vi thần hổ thẹn.” Thẩm Thanh Trác mặt lộ vẻ xấu hổ, ngữ khí sâu xa nói, “Kỳ thật mấy năm nay, thần chính mắt thấy ngày tháng trong lãnh cung củaThất điện hạ, trong lòng rất không dễ chịu, nhưng……”

“Này không trách ngươi.” Thái Hậu ôn thanh nói, “Ai gia sẽ khuyên nhủ Hoàng Thượng, trước để Thận nhi từ lãnh cung dọn ra. Loại địa phương kia, sao có thể để cho hoàng tử ở?”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Trác không khỏi lộ ra nhàn nhạt vui mừng: “Thái Hậu nhân từ. Nếu thật là có thể từ lãnh cung dọn ra tới, Thất điện hạ nhất định sẽ cảm nhớ Thái Hậu nương nương ân đức.”

***

Khi trở lại Tễ Nguyệt Các, trăng đã treo trên đỉnh đầu.

Thẩm Thanh Trác đẩy cửa nội điện ra, lại thấy án trên bàn có một chiếc đèn, một cái đầu lông xù xù nho nhỏ đang ghé vào dưới ánh nến lay động.

Từ khi hắn nắm được nhược điểm điểm của lão thái giám Vương Quý, bèn lợi dụng Vương Quý m ngược hướng Đông Cung truyền đi tin tức đối bọn họ có lợi, tiểu đồ đệ xuất nhập Tễ Nguyệt Các liền thuận tiện hơn nhiều.

“Tiên sinh……” Tiêu Thận Ghé vào trên bàn, bỗng nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu gì đó.

“Đánh thức ngươi?” Thẩm Thanh Trác phục hồi tinh thần lại, nhấc chân bước vào nội thất, “Sao không quay về ngủ?”

“Ân?” một tiếng, Tiêu Thận mới chân chính tỉnh táo lại, đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, “Tiên sinh, ngươi đã trở lại!”

Thẩm Thanh Trác đi đến trước bàn, tùy tay rót một chén trà nhỏ, “Lại đang đợi ta a.”

Tiêu Thận nhìn hắn: “Tiên sinh không trở lại, ta ngủ không được.”

“Có tin tốt.” Thẩm Thanh Trác cười, búng trán tiểu đồ đệ một cái, “Qua đoạn thời gian nữa, ngươi có thể ra khỏi lãnh cung.”

“Vì cái gì?” Tiêu Thận mày nhăn lại, trên mặt thế nhưng hiện ra một tia không tình nguyện.

“Mấy năm nay, ta vẫn luôn bắt ngươi giấu tài, đóng cửa trong nhà.” Thẩm Thanh Trác khẽ nhấp một ngụm trà nóng, ý vị thâm trường cười nói, “Nhưng trước mắt, đã đến lúc ra cửa khuấy đυ.c nước ao.”

“Ta nghe theo tiên sinh.” Tiêu Thận nhẹ giọng trả lời, ánh mắt sáng quắc từ đầu đến cuối đều dán trên gương mặt tuyệt diễm điệt lệ kia.

Hắn rất thích tiên sinh lộ ra biểu tình như vậy, cao cao tại thượng, ngầm có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, phảng phất như đang chờ đợi trò hay mở màn, lại dường như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.

Đầu lưỡi không an phận mà thật mạnh liếʍ hàm trên, Tiêu Thận đem tất cả cảm xúc sâu trong đáy mắt thu liễm, nhào qua ôm chặt vòng eo tiêm nhận của tiên sinh, “Kia, đêm nay ta có thể ngủ chung với tiên sinh sao?”

Thẩm Thanh Trác bị hắn đâm cho lui về sau một bước, trà nóng trong tay văng ra một chút, bỗng thấy không biết nên khóc hay cười, nói: “Ngươi đã bao lớn rồi, còn muốn cùng tiên sinh ngủ?”

“Ta mặc kệ.” Tiêu Thận đem mặt vùi vào cổ tiên sinh, làm nũng nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, chóp mũi hít thật sâu lãnh hương ngào ngạt lãnh quen thuộc, “Mùa đông năm trước, ta còn giúp tiên sinh làm ấm ổ chăn, vì sao năm nay không được?”

Thẩm Thanh Trác: “Nói bậy, rõ ràng là ngươi ham ổ chăn ấm áp của tiên sinh, ăn vạ không chịu đi.”

“Ngao!” Tiểu sói con bắt đầu chơi xấu, biết nghe lời phải mà sửa lời, “Nói vậy tiên sinh làm ấm ổ chăn cho ta cũng đúng.”

“Tiểu Thất, ngươi lá gan không nhỏ a.” Thẩm Thanh Trác đẩy đẩy cái đầu cọ mình đến phát ngứa, “Được rồi, tới đánh cờ một ván. Thắng, tiên sinh cho ngươi lưu lại làm ấm ổ chăn.”

Nghe vậy, Tiêu Thận lập tức đem mặt rút ra hõm vai ấm áp cổ, “Nói chuyện phải giữ lời?”

Thẩm Thanh Trác gật đầu: “Nói chuyện giữ lời.”

Xem ra, đêm nay cần thiết để tiểu đồ đệ của hắn, tiếp thu một chút đòn hiểm đến từ tiên sinh.

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu sói con có thể có ý gì xấu đâu, hắn chỉ là muốn làm ấm giường cho tiên sinh thôi mà.

————————————

Lời Editor: Chư vị đoán xem chương sau có thịt vụn hay không nga~