Chương 2 Mỹ nhân (Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của bản tôn....)
Tác giả: Tức Mặc Dao
Editor: Ngự Thiên Phong
***
Hộ tông đại trận của Vân Gian Khuyết, một lần mở ra, còn muốn ngược dòng đến 4000 năm trước, vì ứng đối lưu hỏa thiên tai, núi sông rung chuyển.
Tâm trận của Hộ tông đại trận nằm điện ở Vấn Tiên trên đỉnh Linh Vận sơn, các trưởng lão tu vi từ Phân Thần trở lên thay phiên chủ trì, để duy trì đại trận mỗi ngày cần mấy trăm vạn linh thạch, tuy Vân Gian Khuyết truyền thừa đã lâu nội tình phong phú, đến ngày thứ bảy bảy 49, cũng sắp lâm vào tình cảnh không thể tiếp tục được nữa.
Gần ngàn tên đệ tử Trúc Cơ kỳ trở lên, yên lặng khoanh chân ngồi ở ngoài Vấn Tiên điện, thần sắc túc mục, tu vi bọn họ không đủ để thao túng đại trận, nhưng ở thời khắc cuối cùng, lại có thể thiêu đốt tự thân tu vi, thay thế linh thạch, tiếp tục cung cấp linh lực cho đại trận .
Chợt, không trung hạ xuống quầng sáng lập loè, đại biểu cho lại bị công kích.
Đám ma tu thay phiên tấn công đại trận, sẽ dẫn tới đại trận tiêu hao càng nhiều năng lượng, hiện giờ quang mang đại trận càng ngày càng mỏng manh, sợ là…… Hôm nay sẽ không chống đỡ nổi.
Tạ Hoài từ trong Vấn Tiên điện chậm rãi mà ra, ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn đến màn trời quang mang tiệm nhược phảng phất như tùy thời sẽ tiêu tán.
Những đệ tử chờ đợi bên ngoài đó, thấy hắn ra tới, đều lộ ra thần sắc kính trọng, cung kính nói: “Tạ sư huynh.”
Tạ Hoài chính là đại đệ tử đồng lứa của bọn đệ tử Vân Gian Khuyết này, sư huynh mọi người bọn họ, tuy rằng tuổi tác còn trẻ, lại có tu vi Phân Thần kỳ, bởi vậy mới có tư cách tiến vào Vấn Tiên điện, hiệp trợ các trưởng lão thao túng đại trận, mà đám người bọn họ lại chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài……
Nhưng, bọn họ tuy rằng không có thiên phú tu vi như Tạ Hoài, không thể giúp nhiều ít, nhưng cũng sẽ không tham sống sợ chết, chắc chắn cùng đám ma tu tử chiến đến thời khắc cuối cùng, tuyệt không bôi nhọ thanh danh của Vân Gian Khuyết.
Tạ Hoài nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt, ai ai cũng treo biểu tình quyết tuyệt cá chết lưới rách, ngay cả mấy tiểu sư đệ tiểu sư muội ngày thường bất hảo nhất, giờ phút này cũng ngồi nghiêm chỉnh, nắm chặt kiếm trong tay, gặp phải nguy cơ sinh tử tồn vong, không có một người lâm trận bỏ trốn, cũng không ai…… Nghĩ tới chuyện đem hắn giao ra, cầu lấy con đường sống.
Đúng vậy, ngay cái ngày Vân Gian Khuyết bị vây khốn kia, Ma Tôn liền phái người tiến đến truyền lời, nếu đem Tạ Hoài hắn hiến cho Ma Tôn, liền cấp Vân Gian Khuyết một con đường sống.
Lời nói càn rỡ cỡ này, không thể nghi ngờ là khinh - nhục toàn bộ Vân Gian Khuyết, đường đường là chính đạo tiên môn, nếu dựa vào dâng đệ tử ra để sống tạm, chỉ biết trở thành trò cười toàn bộ Linh Tiên Giới, từ đây lại không chốn dung chân, lúc ấy mọi người đều thực sự oán giận, một hồi huyết chiến khó có thể tránh.
Hiện giờ đã qua bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Một ngày so một ngày càng cái chết càng cận kề hơn, một ngày so một ngày càng thêm tuyệt vọng……Nhưng vẫn không ai chịu thỏa hiệp.
Đó là khí khái của Vân Gian Khuyết, thà rằng huỷ diệt tại đây, cũng không chịu hướng ma đạo cúi đầu.
Tạ Hoài bước chân trầm trọng, bước từng bước xuống bậc thang.
Thời điểm sắp lướt qua nơi này, một bàn tay kéo góc áo hắn lại, là tiểu sư đệ Đào Lộc, thiếu niên đối hắn chớp chớp mắt, nói: “Sư huynh, ngươi nhất định phải sống sót.”
Đứa nhỏ này ngày thường bất hảo nhất, tu luyện cũng thường thường giở thủ đoạn gian dối, ngày thường không thiếu bị sư phụ răn dạy, hiện tại lại ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này…… Tạ Hoài chậm rãi nói: “Vì cái gì?”
Thiếu niên thấy không ai chú ý tới, lộ ra một ánh mắt giảo hoạt quen thuộc, nhếch miệng lộ ra răng nanh đáng yêu, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, ngươi là Phân Thần kỳ trẻ tuổi nhất Linh Tiên Giới, mọi người đều nói ngươi thiên tài duy nhất có hy vọng thành tựu Hợp Đạo chân tiên trong mấy ngàn năm tới, ngươi cùng chúng ta không giống nhau…… Cho nên ngươi nhất định phải sống sót, như vậy, có thể báo thù cho chúng ta a.”
Nói tới đây, ánh mắt hắn tỏa sáng, thiếu chút nữa quơ chân múa tay cả lên, phảng phất dường như chính mình đang đại sát tứ phương: “Đến lúc đó gϊếŧ những ma tu đó kêu cha gọi mẹ, xem bọn họ còn dám làm xằng làm bậy như vậy không!”
Tạ Hoài yết hầu hơi ngạnh.
Đào Lộc sợ chậm trễ chính sự, hắn nói xong chạy nhanh buông ra tay, ngượng ngùng vò đầu: “Ngày thường đều là sư huynh ngươi che ở phía trước, lần này cũng nên đổi thành chúng ta bảo hộ ngươi một lần!”
Tạ Hoài chậm rãi vươn tay, xoa xoa đầu thiếu niên, giọng nói khàn khàn: “Ngươi còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Hắn quay đầu, không dừng lại, xuống núi.
………………
Minh Ẩn thượng nhân chính là tông chủ Vân Gian Khuyết, là một trong những vị đại năng Linh Hư kỳ mà toàn Linh Tiên Giới chỉ có vài tên, ở Linh Tiên Giới đức cao vọng trọng, chỉ là hiện giờ thọ nguyên gần hết, lại chậm chạp ở Luyện Hư kỳ đỉnh vô pháp đột phá, bởi vậy hàng năm bế quan không ra, nếu không có tao ngộ nguy cơ bậc này…… Hắn cũng sẽ không xuất quan ứng đối ma họa.
Chỉ tiếc……
Lão giả đầu bạc khoanh chân mà ngồi, mặt như giấy vàng, thần sắc suy yếu, hiển thị thân đã bị trọng thương.
Hắn chậm rãi mở mắt, thanh âm già nua: “Hoài nhi, ngươi đã đến rồi.”
Tạ Hoài cung cung kính kính tiến lên, hành lễ nói: “Sư phụ.”
Tạ Hoài nhìn lão giả hơi thở suy yếu, trong lòng càng thêm trầm trọng, sư phụ tự mình xuất quan nghênh chiến, nhưng vẫn như cũ không phải đối thủ của ma đầu kia …… Sư phụ đình trệ ở Luyện Hư kỳ đã hơn một trăm năm, hy vọng đột phá vốn xa vời, lần này lại bị thương căn cốt, sợ là càng vô vọng tiến thêm một bước.
Tạ Hoài ánh mắt nặng nề, từng chữ một tự nói: “Sư phụ, ma đầu kia là Hợp Đạo kỳ?”
Trên Luyện Hư kỳ chính là Hợp Đạo, tu sĩ đạt tới Hợp Đạo kỳ, hình thần hợp nhất, thọ nguyên cơ hồ vô tận,có thể dẫn thiên địa chi lực, xé rách hư không, bởi vậy cũng được xưng là Hợp Đạo tiên chân, mà Linh Tiên Giới…… Từ sau khi một vị Hợp Đạo tiên chân nguyên sơ ngã xuống, đã mấy ngàn năm chưa từng có Hợp Đạo tiên chân.
Nếu ma đầu kia thật sự đã tới cảnh giới này, chỉ sợ hôm nay không chỉ có Vân Gian Khuyết gặp nguy, mà là nguy hiểm của toàn bộ Linh Tiên Giới.
Minh Ẩn thượng nhân lắc đầu: “Hẳn là không phải, nếu hắn thật sự đã là Hợp Đạo kỳ, hộ tông đại trận sớm đã không cản được hắn……” Nhưng rốt cuộc cảnh giới ra sao, Minh Ẩn thượng nhân cũng nói không rõ.
Tạ Hoài thần sắc nghiêm nghị ngưng trọng, chỉ cần không phải Hợp Đạo kỳ, liền có hy vọng ngăn cản …… Huống hồ, cho dù thật là Hợp Đạo kỳ lại như thế nào? Chỉ cần hắn tồn tại một ngày, hắn nhất định phải chém gϊếŧ ma đầu này, trả lại thái bình cho Linh Tiên Giới.
Minh Ẩn thượng nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
5 năm trước, ma đầu kia ngang trời xuất thế, thủ đoạn tàn khốc bạo ngược, thống nhất ma đạo, lệnh quần ma cúi đầu không dám không từ…… Khi đó Linh Tiên Giới, vẫn chưa ý thức được đây là khởi đầu cho đại họa.
Không có người biết lai lịch hắn, không có người biết tu vi hắn, chỉ biết hắn rất mạnh, cho tới nay chưa từng thất bại, tất cả những ai chống lại hắn, đều sẽ bị tàn nhẫn gϊếŧ chết.
Ma Tôn Yếm Tuy sau khi nhất thống ma đạo, rất nhanh liền bắt đầu khuếch trương, tùy ý sát phạt đoạt tài nguyên, thủ hạ quần ma ức hϊếp bá tánh…… Thời gian trước đó không lâu, đệ tử Vân Gian Khuyết xuống núi du lịch, vì che chở bá tánh địa phương, cùng một vài ma tu dẫn phát xung đột, không nghĩ lại đưa tới ma họa lần này.
Chỉ vì kẻ hèn cọ xát, không tiếc đại động can qua, muốn tiêu diệt môn đồ phái…… Ma đầu này hành sự không có nửa điểm theo lẽ thường, không kiêng nể gì đến cực điểm, sợ là nổi lên tâm tư gϊếŧ gà dọa khỉ.
Mà chúng tiên môn lại còn chia năm xẻ bảy, căn bản vô lực chống cự.
Sau khi Vân Gian Khuyết khổ chiến không thể không lui về giữ tông nội, một ngày bị nhốt mở ra hộ tông đại trận kia, Minh Ẩn thượng nhân liền đưa tin đến các đại môn phái, đến nay chỉ thu được ít ỏi vài phản hồi, ngay cả mấy môn phái có giao hảo, cứ luôn nói sẽ gấp rút đến tiếp viện, nhưng suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày qua đi, lại không chờ nổi một môn phái viện trợ.
Minh Ẩn thượng nhân cười khổ một tiếng, cũng đúng, hiện giờ vạn ma tụ tập, làm gì có môn phái nào dám can đảm lại đây? Sợ là còn chưa cứu được bọn họ, chính mình đã bị quần ma cấp diệt……
Cho dù là người tu tiên, xét cho cùng vẫn là con người, là người liền sẽ so đo được mất …… Chỉ là tuy về tình cảm có thể tha thứ, nhưng rốt cuộc vẫn có chút thất vọng, nếu chúng tiên môn không thể liên hợp lại —— Cảnh ngộ Vân Gian Khuyết hôm nay, sẽ là bọn họ ngày mai.
Minh Ẩn thượng nhân bình tĩnh nhìn thanh niên trước mắt, ánh mắt từ ái mà không tha…… Hiện giờ sơn cùng thủy tận, cũng nên tới lúc ra quyết định.
Tạ Hoài là đệ tử hắn ký thác kỳ vọng cao nhất, trời sinh đạo cốt, ngộ tính cực cao, bất quá hai mươi liền có thành tựu Phân Thần kỳ, là thiên tài ngàn năm khó gặp, cuộc đời hắn muốn dừng bước tại đây, nhưng Tạ Hoài tương lai lại không thể hạn lượng, thành tựu Hợp Đạo tiên chân cũng không phải không có khả năng, chỉ có Tạ Hoài tồn tại, truyền thừa Vân Gian Khuyết mới có hy vọng kéo dài……
Minh Ẩn thượng nhân chậm rãi mở miệng: “Phá trận một khắc kia, vi sư sẽ tự mình nghênh chiến ——”
Tạ Hoài giữa mày nhăn lại, nói: “Sư phụ, ngài thương thế chưa lành……”
Minh Ẩn thượng nhân nhẹ nhàng cười, đánh gãy lời hắn: “Vi sư tự bạo nguyên thần, tất có thể trở kia ma đầu một chốc, mà ngươi —— có thể nhân cơ hội đó rời đi.”
Tạ Hoài sắc mặt khẽ biến: “Sư phụ ——”
Minh Ẩn thượng nhân thần sắc ngưng trọng, lời nói thấm thía: “Ngươi là hi vọng cuối cùng của Vân Gian Khuyết, vi sư không hy vọng, Vân Gian Khuyết truyền thừa đến đây đã đoạn, ngươi minh bạch sao?”
Tạ Hoài bên cạnh khẩn siết chặt tay, cằm căng chặt, hắn sao không thể không rõ ý nghĩ của sư phụ cùng bọn đồng môn, bọn họ đều đem hy vọng ký thác lên trên người hắn, muốn hy sinh chính mình để mưu cho hắn một con đường sống, hy vọng hắn có thể tiếp tục kéo dài truyền thừa của Vân Gian Khuyết, một ngày kia vì bọn họ báo thù rửa hận……
Chỉ là, hắn lại không có cách nào tiếp thu loại kết cục này.
Tạ Hoài tựa hồ rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn chợt nhẹ nhàng cười, ánh mắt sắc bén như đao, nói: “Vẫn chưa đến tình trạng này, chúng ta còn có một con đường, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?”
Minh Ẩn thượng nhân nao nao, ngay sau đó minh bạch Tạ Hoài ý tứ, nổi giận nói: “Hồ nháo, không thể!”
Tạ Hoài thần sắc bình tĩnh nói: “Ma Tôn đã nói, chỉ cần một mình ta, hắn có thể buông tha Vân Gian Khuyết.”
Minh Ẩn thượng nhân trừng mắt dựng mục: “Ma đầu nói sao có nửa phần danh dự đáng tin! Hắn nói lời này chỉ đơn giản là muốn khinh- nhục chúng ta thôi, ngươi nếu thật sự đi, chỉ có một con đường chết!”
Tạ Hoài không phải không nghĩ tới điểm này, nhưng mà…… Hắn chậm rãi mở miệng: “Nhưng cũng có ba phần khả năng, hắn thật sự sẽ lui binh rời đi…… Một là trước mắt bao người, lật lọng, chỉ sợ sẽ tổn hại uy tín hắn. Tiếp nữa, mục đích của hắn chỉ là gϊếŧ gà dọa khỉ, làm thiên hạ tiên môn biết kết cục ngỗ nghịch cãi lời hắn, chỉ cần cho hắn một nấc thang, Vân Gian Khuyết cùng hắn không thù không oán, ngược lại không có nguyên nhân nhất định phải đuổi cùng gϊếŧ tận.
Hiện giờ Ma môn bên kia cũng là tử thương thảm trọng, rất nhiều nhân tâm đã sinh tâm bất mãn, chỉ là giận nhưng không dám nói gì mà thôi…… Hắn đã là Ma Tôn, không sợ tàn bạo vô đạo, nhưng cũng phải suy xét đến suy nghĩ của thủ hạ, ép quá hoá liều, chỉ cần chúng ta đáp ứng yêu cầu của hắn …… Khả năng thuận thế lui binh là rất lớn.”
Tạ Hoài từ từ nói, bình tĩnh lý trí suy tính khả năng Ma môn lui binh một phen, phảng phất như đang đàm luận, căn bản không phải đang nói đến chuyện đem chính mình làm luyến sủng dâng đi.
Minh Ẩn thượng nhân ánh mắt bi thống, đây là đệ tử hắn đắc ý nhất, có căn cốt thiên phú, ngộ tính tuyệt hảo, đạo tâm kiên định, cùng tâm tính lý trí tỉnh táo nhất …… Vốn trên đường cầu tiên vấn đạo nên thẳng tiến không lùi, không nên gặp phải lựa chọn như thế này.
Tạ Hoài là hắn nhìn mà lớn lên, Minh Ẩn thượng nhân không đành lòng, nói: “Ngươi có biết, nếu ngươi đi ma đầu nơi đó, ngươi sẽ có kết cục gì?”
Ma Tôn tàn bạo thiên hạ đều biết, chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả chết cũng là hy vọng xa vời.
Tạ Hoài nhàn nhạt nói: “Vân Gian Khuyết truyền thừa, không phải chỉ có một mình ta, sư phụ sư thúc, các sư đệ sư muội…… Các ngươi mới là Vân Gian Khuyết truyền thừa, mới là Vân Gian Khuyết tương lai…… Nếu rõ ràng vẫn còn cơ hội, lại muốn các ngươi hy sinh tánh mạng, để ta một người sống tạm, với thẹn với đạo tâm, chỉ sợ cuộc đời này khó đột phá, cô phụ sư phụ kỳ vọng.”
Lời này của Tạ Hoài làm Minh Ẩn thượng nhân không còn lời gì để nói, người tu tiên chú trọng đạo tâm nhất, Tạ Hoài tâm tính cao ngạo, đạo tâm hắn không dung có rạn…… Hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, tuyệt không để đồng môn vì mình uổng mạng.
“Chỉ có tồn tại, mới có hy vọng, mấy ngàn đệ tử Vân Gian Khuyết, cũng không nên mệnh tuyệt tại đây.” Tạ Hoài từng chữ một nói: “Huống hồ ta đi bên người ma đầu, cũng có cơ hội gϊếŧ chết hắn, chỉ có như vậy, mới là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.”
Hy sinh một mình hắn, liền có thể bảo toàn toàn bộ tông môn.
Chỉ cần có một tia khả năng, hắn liền không thể không thử.
Minh Ẩn thượng nhân trầm mặc hồi lâu, nói: “Nếu ma đầu kia không chịu tuân thủ ước định thì……”
Tạ Hoài cười, khóe môi giơ lên, ánh mắt minh duệ: “Vậy làm phiền sư phụ các ngươi giúp ta chắn một chắn, ta nhất định sẽ mở một con đường máu, ngày sau trở về thế các ngươi báo thù.”
Minh Ẩn thượng nhân lại nói không ra lời phản đối, hai mắt rưng rưng, thần sắc bi thương lại cảm động, đây là đệ tử hắn thích nhất đắc ý nhất, giống như là hài tử chính mình nhìn mà lớn lên, đối hắn ký thác kỳ vọng cao, nhưng Vân Gian Khuyết rốt cuộc không phải chỉ có một mình Tạ Hoài, còn có rất nhiều rất nhiều người, hắn không có cách nào cự tuyệt Tạ Hoài đề nghị……
Nhẫn nhịn khuất nhục nhất thời, mới có hy vọng.
Minh Ẩn thượng nhân hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra một chữ: “Hảo.”
Tạ Hoài thoải mái cười, hắn vén lên vạt áo, lễ bái Minh Ẩn thượng nhân thật sâu, ngẩng đầu nói: “Đệ tử còn có một thỉnh cầu cuối cùng.”
Chuyền này vừa đi là cửu tử nhất sinh, Minh Ẩn thượng nhân rưng rưng nói: “Ngươi nói, vi sư đều đáp ứng ngươi.”
Tạ Hoài chậm rãi nói: “Nếu ta đi Ma môn, hy vọng sư phụ đem ta trục xuất sư môn, từ đây mọi việc ta làm, hết thảy vinh nhục, đều không quan hệ đến Vân Gian Khuyết.”
TruyenHD
……………
Trước sơn môn Vân Gian Khuyết, một đám ma tu đang công kích hộ tông đại trận, ma tu cầm đầu thân khoác hắc giáp, thân hình cao lớn, da như cổ đồng, cơ bắp cù kết, đôi tay hắn chấp đao, phía sau mấy trăm tên ma tu kết trận, đem toàn bộ tu vi tập trung lên thân một người, hắn một đao lại một đao đánh xuống, quang mang đại trận không còn sức lập loè!
Ma tu kia một bên phách chém, một bên châm biếm, cất cao tiếng nói: “Chỉ cần các ngươi giao ra Ngọc Nghi Quân, tôn thượng cao hứng, sẽ tha các ngươi một con đường sống, hà tất gàn bướng hồ đồ như thế!”
Trong trận có vài tên đệ tử Vân Gian Khuyết cố thủ, thần sắc bất động, lạnh lùng nhìn ma tu bên ngoài.
Ma tu cười cười, ngữ khí càng thêm ái muội, mang theo một tia đùa giỡn chi ý, nói: “Các ngươi nhìn lại mình xem, đều một bộ mặt chết, thật là không hiểu chuyện, các ngươi hẳn nên cao hứng a! May mắn Vân Gian Khuyết các ngươi có đệ nhất mỹ nhân danh khắp thiên hạ, nếu là người tùy tiện, tôn thượng chúng ta còn chướng mắt, đây chính là phúc khí của các ngươi a, thật là không biết xấu hổ……”
Tuy vài tên đệ tử kia, mấy chục ngày này nghe được không biết bai nhiêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ ô ngôn uế ngữ, nhưng mỗi lần nghe đến đây, vẫn là cảm thấy giận không thể nhịn được.
Sư huynh Tạ Hoài là đối tượng ngưỡng mộ của mọi người bọn họ, là Vân Gian Khuyết…… Không, là Linh Tiên Giới thiên kiêu, không riêng về mặt tu hành là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, ngay cả dung mạo cũng không ai sánh bằng, như thế trời quang trăng sáng tồn tại, là kiêu ngạo trong lòng mọi người Vân Gian Khuyết…… Lại bị ma tu kia nói thành lấy sắc thờ người, bọn họ chỉ hận không thể tiến lên liều mạng!
Hôm nay là ngày thứ bảy bảy 49, đại trận hiển nhiên đã không thể kiên trì thêm bao lâu, vài tên đệ tử lòng đầy căm phẫn hít sâu một hơi, trong tay nắm chặt kiếm.
Sẽ không có người tới.
Chẳng sợ hôm nay chết ở chỗ này, bất quá cũng như thế.
Rùa đen rút đầu, bọn họ làm đủ rồi!
Bọn họ một đám đứng lên, đang muốn liều chết một trận, chợt nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, ngơ ngẩn nói: “Tạ sư huynh, ngài như thế nào ra tới?”
………………
Trong Luyện Hồn tháp, Phương Lê cười nói: “Bản tôn tin tưởng.”
Sau đó duỗi tay lăng không vung lên, đỡ Ô Y Miên lên.
Ô Y Miên tầm mắt xẹt qua nam tử dung nhan tái nhợt trước mắt, ngay sau đó cung kính rũ tầm mắt xuống, áp xuống cảm xúc mạc danh khác thường hiện lên trong nháy mắt kia.
Tôn thượng từ trước đến nay lãnh lùng ít nói, không ít người không hiểu được suy nghĩ hắn, tự cho mình là đúng, rốt cuộc không lấy được bao nhiêu tín nhiệm.
Có đôi khi Ô Y Miên thậm chí cảm thấy, người này sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào, thế giới hắn chỉ độc một người là hắn, chi dù là mình theo hắn mười năm, bồi hắn từ đi qua thây sơn biển máu…… Nhưng người này, cũng chưa từng có đối với hắn có bất luận khác biệt gì, sẽ không hướng hắn lộ ra nửa phần chân thật của mình.
Nhưng mad hôm nay, tôn thượng chẳng những cùng mình giải thích hành vi của hắn, thậm chí còn cười với hắn, nói là tin tưởng hắn.
Ô Y Miên khó hiểu, có chút không biết nên làm sao.
Phương Lê nhàn nhạt phân phó: “Đem nơi này quét tước một chút đi.”
Tầm mắt đảo qua thảm tràn đầy máu tươi, Phương Lê nghĩ, thảm này sợ là không thể dùng.
Đúng lúc này, nghe đến bên ngoài đưa tin, nói Tạ Hoài ra tới.
Phương Lê đuôi lông mày hơi nhọn, chậm rì rì đứng lên, cười nói: “Cùng bản tôn đi ra ngoài nhìn một chút .”
Ô Y Miên lập tức nói: “Vâng.”
Tâm niệm vừa động, Phương Lê cùng Ô Y Miên liền đều xuất hiện ở ngoài tháp, hắn vừa xuất hiện, bên ngoài lập tức an tĩnh, yên lặng trang nghiêm, ma tu đen nghìn nghịt tựa như thủy triều tách ra, hình thành một con đường.
Một màn này cực kỳ đồ sộ.
Phương Lê chậm rãi hành tẩu trong đó, trường bào màu đen kéo trên mặt đất…… Hắn thất thần nghĩ, chính mình vừa mới tiếp nhận cục diện rối rắm, giờ phút này đúng là thời điểm suy yếu, nếu có ma tu nào đột nhiên bạo khởi, khả năng gϊếŧ chết mình khả năng là rất lớn……
Hắn không chút để ý nhìn quét hai sườn, hai sườn ma tu đều đều cúi đầu khom người, liên tiếp tránh lui……
Thật là đáng tiếc, xem ra là không có ma tu nào có can đảm như vậy, thật là bỏ lỡ cơ hội tốt gϊếŧ chết hắn.
Phương Lê cong cong khóe miệng, rốt cuộc lướt qua quần ma, đi tới trước sơn môn Vân Gian Khuyết, hắn ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền vọng tới trước nam tử bạch y một chấp kiếm, lúc này mới nao nao, có một chút thất thần.
Ngoại bài của người tu tiên, có nhiều pháp khí, tự mang công năng tránh bụi, không dính bụi trần mới là hiện trạng bình thường…… Nhưng giờ phút này nam tử lại bạch y nhiễm huyết, chỉ có pháp khí bị hao tổn, lại không rảnh đổi mới tu bổ, mới có thể bị huyết đen xâm nhiễm……
Vốn nên là một màn thực chật vật, nhưng diễn ra trên người đối phương, lại như là hình ảnh tuyết trắng tinh nhiễm hồng nồng đậm rực rỡ, khiến cho thần tiên cao cao tại thượng, mang nét đẹp bi thảm câu nhân.
Không sợ bạch y nhiễm huyết, thân ở quần ma, vẫn như cũ bình tĩnh, ngay cả những những ma tu kiêu ngạo nhất, giờ phút này cũng đều thần sắc nghiêm nghị, chặt chẽ đem hắn vây bên trong, không dám có nửa phần khinh thường.
Phảng phất, sự tồn tại của hắn mới mối nguy hiểm.
Thân ở tuyệt cảnh, lại như cũ khiến địch nhân sợ hãi, chỉ có gϊếŧ chóc cùng máu tươi, mới có thể làm được điểm này.
Sau khi Phương Lê tỉnh lại, vội vàng hấp thu cốt truyện, lại xử lý thủ hạ phản đồ, tiếp kiến Ô Y Miên…… Không có thời gian nghĩ nhiều về chuyện của Tạ Hoài, chỉ tính toán tùy tiện đi cốt truyện một chút, trước cứ lộng người về rồi tính sau……
Hiện tại xem ra, người này lệnh mọi người khát khao thuyết phục, khiến vô số người khuynh tâm ái mộ, xác thật có chỗ bất phàm của hắn.
Ngọc Nghi Quân, Tuyết Thanh kiếm.
Một người một kiếm, di thế độc lập.
Giờ khắc này Phương Lê nghĩ, Yếm Tuy yêu hắn, đảo cũng không oan.
Nói cho cùng thì trông mặt mà bắt hình dong chính là bệnh chung của phàm nhân, Yếm Tuy cũng là phàm nhân, thật sự về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Phương Lê vốn là lấy tâm thái có lệ đồng ý với hệ thống, kỳ thật cũng không có hứng thú làm nhiệm vụ này, nhưng nếu là cùng người tuyệt sắc như vậy làm bạn…… Đồng nghiệp cảnh đẹp ý vui, xem ra công tác này cũng không nhạt nhẽo, cũng không phải không thể làm.
“Tại hạ hôm nay đến, chỉ muốn hỏi, lời nói trước đây của tôn thượng, còn tính không?” Tạ Hoài ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, thần sắc thanh lãnh nhạt nhẽo, tầm mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn về phía Phương Lê.
Phương Lê lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Khoan hãy nói chính mình sẽ không lạm sát kẻ vô tội sự, đến bản thân Yếm Tuy, vốn cũng không có ý định đuổi cùng gϊếŧ tận, đàn kiếm tu Vân Gian Khuyết này tuy rằng cổ hủ, nhưng vẫn tính là chính trực, quang minh lỗi lạc trong ngoài đồng nhất, là một đám ngốc tử đem trừ ma vệ đạo tế thế cứu nhân làm lý tưởng sống…… Không phải những kẻ hai mặt ra vẻ đạo mạo, ngụy quân tử, gϊếŧ loại người này thật sự không có thú gì đáng nói.
Muốn Tạ Hoài, chính là vì đánh mặt chính đạo tiên môn, mục đích lập uy liền đạt được.
Tạ Hoài không tránh, nhìn thẳng hai mắt Phương Lê…… Một lát sau, chợt trở tay thu kiếm, thanh thanh nói: “Được, ta tin tôn thượng.”
Dứt lời liền muốn bước lên trước.
Mỗi một đệ tử Vân Gian Khuyết phía sau hắn thần sắc bi thương, sôi nổi khuyên nhủ: “Sư huynh tam tư a!”
Tạ Hoài quay đầu nhìn bọn họ, đạm đạm cười, nói: “Các ngươi trở về đi.”
Tuy rằng ngữ khí hắn không nghiêm khắc, nhưng chỉ liếc mắt xem qua một cái, chúng đệ tử tức khắc không dám nói nữa, tuy mỗi người hốc mắt phiếm hồng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ cắn răng không dám bước lên……
Tạ Hoài một câu kinh sợ trụ mọi người, ngay sau đó cánh tay quay cuồng, đem trường kiếm đeo sau lưng, từng bước một đi tới chỗ Phương Lê.
Nam tử thanh lãnh tư thái bình tĩnh, bước đi giữa chúng quần ma, thần thái lại đạm nhiên như tản bộ trong sân vắng, dường như không phải đi làm luyến - sủng cho người ta, mà là giống như đang đi dự tiệc.
Phương Lê nheo đôi mắt lại, Tạ Hoài có thể trấn trụ đồng môn hắn, nhưng thật ra giúp mình xong việc, rốt cuộc đã tới tình trạng này rồi, không cần phải thấy máu nhiều hơn, chỉ là……
Mắt thấy Tạ Hoài sắp phải đi đến trước mặt hắn, Ô Y Miên bỗng nhiên tiến lên một bước, chắn trước mặt Tạ Hoài, mắt đỏ lãnh duệ, mặt vô biểu tình, gằn từng chữ: “Giao linh kiếm ra.”
Phương Lê tán dương nhìn Ô Y Miên liếc mắt một cái , khó trách Yếm Tuy muốn đem hắn lưu lại bên người.
Hắn hiện giờ tạm thời vô pháp vận dụng tu vi, nếu để Tạ Hoài rút kiếm tới gần mình, hắn không chút nghi ngờ Tạ Hoài sẽ thử trước một lần, xem có thể hay không nhất kiếm gϊếŧ hắn, nhưng loại việc nhỉ như cướp đoạt Linh Khí tù binh này, nếu hắn tự mở miệng phân phó, chẳng phải không có phong cách của Ma Tôn? Còn sẽ khiến người hoài nghi, hắn hiện tại có hay không xảy ra vấn đề, nếu không cần gì để ý một tù binh……
Lúc này, sự quan trọng của thủ hạ tri kỷ quan trọng liền hiện ra.
Tạ Hoài tầm mắt xẹt qua nam nhân mát đỏ âm lãnh trước mặt, nói vậy đây là thủ hạ tâm phúc của Ma Tôn Ô Y Miên.
Thân là một kiếm tu, giao ra linh kiếm, đồng nghĩa với giao ra mạch máu của chính mình, mặc người xâu xé…… Nhưng này đó, đều nằm trong tiên đoán của Tạ Hoài, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác.
Tạ Hoài thần sắc bất động, đem linh kiếm giao cho Ô Y Miên, sau đó đạm nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Phương Lê, khóe môi gợi lên một độ cung thực thiển.
Thật là hảo khí độ.
Phương Lê có chút cảm khái, đổi lại là hắn, hắn chỉ sợ không thể thong dong như Tạ Hoài, rốt cuộc thì rơi xuống trong tay ‘ ma đầu ’ như hắn, sợ là muốn chết cũng khó.
Có người không sợ chết, có người không sợ sống, nhưng sống không bằng chết…… Lại cực ít người có thể thản nhiên đối mặt.
Phương Lê tự đáy lòng kính nể người như Tạ Hoài, vì hắn có tín ngưỡng kiên trì, vì bảo hộ kẻ yếu phía sau, chấp nhận đơn độc tiến vào địa ngục, nếu không phải gặp nhau trong hoàn cảnh này, chắc là có thể làm bằng hữu đi……
Chỉ là, hiện tại hắn còn phải đi cốt truyện một chút.
Phương Lê nâng bước lên trước, chiều cao hai người không sai biệt lắm, vừa vặn nhìn thẳng vào đối phương.
Hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt, cố ý lộ ra thần sắc hài hước, vọng nhập trong hắc đồng thanh lãnh của đối phương, khẽ cười một tiếng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của bản tôn.”