Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 5: Chuột bạch

Editor: caramela

Beta-er: xiangxiang48

_______________________

Đèn pin còn chưa lấy tới, Nguyệt Quý tiên sinh đã trước một bước nháy mắt di chuyển đến trước mặt Tô Nhĩ, dùng sức mà nắm lấy vai cậu lắc lắc: "Cậu có biết chính mình đang làm cái gì không hả?"

Nhiều năm làm người chủ trì như vậy, chưa từng thấy qua cái ý tưởng nào như thế!

Người chủ trì toàn bộ quá trình vẫn luôn là trạng thái xem kịch vui, lúc này chợt thấy bộ dạng tức đến hộc máu, Tô Nhĩ có chút không kiềm chế được muốn nhếch khóe miệng. Nhưng mà cậu rất nhanh đã không chế được biểu tình: "Tôi hẳn là không có làm trái với quy tắc."

Cũng chính vì đây là phó bản tân thủ độ khó không cao mới dám làm thử như vậy, nếu thành công sống qua lần này, cậu tuyệt đối sẽ không làm ra hành động nguy hiểm như này lần nữa.

Hiên Viên Ngạo Vũ hiểu được điều gì đó, ném một ánh mắt cảm kích, đối phương xem như vì chính mình mạo hiểm một lần.

Tô Nhĩ không tỏ vẻ gì nhiều, cậu không phải là người thích xen vào việc của người khác, thậm chí trong xương cốt còn thấy coi thường. Chỉ là vì không muốn đến mức đánh mất nhân tính, mỗi ngày đều dựa theo nguyên tắc định sẵn mà hành động.

Nếu trong quá trình ở chung, Hiên Viên Ngạo Vũ cố tình tìm kẻ chết thay, hoặc làm lơ yêu cầu của cậu từ chối kể chuyện cho đứa bé, ôm ý nghĩ đồng quy vu tận, Tô Nhĩ tuyệt đối có thể trơ mắt xem người này đi tìm đường chết.

"Tìm được đèn pin rồi!" Lý Lê chạy chậm tới, bật lên đưa cho cậu.

Một chùm ánh sáng chiếu vào trong màn đêm, buổi tối đầu tiên cơ hồ là vượt qua trong sự sợ hãi với ý chí giãy giụa muốn sống sót. Rất ít người chân chính chú ý thế giới bên ngoài. Nhìn một khu vực nhỏ hiện ra, một ý nghĩ không hẹn mà cùng hiện lên trong lòng mọi người: May mắn là hôm qua không thấy.

Trong khu vực trống trải, đứa bé không còn giả bộ ngủ nữa, thân thể nó giống như bọt biển bị nén lại, cánh tay thỉnh thoảng lõm xuống dưới một khối, hiện lên hình dạng như mấy đồng xu, cách cửa sổ đều có thể não bổ ra âm thanh xương cốt vỡ vụn. Nhưng mà năng lực phục hồi của nó cũng rất mạnh, rất nhanh thân thể lại khôi phục như cũ, hơn nữa còn hướng tới không khí há to miệng, làm ra động tác cắn nuốt.

Hiên Viên Ngạo Vũ xem đến cả người nổi đầy da gà, tuy rằng trong nháy mắt tuyệt vọng kia, hắn cũng nghĩ muốn xông ra khỏi cửa, nhưng mà tận mắt nhìn thấy mới biết được là khủng bố cỡ nào.

Bị sói cắn chết so với sống sờ sờ lục phủ ngũ tạng bị đè ép vỡ vụn tốt hơn nhiều.

Trương Hà híp mắt lại: "Nó giống như đang hoạt động một chút."

Mỗi lần đi tới dù chỉ có mấy cm thôi, nhưng đúng là đang bò lại gần phía cửa.

Tô Nhĩ tắt đèn pin: "Thời gian không còn lại nhiều lắm."

Sau 12h đêm không thể ra khỏi cửa, còn lại không quá 3 tiếng nữa.

Nói xong nhìn về phía Hiên Viên Ngạo Vũ: "Mặc dù nó bị nhốt ở ngoài cửa, cũng không nhất định có nghĩa là buổi tối thứ khủng bố trong chuyện xưa kia sẽ không xuất hiện."

Hiên Viên Ngạo Vũ bình tĩnh lại không ít, gật đầu: "Tôi biết rồi."

Trước mắt xem như là tình hình tốt nhất, ít nhất có thể làm cho người ta thấy được một ít hy vọng sống sót.

Từng người tản ra, bắt đầu tìm kiếm manh mối lần nữa, Tô Nhĩ đột nhiên cảm giác cả người lạnh lẽo, vừa quay đầu lại, tròng mắt Nguyệt Quý tiên sinh vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cậu.

Sát khí... Lúc này quả thật cảm nhận được ý nghĩ muốn gϊếŧ người của đối phương.

Tô Nhĩ chỉ vào ngoài cửa: "Đứa bé kia cùng ông không thân cũng chẳng quen."

Một cánh hoa mơ hồ có xu thế rơi xuống, Nguyệt Quý tiên sinh sắc mặt khó coi: "Nó nếu như xảy ra chuyện, cả phó bản này sẽ sụp đổ."

Tô Nhĩ: "Tôi sẽ chết sao?"

"Nói lời vô nghĩa."

Tô Nhĩ: "Ông cũng chết sao?"

Nguyệt Quý tiên sinh: "Còn vô nghĩa hơn."

Cũng giống như một thế giới nhỏ sụp đổ, bên trong bất kể là thứ gì có sinh mệnh cũng đừng nghĩ chạy trốn được.

Tô Nhĩ đi lên trước, ôm một cái với không khí trước mặt ông ta: "Chúng ta đây chính là trải qua tình nghĩa đồng sinh cộng tử."

"..."

Cong cong ngón tay: "Yêu ông a!!!"

"..."

Tuổi còn trẻ đấy, vì cái gì mà không làm người?

Tạm thời không tìm được cơ hội gϊếŧ cậu ta, mang tâm tư nhắm mắt làm ngơ, Nguyệt Quý tiên sinh lên trên lầu tìm góc tối tăm đứng đấy.

Tô Nhĩ không đi theo lên lầu, ngồi trên ghế salon, giở lại sách tuyên truyền. Trong chương có liên quan đến yêu ma quỷ quái đã giới thiệu rõ ràng cách đối phó, võ lực hơn 150, có thể đạt đến trình độ tạo thành thương tổn nhất định. Nói cách khác thực lực đủ cường đại, Boss thậm chí có thể bị đánh chết.

Điều này liền trái ngược với lời nói của người chủ trì.

Tô Nhĩ rủ tầm mắt xuống, Nguyệt Quý tiên sinh không có lý do gì để nói dối, sách tuyên truyền tựa hồ cũng rất logic. Dù sao nếu như lấy tiền đề không có cách nào tiêu diệt quỷ quái thì đó chính là đường chết.

Đứng lên đi đến bên giường trẻ em, đệm giường thấm đấy vết màu, nhắc nhở cậu chuyện phát sinh vào sáng sớm... Quỷ ăn thịt người còn nói được, đằng này tự ăn mình là cách nói gì đây?

"Nhìn cái này xem." Trương Hà cầm tấm hình trong tay đi tới: "Đặt ở dưới bức tượng thần."

Tô Nhĩ nhìn hắn một cái thật sâu, đồng dạng là người, đối phương cầm lấy ảnh chụp từ chỗ tượng thần thì chả có chuyện gì cả, trái lại bản thân, ở trong phòng ngủ tùy tiện nhìn thấy bức ảnh gia đình, suýt nữa gặp trắc trở.

Bình thường khi bạn bè chụp ảnh chung với nhau đều theo bản năng mà tới gần nhau một chút, thể hiện sự thân mật. Trong tấm ảnh này, mỗi người đều ngồi đến quy quy củ củ, nụ cười đều là nhếch nhếch khóe miệng, không có ai lộ ra hàm răng.

"Nhất định đều là thành viên của tổ chức tà giáo", Trương Hà vẻ mặt chán ghét: "Xem ra còn rất nhiều người."

Tô Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu lên hướng về phía Nguyệt Quý tiên sinh trên lầu đặt câu hỏi: "Buổi tối có thể có nhiều người trong cùng một phòng không?"

Nguyệt Quý tiên sinh không kiên nhẫn nói: "Trò chơi chỉ quy định sau 12h đêm không được ra khỏi cửa."

Câu trả lời của ông ta đã chứng minh rõ những gì giải thích trong sách tuyên truyền, người chủ trì sẽ giải thích rõ ràng quy tắc, ở phương diện này bọn họ có thể tin.

Trương Hà: "Muốn ở chung với nhau sao?"

Buổi tối thứ nhất mọi người theo bản năng mà cho rằng Tô Nhĩ sẽ xảy ra chuyện, liền không ai hỏi nhiều.

Tô Nhĩ gật đầu: "Hiên Viên Ngạo Vũ ở đối diện phòng anh, buổi tối tôi với anh ở chung một phòng, nhìn xem sẽ phát sinh cái gì."

Vừa vặn Hiên Viên Ngạo Vũ từ trong WC đi ra, bất đắc dĩ buông tay: "Cậu đúng là yêu thích làm thí nghiệm."

Phía bên ngoài cửa sổ, đứa bé vẫn còn khó khăn từng chút một bò sát tới phía cửa, bây giờ nhìn đến hình ảnh này, đột nhiên cảm thấy đối phương với mình giống nhau, đều là chuột bạch trong mắt người khác.

Có sự so sánh này, tựa hồ không còn cảm thấy sợ hãi quái vật kia nữa.

"Buổi tối không biết sẽ phát sinh cái gì." Tô Nhĩ nói thẳng ra: "Nếu trong khả năng cho phép bọn tôi sẽ tận lực giúp đỡ, còn nếu quá khó giải quyết thì chỉ có thể tự cầu nhiều phúc."

Hiên Viên Ngạo Vũ gật đầu, như vậy xem như đã có lòng rồi, dù sao thì ngày hôm qua không ai nghĩ muốn giúp Tô Nhĩ một phen.

Cậu ta đi tới phòng bếp cầm ra con dao phay rỉ sắt, Tô Nhĩ cũng cầm ra con dao gọt hoa quả, còn từ trong ngăn tủ lấy ra một cái búa.

Sau khi vào phòng, bắt đầu sửa lại cửa phòng.

Trương Hà buồn bực: "Làm cái gì vậy?"

"Đυ.c cái lỗ." Tô Nhĩ hỏi: "Buổi tối chẳng lẽ lại hé cửa ra quan sát?"

Trương Hà: "Nhỡ đâu bị đồ vật bên ngoài chú ý tới thì làm sao bây giờ?"

Tô Nhĩ: "Oan có đầu nợ có chủ, nó đêm nay chính là muốn tìm Hiên Viên Ngạo Vũ."

Phía đối diện, Hiên Viên Ngạo Vũ còn chưa kịp vào phòng cảm thấy tim như bị đâm cho một nhát, lại không tìm được lời nào để phản bác.

Vì muốn quan sát động tĩnh gần nhất của đứa bé bên ngoài, Tô Nhĩ cố ý kéo rèm cửa sổ ra. Ánh trăng rọi vào phòng, vừa lúc chiếu sáng một khoảng trên giường, rõ ràng không có độ ấm, nhưng Trương Hà lại cảm thấy thân thể bị thiêu đốt, đứng dậy thay đổi chỗ ngồi.

Còn vài phút nữa là đến 12h đêm, Trương Hà có chút khẩn trương mà xoa tay, thấy Tô Nhĩ ghé vào trên cửa, thỉnh thoảng còn dành thời gian liếc qua sách tuyên truyền, điều tra chỗ còn thiếu sót.

"....." Trương Hà: "Cậu không sợ sao?

Tô Nhĩ mở miệng nói bừa: "Hồi tôi còn nhỏ thường hay trêu chọc phải mấy thứ đồ vật không sạch sẽ, lúc đó không hiểu gì, ngây ngốc mà đi nói cho mọi người xung quanh. Mọi người xung quanh xem tôi là dị loại, dần dà cũng thành thói quen."

Não bổ hình ảnh kia một phen, Trương Hà vẻ mặt đồng cảm: "Đúng là rất thảm."

Qua 12h đêm, trong hành lang vẫn yên tĩnh như cũ, Tô Nhĩ đứng khoảng nửa tiếng, có chút mệt mỏi mà trở lại bên giường nghỉ ngơi.

Trương Hà thở ra một hơi: "Có lẽ không có vấn đề gì."

Nhớ rõ tối qua vừa qua 12h đêm liền truyền tới động tĩnh của con rắn.

Tô Nhĩ nhíu mày, hỏi ra điều khó hiểu trong lòng: "Biệt thự này đã từng xảy ra sự kiện tự sát tập thể, nhưng cho đến tận bây giờ tôi chỉ có gặp được quỷ hồn của bà chủ biệt thự này, còn những vong hồn khác lại ở chỗ nào?"

Trương Hà vốn là sửng sốt một giây, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên: "Tự sát tập thể? Quỷ hồn của bà chủ nhà?"

Đây là chuyện từ khi nào vậy!

Tô Nhĩ từ trong túi đem ra ảnh chụp, phía trên bị quấn một lớp giấy dày đặc, hoàn toàn nhìn không ra.

Trương Hà vừa định muốn cầm lên xem, Tô Nhĩ: "Tôi đã thả vào trong bồn cầu mấy lần rồi."

"..." Trương Hà hậm hực thu tay lại.

"Anh trước quay lưng lại đã." Tô Nhĩ chuẩn bị gỡ xuống lớp giấy quấn ở phía trên: "Cái ảnh chụp này có năng lực mê hoặc người khác."

Trương Hà vội vàng xoay người lại.

Tô Nhĩ âm trầm nói: "Làm người phải có lòng cảnh giác, nhỡ đâu tôi đột nhiên đâm anh một đao thì làm sao bây giờ?"

"...." Trương Hà cảm giác rùng mình sau lưng, run run một cái nói: "Cậu ngàn vạn lần đừng bị nó mê hoặc."

"Lớp 12, mỗi ngày đều thi thử đề thi đại học." Tô Nhĩ nhấn mạnh: "Ý chí của tôi rất vững vàng."

"..."

Trong tấm ảnh người phụ nữ đã sớm bị tức giận đến mức không còn cách nào khác, vẻ mặt chết lặng mà nhìn thẳng về phía trước.

"Những người cùng bà tự sát đi nơi nào rồi?"

"Không biết." Người phụ nữ: "Lúc tôi có ý thức liền bị vây ở chỗ này rồi." Giọng nói của bà ta trở nên hoảng sợ: "Đúng rồi, còn có tên ma quỷ chiếm cứ thân thể con tôi, nó đã từng muốn cắn nuốt tôi."

"Về sau thì sao?"

Người phụ nữ: "Nó đột nhiên trở nên suy yếu, cụ thể thì tôi cũng không nói rõ được."

Âm thanh chói tai truyền vào tai, nghĩ đến hình ảnh Tô Nhĩ nói chuyện cùng quỷ, Trương Hà rùng mình một cái: "Tôi có thể quay lại chưa?"

Đề phòng ảnh chụp quấy phá, dụ dỗ đối phương làm ra hành động gϊếŧ hại lẫn nhau, Tô Nhĩ lần nữa gói kĩ lại rồi nhét vào trong túi quần, mới chậm rãi nói: "Có thể rồi."

Vẻ mặt Trương Hà phức tạp nhìn cậu: "Bây giờ tôi tin rồi, cậu thật sự bị những cái đồ chơi kia ưa thích."

Tô Nhĩ chính là muốn loại hiệu quả này.

Đã đến hai giờ, không có bất kì tình huống gì, Trương Hà vì bảo tồn tinh lực, nằm xuống giường, lật qua lật lại mấy lần: "Ngủ không được thì làm sao bây giờ?"

Tô Nhĩ bắt đầu ngâm nga: "Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân yêu của ta..."

Tiếng hát vang vọng trong phòng.

Trương Hà ôm chặt cái chăn: "... Đừng hát nữa."

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, hắn cảm thấy có thể nghe được âm thanh xương cốt bị nghiền nát lại phục hồi như cũ của đồ vật bên ngoài, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Cửa sổ không đóng kĩ à?"

Tô Nhĩ đang nghiên cứu cái tấm ảnh mà Trương Hà tìm được kia, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đóng rồi."

"Ai, vẫn là không ngủ được." Trương Hà uốn éo vặn vẹo như một con giòi, chăn mền phát ra âm thanh sột soạt làm cho người khác đau đầu.

Tô Nhĩ: "Nếu không mau mau ngủ, sói xám sẽ đến ăn anh đấy."

"..." Còn có thể ở chung vui vẻ được không vậy?

_________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đứa bé ma quỷ: Mở cửa, có bản lĩnh thì anh mở cửa cho tôi!

Tô Nhĩ nhìn về phía Nguyệt Quý tiên sinh: Nói với hùng hài tử này, buổi tối tùy tiện mở cửa sẽ có hậu quả gì.

Nguyệt Quý tiên sinh:...