Thế Thân Xứng Chức Phải Hóa Bạch Nguyệt Quang

Thế giới 7 - Chương 1: Vinh Quân – Tra nam Long Du

Hắn có ý tứ gì?

Cái xưng hô "tiểu cha nuôi" này Lục Bạch cũng không xa lạ, dù sao lúc trước thời điểm cậu lựa chọn Vinh Quân làm ván cầu, điều kiện ký kết của cậu chính là sắm vai "tiểu cha nuôi" hắn cầu mà không được - bạch nguyệt quang trong lòng Vinh Quân.

Trong lúc hợp tác, cũng là Vinh Quân phá bỏ quy củ trước, Lục Bạch cuối cùng mới cùng hắn trở mặt thành thù, thuận tiện bày cho Vinh Quân một vố.

Chỉ là hiện tại, cái bộ dạng như hưng sư vấn tội của vị này không giống như là kẻ thù, mà trông như người bị Lục Bạch đùa bỡn tình cảm. Cái này làm cho Lục Bạch cảm thấy có chút khác thường.

Hơn nữa cái gì mà kêu cố ý xem hắn què chân? Lúc trước giữa Lục Bạch và Vinh Quân không có bất cứ cái gì liên quan đến nhau, chân của hắn vì sao bị què, thời điểm trước đây Lục Bạch điều tra Vinh Quân cũng đều không có tra ra được nguyên nhân cụ thể.

Duy nhất gọi là lạnh nhạt thờ ơ với hắn chính là ở thế giới thứ tư, Lục Bạch thành tâm mặc kệ cách làm ngu ngốc của vai chính thụ, cuối cùng làm vai chính công mất đi hai chân.

Cho nên, tên này sẽ không phải là có ký ức của thế giới nhỏ đó chứ?

Thời điểm Lục Bạch phát hiện vai chính công của thế giới nhỏ cùng kim chủ của mình ở thế giới hiện thực có chỗ tương tự liền có phán đoán. Chỉ là cậu không có đoán được chính là, Vinh Quân thế nhưng sẽ có ký ức của thế giới nhỏ.

Là Chủ Thần bởi vì cậu liên tục phá hỏng dẫn tới không có năng lượng mới mẻ rót vào, cuối cùng dần trở nên tan vỡ, hay là nói, đây là sách lược mới của Chủ Thần?

Lục Bạch vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, trên người không có bất cứ sức lực nào, hôn mê thời gian dài dẫn tới việc cơ bắp trên người cậu cũng trở nên héo rút khác thường, không thể động đậy. Chính là ánh mắt của cậu rất là thanh minh nhu hòa, bên trong cũng không có bất cứ ý tứ sợ hãi gì. Bình tĩnh đến phảng phất như hiện tại cậu không phải thịt cá nằm ở trên giường bệnh mặc người dày vò.

"Thật là vô tình nha! Cũng không muốn cùng tôi nói chuyện sao?" Vinh Quân ôn nhu sờ sờ cánh tay bị hắn véo ra dấu đỏ ửng của Lục Bạch, sau đó ở mặt trên in lại một nụ hôn ướŧ áŧ.

"Tôi cho rằng anh sẽ muốn cùng tôi nói chút gì đó, hoặc là giải thích một hai câu, hiện tại xem ra anh căn bản không cần."

Ngữ điệu của Vinh Quân vẫn nhu hòa như cũ, nhưng lời nói ra lại mang theo sự sắc bén như lưỡi dao, nếu là thật sợ rằng Lục Bạch đã bị đâm đến máu tươi đầm đìa.

Hệ thống nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Tên này như thế nào lại âm dương quái khí như vậy."

Lục Bạch lại vô cùng cảnh giác: “Chỉ sợ ta phải bị cầm tù một thời gian."

"Đậu má! Mẹ nó vậy không phải là phạm pháp sao?"

"Nhìn vào mối quan hệ giữa ta và hắn hiện tại, nếu hắn là người ủy thác của ta, chỉ sợ cách làm của hắn không phải là hạn chế tự do thân thể, mà là đang bảo hộ."

Lục Bạch hiểu ra rõ ràng, Vinh Quân trong thế giới hiện thực cùng đại lão tàn tật ở thế giới thứ tư kia tuy rằng bản tính cùng thủ đoạn có chút tương tự, nhưng tâm trí lại càng thêm cố chấp đáng sợ hơn.

Hắn giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi, chỉ cần hơi có cơ hội liền sẽ hung hăng mà cắn chặt yết hầu của con mồi, gắt gao mà quấn quanh người con mồi, thẳng đến khi có thể một ngụm cắn nuốt sạch sẽ.

Mà bản thân Lục Bạch chính là con mồi mà trước mắt Vinh Quân cấp bách phải cắn nuốt nhất. Nhưng mà hắn rõ ràng rất có kiên nhẫn, trông giữ bên Lục Bạch lâu như vậy, chỉ vì làm Lục Bạch thanh tỉnh nhìn bản thân mình bị hắn từng bước một như tắm ăn dâu như thề nào, thẳng đến khi xương cốt cũng hòa tan ở trong l*иg ngực hắn.

Lục Bạch thu hồi lại ánh mắt, gương mặt tái nhợt gầy ốm làm cậu giống như ngọn đèn xinh đẹp, an tĩnh yếu ớt lay động trước gió. Mà biểu tình này của Lục Bạch là giống với ký ức của Vinh Quân nhất, không, phải nói là cảnh trong mơ, vị tiểu cha nuôi nhẹ nhàng bâng quơ đem hắn bảo hộ ở dưới cánh chim.

Bộ dạng vô hại mê người nhất, dùng thủ đoạn tàn nhẫn cay độc nhất khiến đối thủ một kích mất mạng.

Cũng là tư thái khiến cho Vinh Quân mê muội nhất của Lục Bạch.