Edit: Vivu
Có thể thay đổi hoặc thậm chí xóa trí nhớ của một người, cái gọi là viên thuốc giảm trí nhớ chắc chắn không phải là một thứ tốt. Tuyên Minh đương nhiên sẽ không động đến.
Vì vậy, anh ta giả vờ bướng bỉnh, không cần sự giúp đỡ của người phụ nữ, vào thời điểm đứng dậy, anh ta lắc người và lật úp bát canh gà.
“Xin lỗi, không ngờ bây giờ tôi lại yếu đuối như vậy.” Người đàn ông vốn lạnh lùng, kiên quyết lúc này lại lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy.
Người phụ nữ miệng còn nói không sao, nhưng trong lòng lại gào khóc thảm thiết: "5000 điểm của mình!"
Tuyên Minh rũ mi xuống, vẻ mặt đầy áy náy, nhưng suy nghĩ đang chạy với tốc độ cao: hắn chắc chắn 100% rằng giữa người phụ nữ cùng cái chết của tiến sĩ Triệu có mối liên hệ, nếu không cô ta đã không trùng hợp xuất hiện ở vụ tai nạn như vậy.
Cô ta hẳn đã tiếp cận bản thân vì một mục đích nào đó. Giọng nói lạnh như băng đó đã nói rằng người phụ nữ cần phải hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ khi anh ta bị mất trí nhớ. Và người phụ nữ thề rằng cô ấy sẽ làm cho chính mình yêu cô ấy, vì vậy nhiệm vụ của giai đoạn đầu tiên là chinh phục trái tim anh.
Vậy sau khi công lược thì sao? Thông qua mình để đánh cắp cơ mật của công ty?
Giọng nói lãnh lẽo kia thuộc về ai? Tại sao nó xuất hiện trong tâm trí anh? Khi người phụ nữ nói chuyện với bên kia, nó dường như đã ở trong não. Vì vậy, nó có thể là một cái gì đó giống như sóng não? Loài người hiện tại đã phát minh ra loại công nghệ cao như vậy?
Họ thậm chí thảo luận về kế hoạch một cách không lo sợ gì trước mặt mình, cho thấy rằng họ không nghĩ rằng mình sẽ có thể nghe thấy những sóng não này.
Nói cách khác, anh không biết tại sao, nhưng đột nhiên anh có khả năng đặc biệt là nghe được sóng não của người khác. Anh chỉ không biết liệu dị năng này có phù hợp với tất cả mọi người hay không.
Tuyên Minh bình tĩnh nghĩ về vấn đề kỳ lạ này.
Ở đầu bên kia, người phụ nữ chịu đựng cơn đau và nói trong đầu, "Hệ thống, tao sẽ nợ 5000 điểm để mua viên thuốc mất trí nhớ."
"Ký chủ, cô phải nghĩ kĩ. Nếu không thể công lược Tuyên Minh, đồng thời trong vòng một tháng trả hết 10000 điểm, cô sẽ bị xóa sổ."
Người phụ nữ nắm chặt tay và ngập ngừng.
Tuyên Minh lấy khăn giấy ra, lặng lẽ lau bàn trà bên cạnh, vẻ mặt đầy áy náy như không để ý đến chuyện gì, nhưng trong lòng đang nhanh chóng phân tích:
Xóa sổ? Chẳng lẽ người phụ nữ này bị hệ thống bắt cóc? Họ hẳn đến từ một tổ chức khủng bố nào đó. Trong phòng khẳng định có gắn một loại thiết biji theo dõi. Hệ thống này chắc cũng là một phương tiện giám sát và liên lạc, nó có phải là một tai nghe Bluetooth không?
Tuyên Minh ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh người phụ nữ, tiện thể nhìn vào lỗ tai người kia.
Không có tai nghe bluetooth, và không có thiết bị nghe vòng tai, liệu có phải là chip cấy ghép không? Nhưng liệu con chip được cấy ghép có khả năng thực hiện cuộc gọi không? Công ty của anh là công ty hàng đầu trong lĩnh vực này, sao lại chưa bao giờ nghe nói về nó?
Bí ẩn chồng chất nối tiếp nhau trong lòng Tuyên Minh
Người phụ nữ vừa dọn dẹp mớ canh gà, vừa nói trong đầu: "Cứ cho nợ đi, tao sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Thân phận mà mày chọn cho tao quá tệ, căn bản không thể tiếp xúc với Tuyên Minh trong cuộc sống. Đây là cơ hội duy nhất của tao. "
"Được. Ký chủ, viên thuốc mất trí nhớ đã được đổi, mời kiểm tra."
Người phụ nữ khẽ chạm vào túi áo khoác, khuôn mặt căng thẳng của cô ấy giãn ra rõ rệt.
Kỹ năng quan sát của Tuyên Minh rất nhạy bén, luôn hướng sự chú ý của mình vào người phụ nữ, đột nhiên, anh nhận thấy túi áo khoác của cô ta tự nhiên phình ra một cái túi nhỏ.
Ban đầu không có gì ở đó, nhưng khi âm thanh máy móc vang lên, có nhiều thêm viên thuốc.
Đây hoàn toàn không phải là một trò ảo thuật mà là một phép dịch chuyển thực sự, nó là một thứ công nghệ chỉ có thể đạt được sau khi lý thuyết lượng tử đã được con người giải mã hoàn toàn và nghiên cứu kỹ lưỡng, đây là một trình độ mà công nghệ hiện tại không thể đạt tới.
Nói theo cách này, với tốc độ phát triển công nghệ của con người như hiện nay, sẽ mất ít nhất từ năm trăm đến một nghìn năm để thiết lập một kênh dịch chuyển. Chuyện loài người có còn tồn tại sau năm trăm năm kể từ bây giờ hay không vẫn là một câu hỏi.
Nói khác đi, kẻ chủ mưu sai người phụ nữ này tiếp cận mình đang sở hữu một loại công nghệ cao mà con người hiện nay hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Vậy tại sao người đó lại nhìn chằm chằm vào một công ty truyền thông nhỏ? Việc nghiên cứu và phát triển công nghệ 5G chỉ là một điều nhỏ đối với kẻ ấy.
Nghĩ đến đây, Tuyên Minh nhớ tới một chi tiết đáng ngờ. Những kẻ gϊếŧ người đã không bắt tiến sĩ Triệu sau khi chúng hất xe khỏi vách đá, nhưng tiến sĩ Triệu đã cấy một con chip vào cổ tay của ông để ghi lại thuật toán 5G.
Có được thuật toán và dẫn đầu trong lĩnh vực 5G là mục tiêu cuối cùng của kẻ chủ mưu. Nhưng hóa ra họ không coi trọng con chip đó, điều đó cho thấy điều gì?
Phân tích đến đây, Huyền Minh khó có thể kìm chế được tức giận, bởi vì anh rốt cuộc cũng nhận ra thuật toán không quan trọng, những người đó trong tay có công nghệ tiên tiến hơn 5G rất nhiều, nếu không bọn họ sẽ chẳng ngần ngại gì mà hạ thủ với tiến sĩ Triệu.
Ý định thực sự của họ là xóa bỏ sự địa vị của Trung Quốc trong lĩnh vực truyền thông điện tử.
Những gì họ muốn đạt được là bá chủ, là đứng đầu thế giới, là sự đầu hàng của cả nhân loại và là quyền ưu tiên của những người da trắng. Dù phát triển đến mấy thì họ cũng không thể chịu nổi khả năng rằng các nước khác có thể bắt kịp mình.
Tuyên Minh sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng vì suy đoán này.
Người phụ nữ hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của anh, mà cô chỉ cảm thấy đau lòng vì 5000 điểm bị lãng phí.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười và nói: "Tôi sẽ nấu một nồi súp gà khác cho anh, chờ tôi một chút."
Một tiếng rưỡi sau, canh gà đã được ninh nhừ, Tuyên Minh muốn tương kế tựu kế, thăm dò thế lực phía sau người phụ nữ nên giả vờ nhấp một ngụm, nhưng thực chất là nhổ vào trong tay áo.
Anh ta gục xuống vì "nhức đầu" và không muốn uống thêm một ngụm súp gà nào nữa.
Người phụ nữ nhìn khuôn mặt vặn vẹo của anh ta, hoảng sợ hét lên: "Hệ thống, anh ta bị sao vậy? Anh ta vừa uống một ngụm canh gà mà đầu đau như búa bổ. Sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Tôi sẽ quét để xem ... Sóng não của anh ấy lộn xộn, chắc là do tác dụng của thuốc bắt đầu."
"Làm gì bây giờ?"
"Chờ đi, lát nữa sẽ ổn thôi. Chất lượng của những viên thuốc trong trung tâm mua sắm của hệ thống đều được đảm bảo."
"Được, tao sẽ lau mồ hôi cho anh ta."
Người phụ nữ chạy vào phòng tắm lấy khăn tắm, Tuyên Minh đang ôm đầu nghiến răng nghiến lợi, như là vô cùng đau đớn, nhưng lại lần nữa thêm phần kiêng kị hệ thống.
Nó không chỉ có thể theo dõi, giám sát, ra lệnh từ xa, dịch chuyển tức thời mà còn có thể quét cơ thể con người. Trình độ công nghệ của nó đơn giản là cao đến nực cười!
Nếu Hoa Kỳ thực sự phát minh ra thứ này, thì họ hoàn toàn có thể kiểm soát thế giới. Nhưng giờ đây dường như quyền bá chủ của họ đang bị về thách thức về mọi mặt.
Do đó, rất có thể hệ thống này không được sản xuất tại Hoa Kỳ. Họ sẽ không bao giờ sử dụng thiết bị tiên tiến như vậy để kiểm soát một phụ nữ Trung Quốc bình thường. Sẽ tốt hơn nếu sử dụng nó cho các nhà chính trị của các quốc gia khác nhau?
Nhưng nếu nó không thuộc Hoa Kỳ thì nó thuộc về đâu? Nó chẳng lẽ là một nền văn minh ngoài trái đất?
Tuyên Minh đột nhiên có một ý tưởng tưởng như vô lý, nhưng thực ra lại mơ hồ có lý.
Sau nửa giờ, "cơn đau đầu" của Tuyên Minh đã thuyên giảm rất nhiều. Anh mở mắt ra, đôi mắt sắc bén nay trở nên vô cùng mềm mại và sạch sẽ.
"Cô là ai?” Hắn khàn giọng hỏi, cuối cùng ôm trán hỏi: “Tôi là ai?
Nữ nhân trong lòng hô to: "367, chúng ta thành công!"
"Sản phẩm do hệ thống sản xuất đương nhiên là sản phẩm chất lượng cao! Ký chủ, cô không nên nghi ngờ hệ thống!" Giọng điệu của hệ thống lạnh lùng và kiêu ngạo.
"Tao từ trước tới giờ không có nghi ngờ mày! Mày là hệ thống lợi hại nhất!" Vừa nịnh nọt hệ thống trong đầu, người phụ nữ vừa trấn an Tuyên Minh: "Xin lỗi, tôi không biết anh là ai. Có người lái xe, đâm anh xuống vách đá, tôi đã lặng lẽ giải cứu anh sau khi những người đó rời đi. "
Tuyên Minh đúng lúc lộ ra vẻ bàng hoàng, sợ hãi.
Người phụ nữ lại nói: "Tôi không dám đưa anh đến bệnh viện, cũng không dám gọi cảnh sát vì sợ những người đó tìm tới. Anh thật sự không nhớ gì sao? Phải làm sao đây?" ? "
Người phụ nữ lấy điện thoại di động ra và ngập ngừng nói: "Thật ra, tôi có thể đoán được anh là ai."
Cô mở một trang tin tức, đưa cho Tuyên Minh xem.
Đó là một bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn xe hơi, một số kỹ thuật viên của Cục Điều tra Hình sự đang thu thập bằng chứng xung quanh chiếc xe cháy đen. Có vẻ như tin tức về cái chết của tiến sĩ Triệu đã bị phía trên áp xuống.
Vụ án này đã gây ra những tác động xã hội mạnh mẽ cùng sự quan tâm lớn của các nhà lãnh đạo quốc gia.
Người phụ nữ bí mật quan sát biểu hiện của Tuyên Minh, thấy anh luôn bình tĩnh liền chỉ vào một hàng chữ in đậm màu đỏ tươi và nói: "Nhìn này, giới truyền thông đoán rằng vụ tai nạn xe hơi là một vụ gϊếŧ người và nó có liên quan đến lực lượng nước ngoài. Họ còn nói rằng hành tung anh bị lộ. Đó là lý do tại sao tôi không dám gọi cảnh sát. "
Lời giải thích xứng đáng cho 10 điểm.
Chưa kể Tuyên Minh đã "mất trí nhớ", không tìm được ai có thể tin tưởng, cho dù không mất trí nhớ, anh cũng không vội quay về lúc này, mà là muốn trốn trong bóng tối để xem ai là nội gián.
Người phụ nữ rõ ràng đã tìm ra cách để giữ anh lại.
Vì vậy Tuyên Minh nhắm mắt lại, bất lực và yếu ớt nói: "Cám ơn cô đã cứu tôi. Xin hỏi, tôi có thể ở đây thêm mấy ngày không? Sau khi giải quyết xong chuyện, tôi sẽ báo đáp cho cô."
"A, đương nhiên, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết anh ở đây, miệng của tôi rất chặt.” Người phụ nữ vuốt ve đôi môi đỏ mọng, nụ cười rất ấm áp đáng yêu.
Tuyên Minh nhìn cô đầy cảm kích, trong đôi con ngươi đen láy đầy dịu dàng.
Người phụ nữ xấu hổ cúi đầu, nhưng giọng nói trong đầu lại là khinh thường: "Anh ta mắc câu."
Giọng nói của hệ thống cũng trở nên sôi nổi hơn: "Chỉ cần anh ta nói câu "Anh yêu em", ký chủ sẽ được 100000 điểm. Khiến anh ta cầu hôn cô, ký chủ sẽ được 200000 điểm. Nhận được giấy đăng ký kết hôn và trở thành Tuyên phu nhân, ký chủ sẽ được 1 triệu điểm. "
Người phụ nữ nói một cách đầy tham vọng: "Điểm là của tao và anh ta cũng là của tao. Mày cứ chờ xem đi hệ thống."
Tuyên Minh chậm rãi lật xem tin tức về mình, vẻ mặt lo lắng, nhưng trong lòng lại bình tĩnh phân tích chuyện này.
Bây giờ anh chắc chắn rằng nhiệm vụ chính của người phụ nữ là quyến rũ mình để đổi lấy điểm. Với số điểm đó, cô có thể mua những món đồ kỳ quái như viên thuốc mất trí nhớ.
Cô ta có một đồng bọn, gọi là hệ thống, chính người đang điều khiển từ xa mọi thứ xảy ra ở đây và còn có một tổ chức lớn hơn đứng sau hệ thống. Mục đích của bọn họ là gì, đây là chuyện Tuyên Minh nhất định phải tìm ra.
Tuyên Minh không nghĩ ra cách ngăn chặn hệ thống, bởi vì bên kia có năng lực dịch chuyển, cho nên gϊếŧ người hẳn là không làm khó được bọn họ.
Cho nên, chiến lược hiện tại là làm theo kế hoạch của họ và ổn định người phụ nữ trước. Không thể để cho người phụ nữ có điểm, nhưng dùng một cây cà rốt treo cô ta cũng không sao.
Sau khi hạ quyết tâm, Tuyên Minh vốn luôn có phong cách cứng rắn không thể không nhẫn nhịn cùng người phụ nữ lá mặt lá trái.-------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
Lá mặt tức là mặt phải của lá (trong tiếng địa phương miền Nam mặt là bên phải, tay mặt là tay phải, và /á trái tức là mặt trái của lá. Thành ngữ lá mặt lá trái có thể bắt nguồn từ cách làm các loại bánh lá. Thông thường, đối với các loại bánh lá, người ta có thể phân biệt chúng qua hình thức bên ngoài như bánh gai gói bằng lá chuối khô, bánh nếp gói bằng lá chuối tươi. Song đối với một loại bánh mà có nhân khác nhau phân biệt sẽ trở nên khó khăn. Trong trường hợp này, người làm bánh phải đánh dấu bằng kiểu buộc lạt hoặc bằng cách tạo dáng khác nhau. Và cách đánh dấu đơn giản nhất là dùng ngay lớp lá ngoài cùng của chiếc bánh: Quay mặt phải của lá ra ngoài hay mặt trái của lá ra ngoài. Chẳng hạn, đối với bánh nếp khi gói mặt phải lá quay ra tức là bánh nhân mặn (đỗ xanh, thịt lợn) còn mặt trái lá quay ra là bánh nhân ngọt (đỗ xanh, đường). Cách đánh dấu như vậy hoàn toàn có tính chất quy ước, chỉ có giá trị đối với từng vùng, từng làng, thậm chí từng người làm bánh. Khi quy ước tạm thời được chấp thuận thì những kẻ không có lương tâm nghề nghiệp đã cố tình vi phạm quy ước, làm ra những chiếc bánh có chất lượng kém thậm chí đánh tráo cả loại bánh ""lá mặt" với loại bánh “lá trái” để kiếm nhiều lời!
Thành ngữ lá mặt lá trái ra đời từ đó và được dùng phổ biến để biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con nguời.
(Nguồn:https://www.sachhayonline.com/tua-sach/giai-thich-thanh-ngu-tuc-ngu/la-mat-la-trai/1827)