Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung

Chương 28

Giờ thứ mười – phòng xét nghiệm tầng hai

Lộ Hà giữ hắn lại: "Đừng vội, hẳn là ở phía sau. Bọn họ sẽ ghi âm một đoạn ở phía sau, nói cho chúng ta tin tức về băng cassette thứ hai."

"Vậy..." Thừa dịp khe hở này, Tôn Chính hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Câu nói của anh hai anh có ý gì?"

Lộ Hà ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, ý Tôn Chính chỉ chính là câu "Có lẽ chúng nó tìm nhau chơi."

Anh giật giật môi, muốn nói cái gì, lại cảm thấy trong miệng chua xót, nói không nên lời.

"Là gì?" Lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của Lộ Hà, Tôn Chính càng thêm tò mò.

"Nếu... tôi đoán không nhầm," Lộ Hà nói, tiện thể bấm nút dừng trên băng cassette, "Vốn dĩ nhà Cao Nhạc Thiên, có một đôi song sinh."

"Song sinh?"

"Nhập huyệt, khẳng định không phải Cao Nhạc Thiên." Lộ Hà trịnh trọng nói, "Chúng ta đã nghe thấy tiếng thằng bé kia trong băng cassette, nhưng sau đó bọn họ vẫn lấy được ảnh chụp của Cao Nhạc Thiên, nói cách khác, nhập huyệt... là một đứa trẻ khác. Còn kiểu giải thích nuôi quỷ gì gì đó, đều là chuyện mấy bác sĩ kia đồn bậy."

Cho nên, thứ chạy trên hành lang, đùa nghịch trên cửa sổ, lưu lại dấu chân và gãi chân Nghiêm Ương dưới bàn... đều là cùng một thằng bé. Ba năm trước, đến bệnh viện cùng Cao Nhạc Thiên, ngoại trừ ông nó, còn có anh em sinh đôi của nó.

Cho nên, thời điểm các y tá kia nói về Cao Nhạc Thiên, hắn mới cảm thấy chỗ nào đó quai quái.

Lúc ông nó mang nó tới, đứa nhỏ kia còn cười với cô ấy, nói, "Chào chị y tá!"

Đứa nhỏ ngoan ngoãn, lễ phép, lại xinh đẹp này vốn dĩ không phải Cao Nhạc Thiên.Trong nháy mắt ông lão ngã xuống cầu thang chết, nó cũng nhập huyệt. Y tá tận mắt nhìn thấy nó biến mất, nhưng sau đó lại nhầm nó và Cao Nhạc Thiên là một.

"Vậy Cao Nhạc Thiên thì sao? Tại sao năm nào nó cũng phải đến bệnh viện? Mẹ nó thì sao? Tại sao không đề cập gì tới? Không hỏi chuyện đứa nhỏ này?"

Lộ Hà lắc đầu, nói: "Có lẽ là PTSD? Hay là bị thương mất trí nhớ? Chuyện năm đó, không ai biết rõ, có lẽ mẹ nó đã hỏi chuyện nhưng vẫn không tìm thấy con. Trước mặt một gia đình đã mất đi người già và trẻ con cùng một lúc, thật sự rất đáng thương, không ai nỡ nhắc lại chuyện đó trước mặt bọn họ."

"Khó trách mẹ Cao Nhạc Thiên lại chiều nó như vậy..."

"Ít nhất một phần của đứa bé kia, còn sống," Lộ Hà chỉ chỉ đầu mình, "Một nơi nào đó sâu trong não bộ nó... đứa bé kia đang gọi nó, vào thời điểm này mỗi năm..."

"Có lẽ chúng nó tìm nhau chơi."

Đứa trẻ biến mất trên hành lang tầng ba, mờ mịt bất lực gọi ông ơi, chạy qua chạy lại trên hành lang tầng ba tối tăm, không tìm được lối ra. Kéo tay hắn chạy như bay trên hành lang, có lẽ, cũng chỉ vì muốn tìm người chơi cùng mà thôi... Một mình ở trong bệnh viện này, ngày ngày đêm đêm, nó đã vượt qua như thế nào? Sợ hãi? Cô độc? Cầu thang, hành lang, cửa sổ, tàn ảnh sau khi nhập huyệt? Hiện tại, lại đang trốn trong góc nào rồi?

Một thằng bé khác thì sao? Nằm trên giường, ăn đồ ăn vặt, xem hoạt hình. Có phải trước cửa phòng khám ngoại khoa tầng ba, em trai nó vẫn luôn chờ nó, chờ nó cùng tới chơi...

"Hóa ra anh hai anh biết cả." Tôn Chính cảm khái một câu.

Lộ Hà nhìn trần nhà đen kịt, nhưng dù thế nào, miễn cưỡng thế nào, kết quả vẫn là như vậy.

Vậy, kết quả của bọn họ thì sao?

Tựa hồ mỗi khi một câu chuyện được giải đáp, bọn họ liền không tự giác mà chìm vào trầm mặc.

Câu chuyện sau lưng mỗi người, có lẽ bọn họ đều theo bản năng mà nhập tâm vào đó. Bản thân mình cũng sẽ rơi vào kết cục giống bọn họ, vĩnh viễn ở lại đây, biến mất không còn dấu vết, bao nhiêu năm sau, ngẫu nhiên sẽ có người gặp phải tàn ảnh của mình mà kinh sợ một phen.

"Chúng ta..." Tôn Chính dừng một lát, rốt cuộc mở miệng, "Nghe băng cassette một chút đi."

Hắn bấm nút chạy trên băng cassette.

Lộ Hà dựa rất gần, anh nhìn sườn mặt không bị sấp bóng của Tôn Chính, gần như không rời mắt được, bóng tối xung quanh từng mảng từng mảng lớn bắt đầu ngo ngoe, rục rịch. Nếu có một ngày, gương mặt trước mắt này cũng bị bóng tối nuốt chửng, rốt cuộc biến thành vật như vậy... Anh có thể làm được gì?

Trong lòng anh thế nhưng bắt đầu hoảng loạn, khẩn trương.

Băng cassette bắt đầu chạy, âm thanh bắt đầu vang lên.

Sau một chuỗi từ tiếng Anh, một âm thanh khác truyền ra.

Âm thanh ngoài dự đoán. Lộ Hà và Tôn Chính cùng sửng sốt.

Là một giọng nữ trẻ tuổi, dứt khoát, ngay cả tạp âm cũng rất ít.

"Lộ Hiểu Vân, Nghiêm Ương, băng cassette thứ hai để tôi cầm đi. Bên trong có thứ rất quan trọng với tôi. Cảm ơn hai cậu đã giúp tôi kiểm tra căn phòng kia trên tầng bốn. Nhưng tôi không muốn các cậu mạo hiểm vì mình. Tôi nghe xong băng cassette của các cậu, cũng hiểu bệnh viện này có vấn đề. Xin chuyển cho ông nội tôi lời xin lỗi."

Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, đồng thời hiểu ra, là Lưu Quần Phương.

Cô ấy cầm băng cassette thứ hai của Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương đi, để băng cassette đầu tiên lại, cũng ghi âm lời thú nhận của mình bên trong.

Xem ra nội dung băng cassette thứ hai có liên quan tới phòng Đông Y tầng bốn.

Không biết Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương biết chuyện sẽ phản ứng thế nào?

"Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng tin ông ngoại mình. Tôi chưa từng tin chuyện ma quỷ, tôi tin rằng con người có thể dựa vào nỗ lực mà đạt được những điều mình muốn, tại sao lại phải dựa vào một số thứ mà phán đoán số mệnh? Người già mê tín, tôi cho rằng như vậy. Nhưng tôi nhìn thấy cô ấy, tại sao cô ấy nỗ lực như vậy, cuối cùng chỉ có thể đánh đổi được những lời cười nhạo, chế giễu? Người sợ quỷ, kính thần, kết quả là, ngay cả con người cũng không thể dung nổi bản thân. Phương pháp của các cậu, dù thế nào thì tôi cũng muốn thử một lần, cho dù phải nhập huyệt như các cậu đã nói, cũng đừng tìm tôi, đây chính là chuyện của riêng mình tôi. Nói với ông ngoại tôi, chuyện tôi kiên trì muốn làm, ông ấy cũng chưa từng bắt tôi từ bỏ, không phải sao?

Chuyện Cao Nhạc Thiên, các cậu đừng tiếp tục tra xét. Thật ra tất cả mọi người đều biết chuyện đứa bé kia, chuyện mẹ nó náo loạn năm đó, bệnh viện đã phong tỏa mọi thông tin, sẽ không ai nói cho các cậu sự thật cả. Thứ tà môn các cậu nhắc tới, tôi nghĩ tôi có biết một cái. Bên trong phòng xét nghiệm tầng hai có một chậu Điếu Lan, nghe nói năm đó viện trưởng được bệnh nhân tặng do tận tay hạ dao cứu được người nọ từ ngưỡng cửa tử thần, từ đó về sau, các bác sĩ sẽ tới nơi đó xin vận khí trước khi tiến hànhgiải phẫu, không ai dám tùy tiện di chuyển nó. Nhưng mà... buổi tối ngàn vạn lần không nên đi, cẩn thận.

Rất xin lỗi đã lừa các cậu đi xem buổi biểu diễn kia, đợi các cậu trở về, hẳn tôi cũng không thể gặp các cậu được nữa... Nhắn ông ngoại giúp tôi một tiếng: Tôi rất nhớ ông ấy."

Băng cassette chuyển động, bụp một tiếng, rốt cuộc tới hồi kết.

Tôn Chính như suy tư gì đó mà nói: "Điều này cũng giải thích cho việc tại sao dưới tình huống anh hai anh ở đó, mà Lưu Quần Phương vẫn nhập huyệt. Cô ấy nghe được bí mật về huyệt trong băng cassette nên đã dùng buổi biểu diễn để dụ hai người họ rời đi, còn bản thân thì đi theo bọn Lý Đình điều tra chuyện này."

Lộ Hà gật đầu.

"Cho nên... chúng ta nên tới phòng xét nghiệm tầng hai để xem thứ kia." Tôn Chính nói, bàn tay lại theo bản năng mà sờ lên dấu đen trên cổ tay.

Trong lòng hắn vẫn còn bóng ma. Lộ Hà để ý tới động tác này của hắn.

Lộ Hà đột nhiên nở nụ cười, vỗ vai Tôn Chính, nói: "Tốt. Vậy chúng ta xem bản đồ trước, ít ra chúng ta đang càng lúc càng gần anh hai tôi!"

Tôn Chính bị Lộ Hà vỗ suýt nữa đυ.ng phải bàn, trong lòng hơi bực bội, tay đã lấy bản đồ mở ra.

Ánh mắt hai người đồng thời ngưng lại trên tấm bản đồ, ngay cả hơi thở của bọn họ cũng dính chặt trên đó.

Buổi tối ngàn vạn lần không nên đi, cẩn thận.

"Khụ," Lộ Hà phá vỡ sự im lặng, "Chỉ là một chậu Điếu Lan, ngay cả dưới tình huống hiện tại của chúng ta, hẳn cũng là vấn đề không quá lớn... Cho nên, có lẽ không cần lo lắng quá."

Rõ ràng, hoàn toàn không có sức thuyết phục. Tôn Chính nghĩ thầm.

"Nhưng mà," Tôn Chính nhìn về phía Lộ Hà, "Bất luận tầng hai có thứ gì, đều rất nguy hiểm, không phải sao?"

Tựa như tầng ba này vậy.

Tôn Chính cũng trả lời bằng nụ cười khổ, hắn kéo Lộ Hà, tức giận nói: "Đi thôi."

Lộ Hà không do dự mà dựa cả người qua. Tôn Chính bị trọng lượng cơ thể anh ép loạng choạng, nên không chú ý đến thần sắc ảm đạm của Lộ Hà.

Bỏng...

Lộ Hà nhẹ nhàng nhếch miệng.

Anh dùng tay kéo ống quần xuống. Một tay nhét băng cassette vào trong túi, một tay bật đèn pin lên, nói: "Đi thôi!"

Tôn Chính đỡ anh, chậm rãi đi tới cửa, hai người cực kỳ ăn ý mà tắt đèn pin, mở cửa ra.

Không khí ngoài cửa ập vào mặt họ, Tôn Chính liền bước nhanh hơn, Lộ Hà cũng bật đèn pin lên. Ánh sáng hơi chói mắt, hai người dựa vào trí nhớ mà mò về phía cầu thang.

Tôn Chính cảm giác được trọng lượng của người trên lưng, rất nặng, nhưng cũng rất đáng tin.

Cuối cùng cũng làm quen được với ánh sáng đèn pin, hai người đã sắp chạy tới cửa cầu thang rồi. Tôn Chính bước một bước xuống dưới, toàn bộ bệnh viện đều rơi vào không gian yên tĩnh vô biên vô hạn, ngay cả tiếng bước chân của lão Trương lão Mao lúc trước cũng đã biến mất hoàn toàn.

"Đối với Lưu Quần Phương... sự kiện kia quan trọng như vậy sao?" Hắn đột nhiên hỏi, "Chẳng lẽ cô ấy không sợ sao?"

Lộ Hà ngẩn ra.

"Anh thì sao, Lộ Hà?" Tôn Chính quay mặt đi, phảng phát như đang cười, "Hình như tôi chưa từng thấy anh sợ hãi."

Lộ Hà không nói gì, bàn tay đặt trên vai Tôn chính hơi bóp chặt.

Tôn Chính tựa hồ cũng không mong đợi câu trả lời của anh, chuyện vừa rồi chỉ như tiếng lầm lầm bầu bầu. Hắn nương ánh sáng đèn pin trong tay Lộ Hà, chậm rãi đi xuống dọc theo cầu thang.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên màu sắc trắng bệch của cầu thang.

Có lẽ đó chính là màu sắc duy nhất trên thế giới này, tựa như người bên cạnh mình bây giờ vậy, dường như đó cũng là tiếng tim đập duy nhất trên thế giới này.

"Thực ra..." Lộ Hà đột nhiên mở miệng, biểu cảm khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, "Một sự kiện, một con người, đột nhiên không hề báo trước mà trở nên rất quan trọng. Nếu, cậu đột nhiên nhận ra một người rất quan trọng với mình, cậu sẽ bắt đầu cảm thấy sợ hãi..."

Anh ngừng một chút, nói nhỏ nhưng rõ ràng, Tôn Chính lại cảm thấy âm thanh kia như đang túm lấy mình rất gắt gao, giống như bàn tay Lộ Hà đang nắm lấy vai mình vậy.

Còn có nhiệt độ.

"Cũng thích một người, thật ra Lưu Quần Phương rất sợ hãi," Lộ Hà nói, đôi mắt nhìn Tôn Chính hơi tỏa sáng, "Tôi càng sợ hãi hơn cô ấy, Tôn Chính."