Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 65: Thương đội

Lục Khiêm Lưu Xuyên cảm thấy rất ngoài ý muốn đối với chuyện của, trong lòng cảm thán một hồi, sắp xếp Lưu Xuyên vào Vuốt Đen, đưa hắn vào tổ của Chu Vân, để Chu Vân chú ý đến hành động của hắn.

Gia nhập đoàn, Lưu Xuyên hỏi mượn Ngô Lương chút tinh hạch, thuê căn phòng cách vách Ngô Lương. Ngô Lương vốn không thích nhà họ Lưu, cho nên sau khi Lưu Xuyên khỏi bệnh, cũng không nhắc đến người Lưu gia trước mặt Lưu Xuyên, Lưu Xuyên dường như cũng đã mất hết hy vọng với người nhà, từ khi vào đoàn, trừ lúc đi làm nhiệm vụ, hắn chỉ ở nhà hấp thụ tinh hạch để tăng dị năng.

Nhưng Ngô Lương không biết rằng, Lưu Xuyên thật ra đã từng lặng lẽ quay về nhà.

Không có hắn, Lưu gia quả thật gian khổ hơn trước kia rất nhiều, nhưng mỗi người vẫn sống rất tốt. Cũng như trái đất sẽ không vì nhiều thêm hay ít đi một người mà ngừng chuyển động, Lưu gia cũng sẽ không bởi vì thiếu hắn mà không sống nổi, người nhà của hắn mạnh mẽ hơn nhiều so với hắn nghĩ. Nhưng mà, càng làm hắn chạnh lòng là, mọi người căn bản không để ý sống chết của hắn, hoặc có thể nói là đã mong hắn chết trong ôn dịch, một chút ràng buộc trong lòng hắn đối với người nhà cuối cùng bị hoàn toàn chặt đứt.

Mưa dầm liên miên qua đi, nghênh đón trận khô hạn hiếm thấy. Cũng may khu biệt thự Lục Vân có hệ thống cung cấp nước, cho dù mạch nước ngầm giảm đến mức thấp nhất, tốt xấu gì cũng đủ cho cả khu dùng sinh hoạt. Những ngã tư đường tiêu điều, đất trống, thực vật muốn tồn tại cũng không dễ dàng, ủ rũ héo úa, cây lá bởi vì thiếu nước mà khô vàng, cho dù có thể miễn cưỡng sống sót, sản lượng lương thực cũng giảm đi.

Mà lúc này cũng đang là thời kỳ trọng điểm, vốn lương thực dự trữ trong tay chính phủ thành phố A không thiếu, nhưng bởi vì tham lam mất tính người, trước mạt thế tham ô rất nhiều tiền tài, lương thực cất trữ hàng năm luôn bị mất đi một khoản.

Kho lúa cũng không ít, nhưng ngoại trừ lớp lương thực bọc bên ngoài khi kiểm tra có thể ăn được, phía dưới tất cả toàn là những thứ đã cất trữ lâu năm, mốc meo cứng ngắc, cho dù người mạt thế không kén chọn thì vẫn không thể ăn, sẽ chết người.

Thành phố A to như vậy, hiện tại có gần ngàn vạn người sống sót, nếu số lượng này không ngừng tăng, mỗi ngày ít nhất tiêu hao vài trăm cân lương thực, dưới tình huống không có đồ để bổ sung, cho dù có là núi vàng núi bạc cũng sụp.

Lãnh đạo của thành phố A rất sốt ruột, nhưng hiện tại kho lúa ở phía Đông Bắc vẫn chưa đến thời gian thu hoạch, khu phía nam thì xa ngoài tầm với, kế sách duy nhất hiện nay là dựa vào khu Trung Nguyên như trước mạt thế, lúa mì thu hoạch của vụ đông có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp hiện nay.

Nhưng ở khu Trung Nguyên có không ít căn cứ sống sót, tang thi cũng nhiều, muốn đến được đó để lấy lương thực cũng không dễ dàng.

Cho dù mạt thế không xuất hiện, thành phố A từ xưa đến nay vẫn không phải nơi thích hợp để canh nông, lợi dụng giai đoạn hiện tại ưu thế nhân tài và tài nguyên cùng ưu thế dân cư sống sót, tạo ra chút vũ khí nóng công nghệ cao dùng để trao đổi so với việc tạo ra lương thực còn dễ dàng hơn.

Vì thế, thành phố A thông qua mạng lưới thông tin quân đội liên hệ với những căn cứ sóng sót ở khu Trung Nguyên, hơn phân nửa căn cứ người sống sót có thực lực tại thành phố A đồng ý dùng lương thực để trao đổi vũ khí nóng với thành phố A. Bởi vậy, ôn dịch qua đi, người sống sót ở thành phố A sản xuất ra rất nhiều vũ khí nóng và đạn dược, đồng thời, vì bảo tồn thực lực quân đội, lần này giao dịch cũng không do quân đội toàn quyền nhúng tay.

Chính phủ cổ vũ những người sống sót có thực lực tập hợp lại thành thương đội, thông qua việc giao dịch trực tiếp với chính phủ, trao đổi các vũ khí nóng bán được Trung Nguyên, thậm chí là địa phương xa hơn, lấy lương thực và các loại vật tư thực dụng khác như xăng, nguyên liệu y dược, nguyên liệu vũ khí. Đồng thời, chính phủ vì cổ vũ thương đội phát triển, đưa ra rất nhiều ưu đãi thu nhập từ chính sách thuế, thậm chí cho phép lượng giao dịch thương đội đạt tới tiêu chuẩn tích lũy giá trị cống hiến nhất định, thì giá trị cống hiến có thể dùng để miễn một phần thu nhập từ thuế hoặc đổi thành giá trị tích phân lính đánh thuê dùng để thăng cấp cho đoàn.

Sau khi điều lệ ban bố, tất cả đoàn có thực lực đều nóng lòng muốn thử, đoàn không có thực lực thì bị vây trong trạng thái vô vọng.

Lục Khiêm ngay khi tin tức vừa truyền ra, lập tức đăng ký một thương đội, đồng thời cho người kiểm kê lương thực trong kho hàng, mặt khác lại lấy một kho lương tồn trong không gian ra, dựa theo giá một cây súng trường 40 cân gạo, ba viên đạn một cân gạo, đổi 2000 súng trường, 12 vạn đạn.

Bởi vì vừa ra tay đã bay 60 tấn lương thực, dựa theo mỗi tấn lương thực giao dịch tích lũy 10 tích phân, Vuốt Đen lập tức tích lũy được 600 điểm tích phân, Lục Khiêm tính toán thêm vài ngày nữa, nếu thuận lợi, thăng cấp đoàn căn bản chỉ là vấn đề thời gian. Có kiếm có lấy, so với nhiệm vụ nộp y dược để thăng cấp lúc trước thì bây giờ dễ hơn nhiều lắm.

"Khiêm, lần này cho dù thế nào em cũng phải đi với anh! Em không muốn xa anh nữa đâu."

Lục Tốn tội nghiệp nói, khuôn mặt anh tuấn nhăn lại trông như con chó lớn bị vứt bỏ.

"Anh cũng không muốn tách khỏi em, nhưng nếu chúng ta đều đi, chuyện trong đoàn ai chịu trách nhiệm?" Thật ra, Lục Khiêm cũng không muốn tách khỏi Lục Tốn, thật vất vả tìm lại được, xém tí nữa đã mất đi em trai, không tha theo bên người, sao có thể yên tâm. Tuy rằng khoảng cách từ Trung Nguyên đến thành phố A không xa, nhưng trên đường phải đề phòng tang thi, phải đề phòng khả năng người sống sót cướp đường, phải xử lý công việc giao dịch, qua lại nhanh nhất cũng mất thời gian hơn nửa tháng.

Tiết Thần biết ý đồ của Lục Tốn, giành nói: "Tôi đi tốt xấu gì cũng bảo vệ được Tiểu Khiêm an toàn, thực lực hiện tại của cậu còn chưa khôi phục, đi chỉ thêm cản trở, còn không bằng ở lại xử lý công việc, chỉ cần cậu thành thành thật thật ở lại thành phố A, khẳng định không có gì nguy hiểm."

Lục Khiêm suy nghĩ, trước khi diễn ra cuộc chiến cuối cùng, nhóm tang thi vẫn chưa thể phá được vòng phòng hộ của thành phố A, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong thành, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì .

Lục Tốn thấy trong mắt Lục Khiêm hiện lên do dự, lập tức ngoài mạnh trong yếu nói: "Tiết Thần, cậu bớt nói xàm đi, mắt nào của cậu thấy tôi cản trở? Cho dù không có cậu tôi vẫn có thể bảo vệ tốt cho Khiêm!" Lục Tốn bởi vì dị năng bị thụt lùi, tự ti bao lâu nay, vừa nghe Tiết Thần lấy chuyện này ra nói, nháy mắt xù lông.

"Hai mắt đều thấy được!" Tiết Thần cố gắng vì thế giới hai người tốt đẹp.

"Anh, cậu ta bắt nạt em!" Lục Tốn đáng thương tố cáo, vẻ mặt em trai nhỏ bé bị ăn hϊếp cầu an ủi.

“Này, làm người phải có tí liêm sỉ đi!” Tiết Thần tức muốn tắt thở, tên mặt dày, tưởng còn đang học nhà trẻ à, chuyện gì cũng méc lại?

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Lục Khiêm nhìn hai người đàn ông ấu trĩ đau đầu vô cùng, "Em muốn đi thì đi, chuyện trong đoàn giao cho Tần Chính Đông, Chu Vân và Ngô Lương ba người họ phụ trách."

"Khiêm, em biết anh không nỡ bỏ em lại mà." Lục Tốn đắc ý cười nói, động tác mau lẹ hôn một cái lên môi Lục Khiêm, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí làm Tiết Thần hận đến nghiến răng.

Lục Khiêm mặt không đổi sắc tim không đập nhanh cầm lấy chén trà uống một ngụm, thầm nghĩ, hôn môi gì đó quả nhiên làm nhiều sẽ thành thói quen bình thường.

Sau đó Lục Khiêm chọn 100 thợ săn tang thi từ các đội thân thủ mạnh đồng ý đi mạo hiểm, cùng tham gia hoạt động giao dịch lần này với đội thân vệ, cùng với năm nhân viên ý tế có năng lực bảo vệ bản thân.

Hai mươi chiếc ô tô, chuẩn bị sung túc vật tư hậu cần, chậm rãi xuất phát. Cùng lúc đó, các thương đội khác cũng bắt đầu xuất phát về phía Trung Nguyên.

Thanh danh của Vuốt Đen vang xa, phạm vi quanh thành phố A không ai dám đυ.ng đến họ, có điều tang thi hung hăng, tạm thời chưa có ai bị thương, nhưng căng thẳng thần kinh liên tục khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi. Cùng với đó, cách hành quân gấp gáp hoàn toàn tương phản với khi đi làm nhiệm vụ hàng ngày, cũng làm cho người ta khó chịu nổi.

Nhưng trải qua các loại tôi luyện sinh tử gian khổ, mọi người tiến bộ rất nhanh, thường thường hai ba người có dị năng tương thích sẽ hỗ trợ một người gϊếŧ Liếʍ thực giả, có dị năng giả lực lượng bên cạnh lực tác chiến cũng tăng lên, liên thủ cùng người thường, cận chiến và công kích viễn trình xứng đôi hợp tác có thể kiềm soát được phần lớn tốc độ của tang thi.

Mà ngay cả Mèo Con và thú cưng mới của Chu Bân là A Cát cũng tiến bộ thần tốc, không chỉ có thể cùng gϊếŧ tang thi với mọi người, còn có cảm giác tinh nhạy mà nhân loại không có, có thể đánh mùi, nghe được sóng âm mà nhân loại nghe không thấy để đoán được đường đi của tang thi. Tiến hóa thành thú biến dị đã phát huy tối đa thiên phú này của chúng nó, thường có thể đoán được động thái của tang thi cách đó ba bốn mươi km, còn tốt hơn cả "ngụy tinh thần lực" của Lục Khiêm và Tiết Thần. Bằng thiên phú của hai chúng nó, thương đội tránh thoát tang thi triều mấy vạn người.

Mà thân phận "Thuần thú sư" của Chu Bân lộ rõ.

Lục Khiêm đã nghi ngờ từ trước, cho nên mỗi lần sau khi Chu Bân nhìn thấy Mèo Con và A Cát xao động, có thể phán đoán chuẩn xác nói cho y phương hướng của tang thi triều, y gần như có thể kết luận Chu Bân chính là "Thuần thú sư" mà y tìm kiếm!

"Thuần thú sư" sở dĩ bị truy tìm vì hai lý do, thứ nhất, bọn họ có thể giao lưu với thú biến dị , thu phục được thú biến dị có sức mạnh tương đương nhân loại về tay mình, sức chiến đấu rất mạnh; thứ hai, thú biến dị có thiên phú dị bẩm, dưới tình huống vệ tinh toàn cầu ngừng hoạt động, thú biến dị chính là rada tang thi trời sinh, thú biến dị càng mạnh, thiên phú chúng nó biểu hiện càng mạnh, độ nhạy đối với tang thi càng cao, Thuần thú sư có thể giao lưu với chúng cũng trở thành Rada sống. Đối với thợ săn tang thi hằng năm lang thang bên ngoài mà nói, Thuần thú sư giống như là một bùa hộ mệnh hình người, có thể đoán được đường đi của tang thi, có thể nói khi gϊếŧ tang thi, như một pháp bảo để chạy trốn.

Vì để bảo vệ ‘vật quý hiếm’ này, Lục Khiêm gọi Chu Bân vào Land Rover với họ, nhân tiện dẫn A Cát lên luôn.

Chu Bân ra dáng chủ nhân hơn quỷ hẹp hòi Lục Khiêm nhiều, nguyên tắc chính là dù mình không ăn cơm cũng không để A Cát đói bụng, mỗi bữa cơm luôn cho A Cát ăn no. Là một bé ngao biến dị thân thể đang trong thời kì phát triển, sức ăn của A Cát không nhỏ, Chu Bân mỗi lần làm nhiệm vụ thu được không ít đồ, nhưng muốn cún cưng ăn no bản thân cũng ăn no thì có chút quá sức. Sau khi Lục Khiêm biết được dị năng của Chu Bân, hào phóng bày tỏ, nếu A Cát có thể tự mình gϊếŧ tang thi, như vậy đồ vật thu hoạch được trong nhiệm vụ, nó có thể được quyền phân phối như người trong đội thân vệ, nhưng bị Chu Bân từ chối.

A Cát dưới sự chăm sóc cẩn thận của Chu Bân, càng ngày càng cường tráng, da lông quanh thân cũng dần dần sáng lên.

Đương nhiên so với Mèo Con vẫn kém một khoảng, cho dù là mức độ xinh đẹp hay là giá trị vũ lực, ưu thế duy nhất chỉ có hình thể.

Mèo Con vốn chẳng để ý đến chó ngốc, nhưng gần đây nó phát hiện chủ nhân hay nhìn chó ngốc lắm, nó có hơi lo sợ, mắt mèo tròn tròn nhìn chủ nhân, như có ý nói: Chủ nhân, đừng có vứt bỏ meo meo mà…

A Cát khinh thường nhìn nó: biết nịnh thì giỏi lắm chắc!

Mèo Con: "Meo meo meo!" Đồ chó ngu, mi lại đang nói xấu gì ta!

A Cát: "Ẳng ẳng ẳng!" Có giỏi mi nói tiếng chó đi!

Một mèo một chó ngôn ngữ không thông "cãi" nhau một hồi, tiếp tục sôi nổi giơ móng vuốt lên, khi đại chiến chó mèo sắp trình diễn lần thứ n, chúng nó đột nhiên cảm ứng được điều gì, yên tĩnh trở lại, tập trung tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, hơi hơi xù lông và tiếng gầm gừ từ cổ họng biểu thị rằng nguy hiểm sắp xuất hiện.