"Tang thi ở gần đây hình như đã ít hơn." Tần Chính Đông buông kính viễn vọng nói. Bọn họ đi 4-5km, tổng cộng chỉ gặp một phần mười tang thi đơn lẻ. So với vài ngày trước, rõ ràng ít hơn nhiều.
Phùng Hoa gật gật đầu: "Đúng thật, mấy thứ này ghê gớm quá." Cậu ta tự cho mình là thợ săn tang thi có thâm niên, nhưng những hiểu biết về tang thi của họ chỉ giới hạn ở mức âm thanh, mùi máu tươi, mùi của dị năng giả rất thu hút tang thi, tinh hạch trong óc tang thi có thể tăng dị năng, chỉ như vậy. Nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy chắc chắn còn điều gì đó, nhưng lại chưa nắm bắt được.
Mục Thanh hiếm khi nói chuyện, cười lạnh: "Có khi chúng về nhà đón năm mới hết rồi."
Phùng Hoa cười trêu chọc: "Tết nam nay mà dám tăng giá, thả tang thi cắn; nếu ai dám chen lấn hàng, thả tang thi cắn; buôn lậu vé xe, thả tang thi cắn, rất hả giận!"
Tần Chính Đông mặt lạnh như núi băng, nghiêm trang chững chạc hỏi: "Cậu nói tang thi đi mua vé xe, dùng cái gì mua?"
Phùng Hoa đầu tiên là sửng sốt, tiếp cười ha ha: "Tần ca, anh đừng có cười lạnh với khuôn mặt lạnh ngắt đó được không? Thật sự rất kinh khủng."
Mục Thanh làm như thật gật gật đầu, nói: "Tang thi khẳng định chắc chắn sẽ không dùng lương thực để mua, chúng sẽ gỡ đầu mình xuống, lấy tinh hạch ra, đổi với người bán vé một vé xe đi XX."
Phùng Hoa tưởng tượng cảnh đám tang thi vây quanh cửa bán vé, mỗi tay cầm một tờ vé....Rất í ẹ nhưng cũng buồn cười: "Cô em bán vé chắc sẽ ói hết đồ ăn mất."
Mục Thanh không đồng ý: "Chắc gì đã làm cô em? Có thể là bà thím béo ngồi bán mà."
Tần Chính Đông ho nhẹ một tiếng: "Hướng chín giờ có một bà thím béo đang chạy về phía chúng ta, Phùng Hoa, để cho cậu đấy."
Ngoài xe, một tang thi béo lớn tuổi đang chạy về phía họ, trên người bà ta một tầng nội y giữ ấm mỏng manh, trên người, trên mặt vết thương bị cắn vài chỗ, mỗi bước chạy của bà ta có thể thấy được da thịt béo mập bán-lỏa-lồ ở bên ngoài đang run rẩy.
Bọn Phùng Hoa đã gϊếŧ rất nhiều tang thi, ngẫu nhiên cũng sẽ tìm niềm vui trên người chúng, ví dụ như hiện tại cậu cảm thấy biểu cảm của vị tang thi béo ú này ngoài sự dữ tợn còn có vui vẻ.
"Tần ca, làm người đừng có cà chớn quá!" Phùng Hoa vừa nói, vừa lái xe chậm lại, hạ cửa sổ xuống, chờ tang thi béo đến gần, một tia chớp nhỏ nhanh gọn bổ lêи đỉиɦ đầu bà ta, tang thi bốc lên mùi thối cháy khét, ngã xuống đất.
Phùng Hoa dừng xe, bước xuống với Mục Thanh, dùng búa đập lên đầu tang thi béo một phát, bà ta mới chết hẳn. Dị năng hệ Lôi của Phùng Hoa còn quá yếu, mỗi ngày chỉ đánh được ba tang thi, nhưng nếu bị điện giật thì có thể đánh được 2-30 tang thi, tang thi bị điện giật trong thời gian rất ngắn, chỉ một hai phút là tỉnh lại, nên cậu phải chém chết chúng nhanh nhất có thể.
Quy luật này do cậu đúc kết ra sau bao kinh nghiệm đau thương.
Lúc kéo thi thể tang thi về, Phùng Hoa cũng không vội lấy tinh hạch, nâng bà ta lên xe. Cốp sau của xe dùng để chứa tang thi, sau khi nhét tang thi béo vào, đóng cốp lại mà mùi thối vẫn không dứt. Thối muốn chết người.
Dù vậy mọi người chỉ dám mở cửa sổ một lát để thông gia rồi lại đóng lại. Trong lòng mỗi người đều hiểu, mũi chịu thối một chút còn hơn mình biến thành thịt vụn.
Phùng Hoa lại tiếp tục lái xe, vừa quay đầu vừa nói: "Đoàn tàu tang thi sắp khởi hành, mời các vị hành khách ổn định chỗ ngồi, chú ý an toàn trên tàu...."
Phùng Hoa đang nói đột im lặng, tầm này năm ngoái, cậu cũng như bao người, xách hành lý túi lớn túi nhỏ đứng ở bến xe, ga tàu, vội vàng về nhà, ngóng trông đoàn tụ với gia đình vào năm mới.
Nếu không phải mạt thế đột nhiên xảy ra, cậu sẽ kết hôn vào ngày hai mươi tám tháng chạp, sau đó sinh một cô con gái ngoan hiền hoặc một cậu con trai bướng bỉnh. Tạm biệt ông chủ hiện tại, về làm việc tại công ty của gia đình, mỗi tháng cầm tiền lương không nhiều cũng chẳng ít, vay tiền mua nhà mới, mua xe hơi không bình thường cũng không quá xa hoa, va chạm trong cuộc sống tầm thường giống như rất nhiều người bình thường. Bình thường mà hạnh phúc.
Cậu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày, cha ruột của cậu sẽ cầm dao đuổi cậu khỏi nhà, mẹ kế luôn đối xử tốt với cậu sẽ bấm điện thoại báo cảnh sát, em gái cùng cha khác mẹ có quan hệ luôn hòa hợp với cậu sẽ la to inh ỏi thông báo hàng xóm xung quanh vây đánh cậu, vị hôn thê vừa đính hôn đã yêu nhau bảy tám năm với cậu sẽ bỏ mặc cậu.
Cậu tựa như một con chuột đáng thương, bị mọi người vây đánh vây gϊếŧ, lần này hết lần khác tránh sự truy bắt của quân đội trong lo sợ, ngay cả bản thân cũng từng cho rằng mình sẽ biến thành tang thi, ai ngờ lại còn sống và trở thành dị năng giả?
Có tinh hạch của tang thi, cậu sẽ ngày càng mạnh hơn, loài người... À, loài người không tiến hóa chỉ xứng làm đồ ăn của tang thi.
Mục Thanh và Tần Chính Đông không nói gì, trong xe nhất thời yên lặng, từng người ôm tâm sự riêng của bản thân.
Tới gần năm mới, tới gần cái lễ truyền thống mấy ngàn năm từ xưa đến nay đối với người Trung Quốc, tới gần ngày hội tốt đẹp đời đời con cháu Viêm Hoàng* chờ mong, lòng ai cũng có chút gì đó vui vẻ. (*: còn được gọi là Thần Nông, là một vị vua huyền thoại của Trung Hoa)
Hoa Hạ đại địa chỉ còn lại vết thương lớn nhỏ trước mắt, con cháu Viêm Hoàng biến thành cái xác không hồn, mỗi một người sống sót đều mơ hồ trong mạt thế cực thịnh mà suy, mơ hồ trong thiên tai nhân họa.
Lúc Phùng Hoa chạy xe về, chị em Chu Vân đã đào một cái hố trong bồn hoa của xưởng rượu, ném những xương cốt còn dư lại vào hố chôn. Tiết Thân thả vài ngọn lửa, đám người ba chân bốn cẳng kéo tang thi trong xe ra, Mèo Con dạo vài vòng bên ngoài, buồn chán quá trời, vì vậy chủ động giúp họ đào tinh hạch, hiệu suất cao đến mức khiến đám Lục Tốn líu lưỡi.
Mèo Con vẫn chưa học được cách hấp thu năng lượng tinh hạch, sau khi đào tinh hạch xong, dùng móng vuốt chùi chùi vài cái, hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vừa sang vừa chảnh mèo.
"Meo meo, để anh lau sạch móng cho em được không?" Chu Bân cầm khăn ngồi xổm trước mặt Mèo Con, vẻ mặt chờ mong hỏi.
Mèo Con do dự một chút, ra vẻ người lớn đưa móng ra: "Meo meo ngao ngao!" Lau không sạch sẽ cào nát mi!
Ánh mắt Chu Bân sáng lên, thề son thề sắt: "Cam đoan lau bao sạch sẽ!" Mèo nhỏ đã chịu để ý đến cậu, tốt quá!
Mèo Con cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao nó cứ như nghe hiểu Chu Bân đang nói gì. Chu Bân cũng giống như đang hiểu nó nói gì? Thôi kệ, chuyện này phức tạp quá, nếu chủ nhân cũng nghe hiểu nó nói gì thì tốt rồi, hai tên kia đáng ghét muốn chết, tố cáo thì chủ nhân lại không hiểu, sầu mèo.
"Meo meo ngao ngao!" Nhanh lên, chậm chạp.
"Ừ ừ, xong ngay xong ngay!" Chu Bân thầm nghĩ, con mèo này khó tính quá, còn khó hơn chó, nhưng mèo nhỏ rất giỏi, khó tính một chút cũng bình thường. Vẫn rất đáng yêu.
Lục Khiêm mê man cả ngày, đến chạng vạng thì tỉnh lại. Y có thể cảm giác được cơ thể mình có thêm một dòng sức mạnh lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên, dị năng hệ băng của y cuối cùng cũng thức tỉnh. Lục Khiêm ngồi dậy, đưa tay trái ra, một bông tuyết thành hình trong tay y, nó xoay vòng vòng, đến khi lớn như một cái thau nhỏ mới dừng lại, trong suốt, rực rỡ chói mắt.
Lục Khiêm thả nó xuống đất, nụ cười ngày càng sáng lạn, dị năng của y giống như Tiết Thần, mạnh hơn kiếp trước!
Kiếp trước lúc dị năng của y vừa mới thức tỉnh, chỉ có thể ngưng tụ bông tuyết lớn bằng nắm tay nhỏ, hiện tại thì lớn gấp 8 lần, gần như phun hơi nước khắp phòng. Y tin tưởng, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này, y nhất định có thể trở thành dị năng giả đứng đầu.
Rốt cuộc chuyện gì đã khiến y và Tiết Thần tiến hóa dị năng mạnh hơn...Nước hồ! Đúng rồi, nhất định là vì nước hồ trong không gian.
Nếu nước hồ thật sự có tác dụng, vậy có nghĩa là y có thể bồi dưỡng được một nhóm dị năng giả cường đại?
Không biết nước hồ có tác dụng với người đã thức tỉnh dị năng hay không, hôm nào cho Lục Tốn thử xem.
Không nghĩ nữa, phải ăn cơm trước khi chết đói.
Giống như Tiết Thần không sợ nóng, Lục Khiêm cũng không hề sợ lạnh, mặc quần áo tử tế, tay không ôm cục băng lớn ra cửa phòng.
"Tiểu Khiêm!"
"Anh!"
"Meo meo ngao!"
"Các người có để tôi ăn cơm hay không, tôi sắp chết đói rồi đây." Lục Khiêm ném cục băng lên đất trống, bụng rất phối hợp phát ra tiếng thầm thì. Mèo Con chạy tới, ngước cái đầu nhỏ, vẻ mặt uất ức nhìn chủ nhân vô trách nhiệm của nó, đến khi chủ nhân ôm nó vào trong ngực, còn đáng thương kêu không ngừng.
Tiết Thần cười nói: "Đồ ăn lúc trưa vẫn còn để lại cho cậu, đói bụng lắm đi?"
Lục Khiêm gật đầu, y cảm thấy mình hiện tại đói bụng đến mức có thể nuốt nguyên cái đầu trâu.
"Ca, mau tới, em lấy cơm cho anh."
Lục Khiêm ăn khoảng hai chén cơm lớn, mới hết cơn đói.
Lục Tốn bới thêm cho y một chén nữa, hỏi: "Ca, dị năng của anh thức tỉnh?"
Lục Khiêm gật gật đầu: "Ừ, là dị năng hệ băng, cái cục băng lớn lúc nãy là dùng dị năng ngưng kết ra."
Ánh mắt Lục Tốn xấu xa cười nói: "Vậy không phải trái ngược với dị năng của Tiết Thần à?"
Lục Khiêm không nghe ra ý xấu trong câu nói của Lục Tốn, nói: "Gặp tình huống đặc biệt cũng có thể hợp tác, nhưng năng lực của hai người thì lại có thể bổ sung cho nhau." Gió lớn thổi lửa, dị năng hệ phong và dị năng hệ hỏa chiếm đa số, phốt hợp tốt thì bùng nổ sức mạnh rất ghê gớm.
Tiết Thần và Lục Tốn liếc nhau, tia lửa văng tung tóe, trăm miệng một lời nói: "Ai bổ sung cho cậu ta chứ?"
Lục Khiêm cười khẽ hai tiếng: "Đây không phải là phối hợp rất tốt sao?" Nhìn Lục Tốn cùng Tiết Thần trừng nhau, Lục Khiêm một bên đau đầu, một bên lại vui vẻ, thời gian cứ như quay ngược lại thật lâu trước kia... Trải qua càng nhiều, Lục Khiêm muốn càng ít, y chỉ hy vọng có thể luôn bảo vệ hai người quan tâm nhất, để ba người có một cuộc sống vui vẻ ấm áp.
Lục Khiêm tiến hóa rất thuận lợi, không bị thương chỗ nào, cơ thể hiện tại khỏe mạnh, phải tranh thủ thời gian đến thành phố A, cho dù hiện tại xưởng rượu khá an toàn, nhưng ngày nào chưa đến thành phố A, y vẫn chưa an tâm được.
Ăn xong cơm chiều, y gọi chị em Chu Vân lên lầu hai, mọi người thảo luận một chút, dựa theo bản đồ chọn ra một lộ tuyến lên đường vào ngày mai.
Theo tin tức Lục Tốn cung cấp, tình huống lúc trước đã gặp phải, nếu tang thi trên đường đồng thời tụ tập đến ba nghìn, bọn họ chỉ có tám người, lấy thực lực bây giờ, chống lại một tang thi triều lớn chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Mà con đường họ định chọn này, bản đồ trên tay Lục Khiêm cũng không ghi rõ, nhưng vì từng nhìn sơ qua bản đồ quân dụng của Lưu Xuyên, con đường này phải đi qua một ngọn núi lớn, mà ngọn núi lớn thường rất dễ bị phá hủy khi động đất, cho nên ngay từ đầu bọn họ đã bỏ qua con đường này.
Tình huống hiện tại, trên con đường này không phát hiện vấn đề đặc biệt gì, có thể thử. Nếu như thuận lợi đến được tuyến đường tiếp theo, nhiều nhất là trong vòng một ngày, họ sẽ đến được khu an toàn của quân đội, đến lúc đó dù chạy suốt đêm đến thành phố A cũng không thành vấn đề.
Hiện tại chỉ hy vọng, đại sóng tang thi triều kia chưa đến con đường mà họ sắp đi. Lấy tốc độ và khoảng cách của ba ngàn tang thi mà tính, bọn họ có khả năng sẽ gặp chúng trên đường, nhưng lực chú ý của tang thi cũng dễ bị thứ khác thu hút, hơn nữa đường đến thành phố A nhiều lắm, tang thi có đi trên quốc lộ cũng chẳng lạ, đâu thể nói rằng chúng sẽ đi trên con đường họ chọn?
Sau khi mọi người bàn bạc, quyết định đi hướng này để xem vận may, nếu đi không được thì lại tìm đường khác.
Buổi tối, Lục Tốn cùng Tiết Thần cứ như da trâu, bám dính theo Lục Khiêm vào phòng, mọi người ngồi xếp bằng trên đất, Lục Tốn lấy tinh hạch mình dùng lương thực đổi ra, ước chừng một túi khá nặng.
"Ca, số tinh hạch này em mua từ chợ đêm, hiện tại đưa cho anh hết."
Lục Khiêm thấy sai sai: "Tiểu Tốn, tinh hạch đổi ở chợ đêm có giá như thế nào?"