Chú Út Là Người Song Tính

Chương 4: Cháu trai ghen tuông, chú út bị cháu trai nện điên cuồng trong văn phòng

Khúc Hoài Khiêm đã vào công ty được một thời gian, làm việc chung với đồng nghiệp thật sự không tệ, ít ra thì ai cũng dễ gần, tính tình hắn vui vẻ, siêng năng lại thông minh, hoà đồng với mọi người, quan trọng nhất là trông hắn rất đẹp trai, gương mặt này của hắn khiến người ta không muốn chú ý cũng không được, đặc biệt là những cô sinh viên cũng đến công ty thực tập, ngày đầu tiên nhìn thấy hắn đã chủ động tiến đến làm quen.

Nhưng có một điều trong lòng mọi người đều hiểu rõ chỉ là không nói ra mà thôi, đó là chuyện Khúc Hoài Khiêm là cháu trai của Khúc Kính Tiêu, từ sau khi hai người họ đi công tác trở về, Khúc Kính Tiêu liền công khai quan hệ của bọn họ đến khắp mọi nơi.

Từ khi Khúc Hoài Khiêm đến làm việc trong công ty, ngoại trừ ngày đầu tiên đều làm cho toàn thể nhân viên bất ngờ ra, thì hình như ngày nào Khúc Kính Tiêu cũng đến công ty điểm danh, có thể thấy được anh coi trọng người cháu trai này đến mức nào, nên mọi người cũng có ý lấy lòng hắn nhiều hơn chút.

Khúc Hoài Khiêm không hỏi Khúc Kính Tiêu tại sao lại làm như vậy, thật ra Khúc Kính Tiêu không tới công ty thì cũng chẳng sao cả, không nói cho người khác biết quan hệ họ hàng của hai người thì cũng chẳng sao cả, nhưng thành thật mà nói, sau khi đồng nghiệp biết chuyện, ngoài việc thái độ đối với hắn càng thêm nhiệt tình thì cũng cẩn trọng hơn, chắc là sợ chọc hắn không vui lại chạy đến trước mặt Khúc Kính Tiêu mách lẻo, nên mọi người cũng có quan tâm giúp đỡ hắn nhiều hơn trong công việc, nói chung là mọi chuyện đều diễn ra vô cùng mượt mà.

Trước đây hắn luôn rất không thích chuyện như vậy, nhưng giờ nghĩ đến những chuyện này là Khúc Kính Tiêu làm vì hắn, trong lòng lại không khỏi trở nên vui vẻ, hắn không rõ Khúc Kính Tiêu có ý gì với mình, lúc trước anh giống như một người trưởng bối thực thụ chỉ bảo hắn làm việc như thế nào, nhưng sau đó lại...

Hắn khẳng định chắc chắn lần đầu tiên của Khúc Kính Tiêu là trao cho hắn, cảm giác đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ hắn vẫn còn nhớ rất rõ, mặc dù Khúc Kính Tiêu biểu hiện ra thật sự rất quyến rũ táo bạo, nhưng động tác của anh đều rất trúc trắc, tại sao anh lại muốn làm như thế, là do thích hắn sao?

Cái đáp án tùy tiện này khiến Khúc Hoài Khiêm có nghĩ vỡ đầu thì cũng không nghĩ ra đáp án nào khác, từ sau khi đi công tác trở về, Khúc Hoài Khiêm cũng nghĩ rằng hắn chỉ bị hấp dẫn bởi thân thể của chú út, nhưng lúc sau ở công ty, hắn luôn muốn nhìn thấy Khúc Kính Tiêu, muốn được nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn khác trong lúc cả hai làʍ t̠ìиɦ, làm việc cùng nhau, nói chuyện cũng tốt, thậm chí không làm gì cả, chỉ cần ở bên nhau cũng ổn, nếu có thể, hắn còn muốn ôm anh vào lòng làm thịt anh một cách mạnh bạo, để cho sự bình tĩnh của anh bị xé nát, ở trước mặt hắn không thể kiềm chế được mà khóc thút thít.

Chỉ cần nghĩ như thế, bụng dưới của Khúc Hoài Khiêm liền nóng rần lên, cũng sắp tới thời gian tan tầm buổi trưa, hắn ngồi ở chỗ của mình, đống tài liệu trước mặt lại không thể nhập vào tâm trí hắn, hắn ngước lên nhìn đồng nghiệp xung quanh, đã có người bắt đầu thu dọn đồ đạc, thảo luận xem bữa trưa hôm nay nên ăn gì.

Buổi sáng hôm nay Khúc Hoài Khiêm và Khúc Kính Tiêu có một cuộc họp cùng nhau, nhưng cả hai cũng không nói với nhau câu nào, tựa như trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt, hắn không muốn tách ra khỏi người yêu một phút một giây nào, Khúc Hoài Khiêm bị chính bản thân mình doạ sợ, nhưng hắn vẫn chậm rãi đứng dậy, hắn định hôm nay mời Khúc Kính Tiêu ăn cơm.

"Trưa nay anh có hẹn với người khác rồi, lần sau đi." Sắc mặt Khúc Kính Tiêu bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ từ chối Khúc Hoài Khiêm đang tràn đầy vui vẻ đến đây.

Mặc dù có hơi mất mát, nhưng Khúc Hoài Khiêm cũng không nghĩ nhiều, hắn ăn đại cái gì đó, đã gần đến giờ làm việc rồi mà Khúc Kính Tiêu vẫn chưa về.

Một khi đã chú ý đến một người, thì sự chú ý dành cho người đó sẽ được phóng đại vô hạn, Khúc Hoài Khiêm suy nghĩ miên man, chẳng lẽ anh ấy đi gặp khách hàng? Đôi mắt hắn tình cờ đảo ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Khúc Kính Tiêu đứng trước toà nhà công ty, không phải chỉ có một mình anh, đối diện còn có một cô gái.

Cô gái xoã mái tóc dài tung bay, nhìn từ xa cũng không thấy rõ gương mặt có đẹp hay không, bọn họ đang nói chuyện gì đó thì đột nhiên cô gái nhón chân hôn lên mặt Khúc Kính Tiêu.

Khúc Hoài Khiêm: "!!!"

Buông anh ấy ra!

Mặc dù môi cô gái dán lên mặt Khúc Kính Tiêu chưa đầy một giây, nhưng Khúc Hoài Khiêm vẫn bực mình vô cùng, hận không thể tách hai con người vẫn đang nói chuyện ra xa vạn dặm.

Hắn trừng muốn lòi mắt, cuối cùng đợi đến khi hai người tách ra, Khúc Kính Tiêu bước vào công ty thì hắn mới thu hồi tầm mắt, Khúc Kính Tiêu vì cô gái này mà từ chối đi ăn với hắn, hai người có quan hệ gì? Cô gái đó chắc chắn không phải khách hàng, cổ thích Khúc Kính Tiêu ư? Hay là Khúc Kính Tiêu thích cổ?

Cơ thể của Khúc Kính Tiêu như vậy, còn có một cô gái có thể chấp nhận anh sao? Nếu là có thì sao? Nói không chừng cô gái này sẽ chấp nhận... Đột nhiên hắn nảy sinh ra một cái suy nghĩ thật độc ác, hắn phải nện chú út đến khi anh không thể rời khỏi hắn.

Khúc Kính Tiêu rất có trách nhiệm với công việc, dạo gần đây anh rất hay tăng ca, đúng lúc hôm nay tất cả mọi người đều tan tầm, chỉ còn lại một mình anh trong văn phòng, còn có Khúc Hoài Khiêm vẫn chưa về nhà.

Bởi vì anh chưa về nên cửa văn phòng vẫn chưa đóng lại, mà cửa lớn dưới lầu chắc là đã đóng rồi, giờ này chỉ có người trong công ty mới có thể ra vào tùy ý, mặt hắn sa sầm đẩy cửa văn phòng của Khúc Kính Tiêu ra.

"Sao em còn chưa về?" Khúc Kính Tiêu nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới sắc mặt khó coi thì có hơi ngạc nhiên, anh đã dọn dẹp đồ đạc trên bàn sạch sẽ, đang chuẩn bị rời đi.

Khúc Hoài Khiêm không trả lời, hắn tiến đến ôm anh rồi hôn môi, đôi tay dùng sức xoa bóp eo của anh, thô bạo gặm cắn đôi môi hơi lạnh của đối phương, chiếc lưỡi tiến thẳng vào sào huyệt xâm lấn khoang miệng anh, hắn liếʍ mυ'ŧ hung ác đến mức như muốn nuốt chửng luôn cái lưỡi của anh, lưỡi hắn suồng sã quấy loạn nước bọt cùng lưỡi của anh.

Trong giây lát, khoang miệng Khúc Kính Tiêu đã tràn ngập hơi thở của hắn, anh mở to đôi mắt, rồi lại nhanh chóng chìm đắm vào trong đó, anh thuận theo há to miệng mặc cho người đàn ông khác ngang ngược chiếm đoạt, anh dễ dàng bị một cậu chàng trẻ trung cường tráng đè lên mặt bàn vừa mới làm công việc xong xuôi, bị hắn thô bạo hôn môi, quần áo trên người cũng bị xé rách không thương tiếc, "Hưʍ... Sao thế..."

Vừa dứt lời, áo sơ mi của anh bị hắn không còn chút kiên nhẫn xé toạc ra, tất cả cúc áo đều bị rơi xuống, bộ ngực trắng như tuyết của anh được bóng đèn sợi đốt chiếu rọi càng thêm trắng nõn, Khúc Hoài Khiêm nhìn những dấu hôn màu đỏ nhạt của trận làʍ t̠ìиɦ lần trước do chính hắn để lại, hơi thở trở nên nặng nề hơn, không khỏi cúi đầu ngậm lấy đầu ti hồng nhạt của anh.

"A!" Núʍ ѵú của Khúc Kính Tiêu rất nhạy cảm, hắn dùng đầu lưỡi linh hoạt liếʍ hôn quầng vυ' của anh, lại dùng hàm răng nhay cắn nghiền nát núʍ ѵú, cơ thể anh giật bắn lên tựa như bị điện giật, Khúc Hoài Khiêm đè lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh, da thịt đẹp đẽ bị hai bàn tay to của hắn điên cuồng mò mẫm ve vuốt, không ngừng trêu chọc những điểm nhạy cảm trên người anh, thịt vυ' trước ngực bị nhào nặn các thứ, núʍ ѵú cũng bị liếʍ mυ'ŧ mạnh mẽ đến phát ra tiếng nước chùn chụt.

"A ưʍ... Hưʍ..." Khúc Kính Tiêu bị trêu đùa, trong cổ họng tràn ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái quyến rũ, cơ thể lại tựa như thật xấu hổ mà run rẩy nhè nhẹ, đôi tay bám vào bờ vai của Khúc Hoài Khiêm, nâng ngực mình lên, anh nói hệt như làm nũng, "Bên kia cũng muốn..."

Khúc Hoài Khiêm nhỏ giọng mắng một tiếng "đĩ da^ʍ", sau đó cắn núʍ ѵú bên kia, liếʍ cắn mạnh mẽ đến khi nó ướt nước dầm dề, hàm răng của hắn nhay cắn đầu ti không ngừng lôi kéo rồi lại buông trở về, hắn dùng ngón tay bên bàn tay khác kẹp luôn cả đầu ti cùng quầng vυ' của anh vừa bóp vừa nhéo.

"A a... Đừng như vậy mà... Ưʍ... Đau..." Núʍ ѵú của Khúc Kính Tiêu bị động tác thô bạo này làm cho nó có hơi đau, đau đớn xen lẫn với kɧoáı ©ảʍ tê dại râm ran, hình như cơ thể trong cơn hứng tình càng cảm nhận đau đớn thì lại càng thoải mái, anh vội vàng dâng núʍ ѵú dâʍ đãиɠ của mình vào trong miệng cháu trai, hy vọng được đối xử thô bạo hơn, "A... Tuyệt quá... Ưʍ... Mạnh lên... Ha..."

"Núʍ ѵú của chú út da^ʍ quá..." Khúc Hoài Khiêm chơi đùa với núʍ ѵú đến mức nó vừa sưng vừa đỏ, gần như là sưng to gấp đôi, bị nước bọt sáng lấp lánh của hắn bao lấy, trông càng thêm quyến rũ.

"Em có thích không?" Khúc Kính Tiêu thở hổn hển hỏi hắn.

"Thích!" Khúc Hoài Khiêm cực kỳ thích anh như vậy, bộ dạng dâʍ đãиɠ như này của chú út chỉ có một mình hắn thấy được, hắn muốn đè một người luôn tỏ vẻ lạnh lùng hờ hững khi trước mặt người khác ở dưới thân mình, bị hắn nện đến khóc rên như một đĩ điếm, Khúc Hoài Khiêm chỉ cần tưởng tượng như thế là ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng đã cương cứng ngắc, làm đũng quần của hắn căng phồng cả lên.

Khúc Kính Tiêu nghe được đáp án trong mong đợi, lòng anh vừa ấm áp vừa ngọt ngào, cơ thể trong cơn khát tình bị dục hoả thiêu đốt đến khô nóng khó nhịn, l*и non trống trải phía dưới cũng truyền đến từng đợt ngứa ngáy, anh gấp gáp không thể chờ đợi muốn được ©ôи ŧɧịt̠ của hắn yêu thương, nơi đó đã bắt đầu tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, anh cắn môi cười, banh hai đùi của mình ra rộng hơn, dùng thân dưới trần trụi cọ xát với túp lều nhỏ đang căng phồng của Khúc Hoài Khiêm, nói bên tai hắn một cách ái muội: "Chỗ này thì sao? Không phải em nói em thích nó ư?"

Đầu óc Khúc Hoài Khiêm nổ đùng một tiếng, bàn tay to đè mạnh đùi anh ở hai bên sườn, bộ phận thần bí liền bày ra trước mắt hắn, Khúc Kính Tiêu không có xíu xiu lôиɠ ʍυ nào, l*и non bên dưới lại càng không mọc một cọng lông, l*и nhỏ mềm mịn không lông khi đóng khi mở trào nước da^ʍ ra ngoài, chất liệu vải của quần tây có hơi thô ráp đối với bé bướm non nớt, mới mài một chút mà đã đỏ lên, khe thịt chính giữa cũng tách ra một chút sang hai bên trái phải.

Rốt cuộc hắn cũng không kiềm được nữa, cúi đầu há miệng ngậm toàn bộ miệng l*и vào trong mà mυ'ŧ mà hôn, còn dùng hai tay tách lỗ da^ʍ ra rộng hơn, đầu lưỡi khá thô ráp vói vào trong âʍ đa͙σ khuấy đảo một cách mạnh mẽ, bao nhiêu nước da^ʍ chảy ra từ bên trong lỗ l*и đều bị hắn nuốt hết xuống bụng.

"Hưʍ... A..." Khúc Kính Tiêu hưng phấn vô cùng, trong miệng không ngừng rêи ɾỉ, dang hai chân ra càng rộng, chủ động đưa l*и da^ʍ vào trong miệng cậu chàng, thịt l*и ướt nhẹp ở bên trong bị đầu lưỡi của hắn đè ép liếʍ láp, anh sướиɠ đến mức lại tiết ra thật nhiều nước da^ʍ.

Khúc Hoài Khiêm há to miệng hút hết mật ngọt của anh, đầu lưỡi cong lên rồi lại đâm chọc, sau đó lại vừa cắn vừa mυ'ŧ thật mạnh lên cái hộŧ ɭε mà mép l*и không thể giấu được, chợt Khúc Hoài Khiêm lắc mông loạn xạ phát ra tiếng thét chói tai: "A a! Không... A! Đừng liếʍ nữa mà!"

Tay anh nắm ngay phần gốc dươиɠ ѵậŧ của mình, suýt chút nữa anh đã bị lưỡi đυ. đến bắn ra, anh đẩy cái đầu của Khúc Hoài Khiêm đang vùi giữa háng mình ra, đôi con ngươi đầy hơi nước nhìn hắn, anh thở hổn hển nói: "Đừng liếʍ nữa... Sắp bắn mất... Hưʍ... Mau cᏂị©Ꮒ anh đi... Anh thích em cᏂị©Ꮒ anh đến bắn..."

Cả người anh trần trụi, thân hình hoàn hảo da thịt bóng loáng trắng nõn, nửa người nằm trên mặt bàn, núʍ ѵú cùng lỗ da^ʍ đều bị chơi đến vừa ướt vừa đỏ, rốt cuộc Khúc Kính Tiêu cũng không kìm được ham muốn, hắn kéo khoá quần móc dươиɠ ѵậŧ của mình ra, thứ đó đã cương cứng nổi đầy gân xanh, to lớn tràn trề sức sống, vô cùng hùng hổ đối mặt với động da^ʍ ướŧ áŧ của Khúc Kính Tiêu.

Bướm non của Khúc Kính Tiêu bị nhìn đến càng lúc càng ngứa ngáy, anh liếʍ cắn đôi môi một cách thèm thuồng, nâng mông lên dùng miệng bướm ướŧ áŧ hôn đầu khấc thô to màu đỏ tím, "A! Tuyệt quá... Đút vào nhanh lên..." Môi âʍ ɦộ mềm mại như thể bị nhiệt độ nóng bỏng ở đầu khấc toả ra mà co rúm lại.

Khúc Hoài Khiêm lại hầm hè đẩy anh ra lần nữa, bàn tay to đánh lên cái mông vểnh của anh vang lên tiếng "bốp": "Đừng nhúc nhích, đĩ da^ʍ, em nện anh ngay đây!"

Côи ŧɧịt̠ lớn phình to không dằn nổi "ọt" một tiếng đâm mở miệng bướm, nước da^ʍ bên trong vừa mới bị Khúc Hoài Khiêm liếʍ hết giờ lại chảy ào ạt ra nhiều hơn nữa, nước da^ʍ ấm áp như dòng suối nóng làm cho hắn thoải mái vô cùng, hắn chợt đẩy ©ôи ŧɧịt̠ lớn về phía trước, âʍ đa͙σ ướt mềm trơn trượt lập tức ăn vào phân nửa.

"A... Vào rồi... Ưʍ... Tiến vào hết đi... Côи ŧɧịt̠ lớn mau lấp đầy l*и da^ʍ..." Âʍ đa͙σ căng ra hết cỡ, chỗ đang tiếp xúc với nhau truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại, lúc Khúc Kính Tiêu bị đâm vào, anh cứng đờ trong một giây, sau lại lắc mông quyến rũ chàng trai, anh biết cây thịt này còn chưa tiến hết vào trong, vào được rồi sẽ sảng khoái hơn, thế là anh lập tức lấy lòng mấp máy mị thịt muốn nuốt thân ©ôи ŧɧịt̠ vào nhiều hơn.

Khúc Hoài Khiêm nhìn chú út nằm dưới thân mình còn dâʍ đãиɠ hơn cả gái điếm, hắn một bên thầm nghĩ dáng vẻ của anh như này còn có thể thích phụ nữ ư? E là chỉ có ©ôи ŧɧịt̠ bự của đàn ông trên thế giới này, không! Chỉ có ©ôи ŧɧịt̠ lớn của chính hắn mới có thể thoả mãn được anh! Một bên nhanh chóng rút cây gậy to tướng của bản thân ra, sau đó lại đột ngột đâm vào thật nhanh, tốc độ của hắn không nhanh nhưng biên độ rất lớn, sau vài cú đâm như thế, Khúc Kính Tiêu đã bị đâm đến xụi lơ cả người, cơ thể càng khao khát thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ.

"Hưʍ... Không... A... Nhanh lên... Đâm vào mau chút..." Thân hình trắng như tuyết của Khúc Kính Tiêu giờ đây đỏ bừng, anh không rảnh để lo bất cứ cảm giác xấu hổ nào nữa, anh vặn eo lắc mông muốn đưa lỗ da^ʍ ướt nhẹp dâʍ đãиɠ của mình cho cháu trai hung hăng cᏂị©Ꮒ đυ., "A a... Đừng vậy mà... Bên trong ngứa lắm... A... Đút ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào nhanh đi..."

Khúc Hoài Khiêm cũng không biết sao anh lại dâʍ đãиɠ như thế, hắn chưa từng xem một nữ diễn viên AV nào lại có bộ dạng phóng túng giống như anh, hắn rút ra cây thịt lớn dính đầy nước da^ʍ, ngồi trên chiếc ghế văn phòng to rộng của Khúc Kính Tiêu: "Tự mình làm."

Hình như ©ôи ŧɧịt̠ to tướng kia lại thô hơn chút, Khúc Kính Tiêu nhìn nó dính đầy nước da^ʍ của mình, mặt anh đỏ bừng gần như sắp rỉ ra máu, anh nuốt nước miếng, bước xuống bàn không chút do dự, anh đưa lưng về phía Khúc Hoài Khiêm rồi chổng mông lên, tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ bự dí sát vào miệng l*и của mình, miệng bướm dâʍ đãиɠ lập tức hé ra ngậm lấy đầu khấc to lớn, lỗ thịt của anh rất nhỏ, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ này thì lại quá lớn, anh chỉ mới nuốt vào cái đầu khấc mà đã có loại cảm giác sắp bị rách toạc.

"Ha... Lớn quá... Ưʍ... Dươиɠ ѵậŧ lớn quá đi... A... Sắp bị đâm thủng rồi..." Lỗ thịt trống rỗng lại một lần nữa được ăn ©ôи ŧɧịt̠ to lớn có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ cho mình, tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong đều được lấp đầy đến căng ra, Khúc Kính Tiêu từ từ hạ cái mông trần xuống, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể mình đang giần giật, anh thoải mái đến phải thở dốc, dươиɠ ѵậŧ thô dài vẫn chưa đi vào toàn bộ nhưng đã chạm đến miệng tử ©υиɠ rồi, rốt cuộc anh cũng không thể ngồi nổi nữa, "A... Chạm tới rồi... Ưm a... Qυყ đầυ bự chạm đến miệng tử ©υиɠ rồi... Ưʍ..."

Khúc Kính Tiêu uốn éo thân thể, anh chết mê chết mệt dùng miệng tử ©υиɠ mềm ướt hôn đầu khấc to lớn, kɧoáı ©ảʍ khi được mài bên trong khiến khoé mắt anh đỏ hoe, Khúc Hoài Khiêm nhìn đĩ dâʍ đãиɠ trước mặt hắn, cặp mông bự trắng tươi cũng đang uốn uốn éo éo trước mắt hắn, hai tay của hắn chợt bóp mông chú út đè mạnh xuống ©ôи ŧɧịt̠ lớn, cặp mông láng mịn "bốp" một tiếng dập vào háng hắn.

"A a a... Vào rồi... Ư a... Sâu quá... Ha a... Vào tử ©υиɠ luôn rồi... Á a..." Khúc Kính Tiêu rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, đầu khấc to lớn cứ thế mà "ọt" một tiếng đánh thẳng vào tử ©υиɠ dâʍ ɖu͙© của anh, căng đến mức tử ©υиɠ cũng bị biến dạng, nhanh chóng tiết ra thật nhiều nước da^ʍ để bôi trơn cho ©ôи ŧɧịt̠ to lớn xâm nhập vào.

Bị đâm vào tử ©υиɠ khiến cơ thể anh đổ lớp mồ hôi mỏng, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khiến anh mất đi ý thức, từ phần bắp đùi trong đã bắt đầu run rẩy co giật nhè nhẹ, thân dưới phun nước giống như không tự chủ được vậy, nước da^ʍ từ nơi giao hợp của hai người cứ trào ra róc rách, nhiều đến mức làm ướt cả ghế dựa của anh, lại nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất, mà nước da^ʍ ở chỗ sâu trong tử ©υиɠ lại bị dươиɠ ѵậŧ chặn kín không cách nào chảy ra được, khiến cho bên trong càng chua xót lại càng căng đầy.

Khúc Hoài Khiêm không chờ anh định thần lại, dưới háng đã đâm vào rút ra kịch liệt, cứ ra ra vào vào trong động da^ʍ mềm mại mà không bị cản trở gì, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn quất đánh lên từng tấc thịt da^ʍ bên trong, liên tục cᏂị©Ꮒ đυ. mạnh mẽ.

Khúc Kính Tiêu bị cᏂị©Ꮒ đến tay chân run rẩy loạn xạ, anh cảm thấy bản thân mình như chiếc lá rụng trong cơn gió, bị cᏂị©Ꮒ đến mức hai chân chới với trên mặt đất, anh vội vàng bắt lấy cái bàn trước mặt mình, lại bị Khúc Hoài Khiêm nhấc mông lên, dùng âʍ đa͙σ trơn trượt chật hẹp vuốt ve dươиɠ ѵậŧ to tướng, miệng l*и của anh bị va chạm mạnh mẽ đến mức thay hình đổi dạng, hai cánh môi âʍ ɦộ cứ bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn cứng ngắc đưa vào rồi lại nhảy ra.

"Á... Lớn quá... Ưm a..." Âʍ đa͙σ căng đầy đau đớn vừa tê lại vừa ê ẩm, điên cuồng quấn lấy cây gậy thịt to lớn, cặp mông dâʍ đãиɠ uốn éo của Khúc Kính Tiêu bị người phía sau cᏂị©Ꮒ đυ. mãnh liệt, sướиɠ đến mức cả người run rẩy, thở hổn hển liên tục.

"Lỗ da^ʍ của chú út thật mềm... Tử ©υиɠ còn biết mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ lớn... Sướиɠ ghê!" Bàn tay to của Khúc Hoài Khiêm chơi đùa mông anh còn chưa đủ, hắn vươn tay đến lỗ da^ʍ phía trước vuốt ve nơi giao hợp của hai người, ngón tay còn không ngừng xoa nắn hộŧ ɭε.

"Chú út cũng sướиɠ lắm... A a... CᏂị©Ꮒ mạnh lên... Ưm a... Nện tử ©υиɠ của anh... A..." Anh đang ngồi trên c̠ôи ŧɧịt̠ to bự của cháu trai, mở rộng hai chân, vừa bị cᏂị©Ꮒ l*и lại vừa bị nghịch ngợm hộŧ ɭε, cặp mông lắc lư dâʍ đãиɠ đón ý nói hùa với từng cú nhấp điên cuồng mãnh liệt, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc ở phía trước cũng theo động tác đâm vào rút ra mà vỗ "bạch bạch" lên bụng anh. Chàng trai trẻ đột ngột khuấy đảo động da^ʍ của anh một cách điên cuồng theo như anh mong muốn, đầu khấc to lớn va chạm thô bạo với miếng thịt non mềm nhất bên trong tử ©υиɠ mềm mại, tựa như muốn phịch nát từng tấc mị thịt trong cơ thể anh.

Khúc Kính Tiêu sướиɠ đến mức lắc đầu liên tục, khóc rên lớn tiếng, bị cᏂị©Ꮒ đến nước mắt chảy ròng ròng, miệng không thể khép lại được, một bên rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, một bên chảy nước bọt ra khỏi khoé miệng, thân hình trắng nõn cứ run run rẩy rẩy hết lần này đến lần khác, hai tay anh đã sắp không vịn nổi mặt bàn.

"A a... Sắp chết mất... Ưm a... Không... Bị làm sắp chết mất thôi... A..." Anh bị cᏂị©Ꮒ phập phồng lên xuống điên cuồng, thân dưới phát ra tiếng "bạch bạch bạch" cùng tiếng nước "òm ọp", ngón tay anh đột nhiên hung hăng nắm lấy cào cấu trên mặt bàn, hai chân run rẩy, động da^ʍ siết chặt, nước da^ʍ chảy quá độ, anh ngẩng đầu lên phát ra tiếng thét chói tai: "A! Không... Muốn bắn... Ư a..."

Khúc Hoài Khiêm lại không chịu buông tha cho anh, tiếp tục đâm vào rút ra va chạm ra vào mạnh mẽ trong tử ©υиɠ, cho tới khi hắn nện Khúc Kính Tiêu đến bắn tinh phun nước, luồng nước da^ʍ ở bên trong bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắn chặn lại, Khúc Kính Tiêu khóc kêu chịu không nổi muốn nhấc mông lên, lại bị cậu chàng ở phía sau bế lên rồi đè xuống mặt bàn một lần nữa, phịch anh từ phía sau một cách mãnh liệt.

Tiếp tục đạt cơn cao trào kéo dài khiến Khúc Kính Tiêu lập tức bị làm cho mất lý trí, đầu óc rối tung cả lên, cơ thể cũng chỉ còn cảm nhận được mỗi ©ôи ŧɧịt̠ lớn đang xỏ xuyên trong lỗ l*и. Anh mơ mơ màng màng được Khúc Hoài Khiêm bế lên, sau đó lại bị đặt lên mặt bàn lạnh lẽo, thân thể anh co rúm lại, đột nhiên tỉnh táo lại chút ít, chờ đến khi anh nhìn thấy đây là bên ngoài phòng làm việc rộng lớn thì toàn thân đều cứng ngắc.

Khúc Hoài Khiêm cảm nhận được động da^ʍ bao bọc dươиɠ ѵậŧ của mình đang co chặt lại chảy nước, hắn nóng nảy tiếp tục dùng ©ôи ŧɧịt̠ to tướng đẩy ra lỗ thịt bắt đầu đâm vào rút ra.

"Ưm a... Sẽ có người... Ưm a..." Khúc Kính Tiêu nhắc nhở hắn, nhưng gương mặt lại mê say, hai tay ôm cổ Khúc Hoài Khiêm, đôi chân dài cũng quấn lấy eo hắn, không chút phản kháng tự động nâng lên lỗ l*и mềm mại bị nện đến rối tinh rối mù, nghênh đón trận cᏂị©Ꮒ đυ. ngày càng kịch liệt.

Âʍ đa͙σ chật hẹp vì động tác đâm vào rút ra mà càng ngày càng mềm, lại càng lúc càng gấp gáp mà hút dươиɠ ѵậŧ to lớn, Khúc Hoài Khiêm cảm thấy tủy não của mình sắp bị hút ra ngoài, nhưng vì kɧoáı ©ảʍ mà hắn càng ngày càng điên cuồng.

Cánh cửa văn phòng đang mở toang, ngay cả khi không có nhân viên thì bảo vệ cũng có thể đi lên kiểm tra bất cứ lúc nào, hoặc cũng có khả năng là nhân viên sẽ trở lại đây, nghĩ như thế khiến Khúc Kính Tiêu càng hưng phấn hơn, anh đưa đôi môi đỏ mọng của mình hôn Khúc Hoài Khiêm, đôi môi do chính anh cắn đến hơi sưng đỏ lại không được đối xử dịu dàng, ngược lại còn bị hàm răng cắи ʍút̼ nhay nghiền như đang phát tiết, sau đó mới vói đầu lưỡi vào trong miệng anh.

"Hưʍ..." Hai cái miệng nhỏ nhắn đều bị đút vào quấy loạn, anh thoải mái đến mức ngón chân cuộn tròn lại, vừa lúc hai người đang đắm chìm trong cuộc yêu mãnh liệt, giọng nói không được hài hoà cho lắm vang lên ở phía xa đang từ từ đến gần.

Là giọng của hai cô gái, hai người đang vận động kịch liệt lập tức dừng lại, Khúc Hoài Khiêm đè chặt Khúc Kính Tiêu, hắn ở bên trên che chắn cho anh, tiếp tục đâm vào rút ra mạnh mẽ.

Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi chồng lên nhau đong đưa không ngừng, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng của đối phương.

"Hưm!" Khúc Kính Tiêu chịu không nổi cắn môi dưới của mình, sức lực trên tay anh lớn đến mức muốn cắm móng tay vào cánh tay của Khúc Hoài Khiêm, Khúc Hoài Khiêm cảm thấy đau thì lại cᏂị©Ꮒ anh quyết liệt hơn, chỉ là hắn không nện vào mông anh để không phát ra tiếng vang mà thôi.

Khúc Kính Tiêu điên cuồng lắc đầu uốn éo thân thể, mắt thấy anh chịu không nổi sắp phát ra tiếng, Khúc Hoài Khiêm vội vàng che miệng anh lại, động tác dưới háng vừa nhanh vừa tàn nhẫn, giống như cưỡиɠ ɠiαи anh vậy, Khúc Hoài Khiêm đang đâm vào rút ra thì đột nhiên động thịt co rút lại, thật nhiều nước da^ʍ nóng ấm tưới lên đầu khấc của hắn, phần bụng của hắn cũng bị chất lỏng bắn dính tung toé.

Khúc Kính Tiêu không tiếng động mà đạt cao trào, miệng anh bị che lại không thể rên được, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, khoé mắt không ngừng trào ra nước mắt, dáng vẻ đáng thương vô cùng, nhưng Khúc Hoài Khiêm càng nhìn thì thú tính trong hắn càng tăng vọt.

"Hả? Tiếng gì vậy?"

"Có đâu ta? Nhìn trong túi xách của cô có thiếu thứ gì không."

"Hình như không có."

"Vậy thì đi nhanh lên, Khúc tổng còn ở đây đó."

Sau khi hai người đi rồi, Khúc Hoài Khiêm va chạm với Khúc Kính Tiêu càng thêm mạnh mẽ, ở trong âʍ đa͙σ không ngừng cọ xát với thịt non như đấu đá loạn xạ, cho đến khi lỗ thịt phía dưới bị khuấy đảo đến phun đầy nước.

"Á a... Không... A... Sắp hỏng rồi... Ưm a..."

Một cây gậy dữ tợn cứ ra ra vào vào miệng l*и nhỏ xinh của Khúc Kính Tiêu, Khúc Hoài Khiêm nhét dươиɠ ѵậŧ to lớn vào trong cơ thể của chú mình rồi đưa đẩy mãnh liệt, mặc kệ Khúc Kính Tiêu khóc lóc lệ rơi đầy mặt, giọng nói cũng khàn đi.

"Chính là muốn nện hỏng anh! Sau này đĩ da^ʍ chỉ có em mới được cᏂị©Ꮒ mà thôi!" Khúc Hoài Khiêm đang trên đà cao trào hung ác nói ra tiếng lòng của mình.

Khúc Kính Tiêu chỉ có thể bất lực lắc lư thân thể bị cᏂị©Ꮒ cho mềm mại theo động tác đâm vào rút ra của ©ôи ŧɧịt̠ bự, l*и non mềm ướt phía dưới quấn chặt lấy cái thứ to tướng trong cơ thể, âʍ đa͙σ cùng tử ©υиɠ đều bị nện đến biến thành hình dạng dươиɠ ѵậŧ của hắn, anh yếu ớt nghiêng đầu đi, sau khi nghe thấy những lời Khúc Hoài Khiêm nói, lại gian nan dạng hai chân của mình ra rộng hơn, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ: "Ưʍ... Nện anh... Ư a... Nện hỏng anh đi... CᏂị©Ꮒ hỏng tử ©υиɠ của chú út... Ưm a..."

Khúc Hoài Khiêm nghe vậy liền bày ra dáng vẻ thật sự muốn làm chết anh, phần eo cơ bắp căng chặt, dưới háng cứ đưa đẩy "bạch bạch", ©ôи ŧɧịt̠ lớn còn phồng to hơn một chút, hắn cᏂị©Ꮒ đυ. kịch liệt, hung hăng tiến vào trong tử ©υиɠ ép hết nước da^ʍ ra ngoài, hắn cᏂị©Ꮒ Khúc Kính Tiêu cho đến khi anh chỉ có thể phát ra vài tiếng nho nhỏ, cơ thể co quắp, cuối cùng đến lúc này hắn mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc sệt vừa nóng hổi vào trong tử ©υиɠ của chú út, Khúc Kính Tiêu bất tri bất giác lại bắn tinh, lần thứ ba tử ©υиɠ bị cᏂị©Ꮒ đến phun nước, nước l*и giàn giụa.