Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 136

Chờ đến khi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy theo mùi máu tươi tìm được một góc chết, nhìn thấy đó là Mộng Lãng cả người đầy máu với Chung Mẫn gắt gao ôm trượng phu bị thương, đang đối choi với năm tu sĩ.

"Năm đại nam nhân khi dễ một nữ tu, các ngươi thật đúng là có mặt mũi ghê!" Nhìn năm nam nhân vẻ mặt đáng khinh, ba Trúc Cơ đỉnh phong và một Kim Đan sơ kỳ, hai Kim Đan trung kỳ đang vây quanh Chung Mẫn, Kiều Thụy giận không thể át mà hét lớn ra tiếng.

Nghe vậy, năm người nhìn về phía hai người đột nhiên xuất hiện - Liễu Thiên Kỳ cùng với Kiều Thụy.

"Liễu sư huynh, Kiều sư huynh!" Nhìn thấy người tới, Chung Mẫn vui mừng trong lòng.

"Đại ca, song nhi này lớn lên cũng không kém!" Liếc thấy Kiều Thụy bênh vực lẽ phải, một tu sĩ Kim Đan trên mặt mọc nốt ruồi đen nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Nghĩ thầm: bộ dáng nhỏ này, nếu như bị áp dưới thân, lại khóc lại kêu vậy thì có bao nhiêu mất hồn chứ!

"Đích xác không tồi!" Kim Đan trung kỳ cầm đầu cong cong khóe miệng, liên tục gật đầu. Song nhi này còn xinh đẹp hơn nữ nhân kia nữa.

Nhìn thấy lão đại Tiền gia cầm đầu dùng ánh mắt da^ʍ uế từ trên xuống dưới đánh giá người của mình, Liễu Thiên Kỳ lập tức nheo đôi mắt lại.

"Chung Mẫn, ngươi mang theo Mộng Lãng đi trước. Nơi này giao cho ta và Tiểu Thụy đi!" Liễu Thiên Kỳ mở miệng, ý bảo Chung Mẫn đi trước.

"Dạ!" Chung Mẫn gật đầu, liền muốn ôm trượng phu bị thương rời đi.

"Đừng đi mà, tiểu mỹ nhân!" Nói rồi, hai tu sĩ Trúc Cơ đỉnh bèn lên ngăn cản Chung Mẫn, lại bị Kiều Thụy trực tiếp cản lại.

"Ha ha ha, mỹ nhân nhi, ngươi đây là muốn chơi chơi cùng chúng ta sao?" Từ trên xuống dưới đánh giá Kiều Thụy, hai người da^ʍ tà mà cười hỏi. Trong ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ trần trụi, ở bọn họ xem ra, Kiều Thụy thực lực Trúc Cơ sơ kỳ còn yếu hơn hai người trước đó đã đào tẩu nữa.

"Được, ta chơi với các ngươi!" Kiều Thụy nghiến răng nghiến lợi mà nói, nắm tay liền tiếp đón về phía hai người.

Liễu Thiên Kỳ đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn đều dừng trên người tu sĩ Kim Đan trung kỳ kia, đây là đại ca trong năm huynh đệ, lão đại Tiền gia, thực lực của gã và mình đều là Kim Đan trung kỳ. Nhưng trong tay gã có một vương bài vô cùng lợi hại, đó chính là thú sủng của gã —— Kim Vĩ Hạt Tử*.

(*bò cạp đuôi vàng)

Con bò cạp này kịch độc vô cùng, nếu trúng độc bò cạp, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

"Kỳ thật ngươi lớn lên cũng không tồi, tuy rằng không phải song, nhưng cũng có thể lấy tới cho huynh đệ ta chơi chơi!" Nói đến đây, lão đại Tiền gia gợi lên khóe miệng. Không thể không nói, bộ dáng Liễu Thiên Kỳ nho nhã thanh tú cũng làm đối phương nổi lên sắc tâm.

"Ồ? Phải không?" Nói rồi, đầu ngón tay Liễu Thiên Kỳ bắn ra, năm giọt bọt nước lớn cỡ quả nho liền qua qua chỗ đối phương.

"Ngũ Châu Liên Tâm!" Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, năm giọt bọt nước nhỏ liền trong quá trình phi hành, từng giọt từng giọt dung hợp lại với nhau. Rất nhanh đã biến thành một giọt.

Đừng nhìn năm giọt bọt nước này đều là một giọt nho nhỏ như vậy, nhưng Ngũ Châu Liên Tâm lại là công pháp cao đẳng cấp bốn mà lão gia hỏa Tần gia tu luyện, uy lực của năm bọt nước tuyệt đối còn cường đại hơn băng long của Liễu Thiên Kỳ, có thể nói, đây là hoàn toàn xứng đáng là đại chiêu, chiêu tàn nhẫn. Nhưng khi nhìn lại một chút cũng không thu hút, làm người khó lòng phòng bị!

Nhìn viên bọt nước lớn cỡ trứng gà nhanh chóng bay đến trước mặt mình, lão đại Tiền gia cười nhạo ra tiếng.

"Bọt nước be bé này của ngươi là đưa lại đây gãi ngứa cho ta sao?" Nói rồi, hai mắt lão đại Tiền vừa động, một đạo lôi điện hướng tới kia bọt nước bổ qua đi.

"Ha ha ha……"

Nghe được lời Tiền lão đại nói, vài người khác cười vang ra tiếng, ánh mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ tràn ngập bỉ di cùng với trào phúng. Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thế mà cũng dám động thủ với đại ca bọn họ, thật là không biết tự lượng sức mình.

"Phụt…."

Tiền lão đại cúi đầu, nhìn bọt nước trực tiếp tránh thoát khỏi lôi điện, xuyên thấu vào ngực mình kia, thân thể gã quơ quơ, ầm một cái ngã xuống mặt đất.

"Không, không có khả năng! Đại ca, đại ca!"

"Đại ca, đại ca!" Tiền lão nhị kinh hô ra tiếng, vội vàng khom người đi xem xét tình huống đại ca trên mặt đất.

Lúc này mới phát hiện, ngực đại ca bị đánh xuyên qua một cái lỗ thủng cỡ quả trứng gà, cả trái tim đều bị bắn thủng, đã chết.

"Đại ca!" lão tam Tiền gia cũng kinh hô ra tiếng, chạy tới ôm lấy thi thể đại ca nhà mình.

"Đại ca!" Nhìn đến đại ca ngã xuống, Lão Tứ cùng Lão Ngũ cũng muốn chạy tới, chỉ là bọn họ lại không cách nào thoát thân, bởi vì Kiều Thụy ban nãy còn vẫn luôn ở vào hoàn cảnh xấu, vẫn luôn bị bọn họ đè nặng đánh, đột nhiên lập tức trở nên cường hãn, quyền pháp cũng trở nên càng nhanh càng mãnh liệt càng sắc bén.

Nhìn thấy lão đại Tiền gia chết, Liễu Thiên Kỳ mới an tâm. Kỳ thật, lấy thực lực của lão đại Tiền gia, mình muốn gϊếŧ đối phương cũng không dễ dàng, nhưng vì đối phương coi mình thành tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, khinh địch chủ quan, cho nên mình mới có thể một kích chế địch.

Giải quyết Kim Đan trung kỳ là lão đại Tiền gia rồi, muốn thu thập bốn người khác tự nhiên cũng dễ như trở bàn tay. Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rất dễ dàng mà giải quyết luôn bốn người khác, thu nhẫn không gian của bọn họ xong, hai người liền trực tiếp ném năm thi thể xuống biển. Đợi cho hai người quét dọn sạch sẽ vết máu trên boong tàu, Chung Linh, Chung Tuyết cùng với Âu Dương Hiểu Phong mới đuổi tới.

"Liễu sư đệ, Kiều sư đệ, các ngươi thế nào?" Nhìn hai người, Chung Linh lo lắng mà dò hỏi ra tiếng.

"Chung sư tỷ không cần lo lắng, năm người kia chúng ta đã giải quyết rồi."

"Tốc độ các ngươi còn rất nhanh!" Nhìn nhìn Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ, Âu Dương Hiểu Phong không khỏi nhướng mày.

Bọn họ vốn là lại đây hỗ trợ, không nghĩ tới bọn họ đuổi tới, người ta đều đã giải quyết xong.

"Chung sư tỷ, Mộng Lãng thế nào?" trước đó nhìn thấy Mộng Lãng bị thương không nhẹ, cũng không biết Mộng Lãng có chết hay không.

"Lục hoàng tử và y sư đang chẩn trị cho Mộng Lãng. Tình huống chỉ sợ không tốt lắm." Nói đến đây, Chung Linh nhăn nhăn mày, Mộng Lãng vốn là mất máu quá nhiều, hơn nữa lại trúng độc, lần này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

"Chúng ta đây mau đi xem một chút đi!" Nghe được Chung Linh trả lời, Liễu Thiên Kỳ căng thẳng. Chẳng lẽ, vốn dĩ an bài thật sự là vô pháp thay đổi sao?

"Được." Chung Linh gật đầu, mang theo mọi người cùng nhau rời đi, trở về trong khoang thuyền thăm Mộng Lãng.

"Lục hoàng tử, Mộng Lãng thế nào?" Nhìn Âu Dương Hiểu Thiên, Liễu Thiên Kỳ dò hỏi ra tiếng.

"Ta cho hắn dùng Duyên Thọ Đan, trong vòng một canh giờ sẽ không sao." Nói đến đây , Âu Dương Hiểu Thiên khẽ thở dài một tiếng.

"Một canh giờ? Nói như vậy, độc của Mộng Lãng giải không được sao?" Nhìn mọi người trong khoang thuyền trầm mặc, Kiều Thụy nghi hoặc hỏi. Duyên Thọ Đan cái gì kia vừa nghe chính là đan dược dùng để điếu mệnh mà!

"Y sư nói độc khí công tâm. Đã không còn phương thức xoay chuyển trời đất." Nói đến đây, Mộng Phỉ khóc không thành tiếng. Nghe được tỷ tỷ nói, Mộng Kinh cũng đỏ hốc mắt.

"Chúng ta đã màn con bò cạp kia về rồi. Hơn nữa, ta tìm được giải dược trong nhẫn không gian của tu sĩ kia!" Nói xong Liễu Thiên Kỳ đem xác bò cạp và một lọ giải dược ra.

Nhìn đến những thứ này, đáy mắt Mộng Phỉ kích động ra ánh sáng hy vọng.

Mà nhìn đến những thứ này, lão y sư lại liên tục lắc đầu. "Chậm, độc tố đã tiến vào lục phủ ngũ tạng. Giờ phút này có giải dược cũng là không có biện pháp xoay chuyển trời đất."

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?" Nghe được y sư nói, Mộng Phỉ càng là khóc rống thất thanh. Mà một bên thê tử Mộng Lãng - Chung Mẫn càng không chịu nổi đả kích như vậy, trực tiếp ngất đi.

"Tiểu Mẫn!"

"Nhị tỷ!" Chung Linh cùng với Chung Tuyết kêu gọi ra tiếng, vội vàng nâng người dậy, đỡ tới khoang bên cạnh.

Bên trong.

Quả nhiên, nghe được lời này, trong hai mắt thảm đạm của Mộng Kinh lập tức hiện ra một tia hy vọng.

"Luyện Độc Sư? Ha ha ha, ta nói Liễu đạo hữu ngươi cũng thật dám nghĩ. Mắt thấy người sắp phải không được nữa rồi, nhóm ta đi nơi nào tìm Luyện Độc Sư?" Âu Dương Hiểu Phong cười lạnh ra tiếng, cảm thấy đề nghị này vớ vẩn tuyệt đối.

"Đúng vậy, Luyện Độc Sư thường đều là tàn nhẫn độc ác. Mặc dù chúng ta hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt, chỉ sợ, Luyện Độc Sư cũng chưa chắc nguyện ý cứu người." Âu Dương Hiểu Thiên cũng cảm thấy việc này không quá khả năng.

"Hiểu Thiên, trên thuyền này có Luyện Độc Sư sao? Ngươi biết ai là Luyện Độc Sư không?" Bắt lấy góc áo bạn lữ, Mộng Phỉ nôn nóng hỏi.

"Phỉ Phỉ, ngươi bình tĩnh một chút. Đây là không có khả năng. Không một Luyện Độc Sư nào sẽ tự mình bại lộ thân phận. Mặc dù trên thuyền này thực sự có Luyện Độc Sư, chúng ta cũng tìm không thấy."

"Nhưng… nhưng tam đệ hắn, hắn làm sao bây giờ?" Nhìn đệ đệ trên giường sắc mặt trắng bệch, hơi thở thoi thóp, Mộng Phỉ lại một lần khóc rống thất thanh.

"Phỉ Phỉ!" Nhẹ nhàng ôm chặt bả vai ái nhân, Âu Dương Hiểu Thiên kéo người vào trong l*иg ngực.

Mộng Kinh cắn chặt răng, như là hạ quyết tâm xuống, cất bước liền đi ra cửa khoang.

"Tiểu Kinh, ngươi đi đâu?" Nhìn người không nói một tiếng rời khỏi, Kiều Thụy gọi một tiếng, nhưng Mộng Kinh lại không trả lời.

Đi tới tầng năm, ngoài cửa khoang số ba, Mộng Kinh vươn tay tới, chỉ là ngón tay còn chưa đυ.ng tới cánh cửa kia, y lại ngừng lại.

Tuy rằng y và nam nhân nhận thức hai năm, nhưng đến nay mới thôi, y còn không biết tên của nam nhân, mà hơn nữa quan hệ của bọn họ, vừa không là bạn lữ, cũng không phải vị hôn phu phu. Y chẳng qua chính là một món đồ chơi cho nam nhân phát tiết mà thôi. Dưới tình huống như vậy, nam nhân sẽ đáp ứng y thỉnh cầu sao? Sẽ trị thương cho tam ca sao? Sẽ sao?

Không, mặc kệ thế nào, y đều phải thử một lần. Nếu... nếu y không đi cầu người nam nhân này, như vậy tam ca thật sự cả một chút hy vọng cũng không có! Nghĩ đến đây, Mộng Kinh cố lấy dũng khí, gõ vang cửa phòng nam nhân.

"Cốc cốc cốc. Cốc cốc cốc…."

Nghe được tiếng đập cửa, nam nhân áo tím nhướng nhướng mày, tại trên con thuyền này, hẳn là không có người nhận thức mình, cũng không có khả năng có người sẽ tìm đến mình. Chẳng lẽ là……

Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ thanh tú kia, nam nhân cong cong khóe miệng, thu đó hoa hồng yêu diễm màu lam trong tay lên, đứng dậy đi vào cửa.

Mở cửa phòng ra, liếc thấy người tới tìm mình, nam nhân vừa lòng mà cười. Trực tiếp kéo người vào trong khoang.

"Ha ha, vật nhỏ, hôm nay như thế nào nghĩ đến tới tìm ta?" Nhận thức lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên vật nhỏ chủ động tới tìm hắn. Chẳng lẽ là vật nhỏ tưởng niệm hắn sao? Nghĩ đến đây, trên mặt nam nhân không tự giác nhiều thêm vài phần đắc ý.

Nhìn nam tử đứng trước mặt mình ý cười doanh doanh tà mị, Mộng Kinh nhấp nhấp môi, khom người quỳ gối trước mặt đối phương.

"Hửm?" Nhìn tiểu gia hỏa vừa thấy mặt liền quỳ xuống, nam nhân không khỏi nhướng cao mày.

"Tam ca ta trúng độc. Lập tức... lập tức sẽ chết. Ta cầu ngươi, cầu ngươi cứu hắn!" Nói đến đây, nước mắt Mộng Kinh ẩn nhẫn lâu ngày chảy dài trên hai má.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt nam nhân lập tức liễm đi, thần sắc cũng thay đổi, trở nên phá lệ âm trầm.

"Ngươi vì nam nhân khác mà cầu ta?"

"Không, hắn không phải nam nhân khác, hắn là ca ta, hắn là thân ca ca của ta. Ta không muốn…. không muốn mất đi ca ca, không muốn!" Mộng Kinh uỳ trên mặt đất, thống khổ thất thanh.

"Thì tính sao? Hắn là thân nhân ngươi, nhưng hắn đối với ta mà nói chỉ là người xa lạ mà thôi, tại sao ta phải cứu hắn, ta dựa vào cái gì mà phải cứu hắn?"

"Không, đừng như vậy, cứu ca ca đi, ta cầu ngươi, cầu xin ngươi!" Lôi kéo vạt áo nam nhân, Mộng Kinh đau khổ mà cầu xin.

Nam nhân duỗi tay nâng cằm Mộng Kinh lên, một đôi mắt kim sắc sắc bén mà gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mẫu nhỏ khóc thảm của đối phương.

"Cho ta một lý do cứu hắn!"

"Ngươi…. Nếu ngươi cứu ca ca, ta…. ta cái gì cũng đáp ứng ngươi, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi, được không?"

Nhìn Mộng Kinh khóc thở hổn hển, ủy khuất như vậy, thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy, nam nhân trầm tư một lát.

"Nếu ta nói, bảo ngươi từ bỏ cái tông môn chó má gì kia, chờ thuyền này đến Cẩm Châu rồi, ngươi liền đi theo ta, đời này cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh ta, ngươi cũng nguyện ý?"

"Ta…. nếu ta không đi Thiên Hải Tông, vậy... ta đây phải tách khỏi tỷ tỷ và tam ca ta. Ta… từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng tách khỏi người thân!" Nói đến chuyện này, Mộng Kinh càng thêm ủy khuất.

"Hừ, cho nên nói, ngươi nói cái gì cũng nguyện ý làm vì ta, cũng chỉ là nói mà thôi!" Nói rồi, nam người không lưu tình chút nào mà kéo vạt áo trong tay Mộng Kinh ra.

"Không, ta có thể, ta có thể! Ngươi đừng đi!" Nhìn thấy nam nhân phải đi, Mộng Kinh vội vàng ôm lấy hai chân nam nhân.

"Mộng Kinh, ngươi tốt nhất nghĩ kỹ, nếu ngươi đáp ứng ta thì không có đường đổi ý đâu. Hơn nữa, ta cũng sẽ không để ngươi đổi ý. So sánh với việc ngươi tiến vào đại tông môn, mạng của tam ca ngươi thật sự quan trọng như vậy sao?"

"Ừm, quan trọng, ca là thân nhân của ta, là ca ca ruột từ nhỏ yêu thương ta, sao ta có thể không cứu ca ca. Cứu ca ta đi, ta đáp ứng ngươi, ta đáp ứng khi tới Cẩm Châu rồi, ta sẽ đi cùng ngươi, ta không đi Thiên Hải Tông nữa! Ta không đi Thiên Hải Tông nữa!"

"Ngươi xác định?" Nam nhân kéo người từ trên mặt đất lên, nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương, hỏi.

"Xác định!" Mộng Kinh gật đầu, trả lời dị thường kiên định.

Nghe vậy, nam nhân vừa lòng mà cong lên khóe miệng, hắn giơ tay, lau sạch nước mắt trên mặt tiểu gia hỏa.

"Chúng ta… chúng ta mau đi cứu tam ca, được không?" Mộng Kinh giữ chặt tay nam nhân, nôn nóng hỏi

"Ừ." Nam nhân nhàn nhạt lên tiếng, lấy ra mặt nạ màu bạc mang trên mặt, rồi mới đi theo Mộng Kinh rời đi.

Nhìn tiểu đệ đi mà quay lại, còn mang về một nam nhân áo tím mang mặt nạ, làm đại tỷ Mộng Phỉ hơi kinh hãi. Mà nhìn đến đối phương xuất hiện, Liễu Thiên Kỳ liền đã xác định trong lòng, người nam nhân này là Kim Lạc, Luyện Độc Sư cấp bốn, đồng thời cũng là tu sĩ Kim Đan đại viên mãn.

Đi vào trong khoang, nam nhân áo tím không hề để ý tới những người khác đứng một bên mà trực tiếp đến trước giường, nhìn về phía Mộng Lãng trên giường. "Trúng độc Kim Vĩ Hạt Tử, đích xác rất phiền toái."

"Vậy…. vậy ngươi mau cứu tam ca ta đi!" Mộng Kinh có chút vội vàng mà nói.

"Ngươi bảo bọn họ đều đi ra ngoài. Chính ngươi ở lại là được!" Nhìn Mộng Kinh, nam nhân nói thế.

"Ưʍ." Mộng Kinh gật đầu, nhìn về phía mọi người còn lại.

"Tỷ tỷ, tỷ phu, Liễu sư huynh, Kiều sư huynh, thập lục hoàng tử, còn có vị y sư này, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi!" Nhìn mọi người, Mộng Kinh ý bảo mọi người rời đi.

"Được." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, mang theo Kiều Thụy liền chủ động rời đi.

"Tiểu đệ, đây là người nào? Hắn có thể được không?" Nhìn Mộng Kinh, Mộng Phỉ có chút lo lắng.

"Không biết vị đạo hữu này là y sư hay là đan sư?" Nhìn nam nhân, Âu Dương Hiểu Thiên thấp giọng hỏi.

Nhưng nam nhân áo tìm cả nhìn cũng không liếc đối phương một cái.

"Ê, gia hỏa này, Lục ca ta đang cùng ngươi nói chuyện mà?" Nhìn thấy nam nhân không phản ứng Âu Dương Hiểu Thiên, Âu Dương Hiểu Phong có chút bất mãn mà nhìn đối phương.

"Thật phiền toái, thời gian không nhiều lắm. Nếu không, ta gϊếŧ trước bốn tên dong dài lằng nhằng này rồi lại cứu người trên giường kia. Thế nào?" Nhìn Mộng Kinh, nam nhân lạnh giọng hỏi.

"Hắc, ngươi……" Nam nhân vừa nói ra, bốn người trong khoang không khỏi cứng lưỡi. Tâm nói: gia hỏa này có cần kiêu ngạo như vậy không?!

"Không, không thể." Mộng Kinh lắc đầu, vội vàng cự tuyệt.

"Tiểu đệ!"

"Đại tỷ, các ngươi đi ra ngoài trước đi. Hắn có thể chữa khỏi tam ca. Ta sẽ không lấy tánh mạng tam ca ra làm trò đùa." Mộng Kinh lại lần nữa lên tiếng, bảo bốn người rời đi.

"Được rồi." Nghe được đệ đệ nói như vậy, Mộng Phỉ mới mang theo ba người khác cùng nhau rời đi.

Nhìn thấy người đi rồi, nam nhân áo tím xoay người nhìn về phía Mộng Kinh đứng bên cạnh.

"Ngươi hộ pháp cho ta, xem kĩ cửa khoang, đừng để bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy ta. Nếu không, tam ca ngươi chết ngươi cũng đừng oán ta!"

"Ừm, ta rõ!" Mộng Kinh gật đầu, vội vàng lấy ra Kết Giới phù cấp ba, trực tiếp phong ấn toàn bộ không gian.

Rời khỏi phòng Mộng Lãng, Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy cùng với Mộng Phỉ và Âu Dương huynh đệ, mọi người đều sang khoang của Chung Linh bên cạnh.

Giờ phút này, Chung Mẫn vẫn mang khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường, mà Chung Linh cùng với Chung Tuyết đều ở bên người bảo hộ.

"Tiểu Mẫn thế nào?" Mộng Phỉ đi vào, lo lắng mà dò hỏi ra tiếng.

"Đã cho muội ấy dùng đan dược chữa thương, nhưng còn chưa tỉnh lại." Nói đến đây, Chung Linh nhíu mày lại.

Tiểu Mẫn và Mộng Lãng từ nhỏ thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hai người cảm tình thập phần thâm hậu, nếu Mộng Lãng thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ muội muội ngốc này của mình cũng mất nửa cái mạng!

"Y sư, xem một chút cho Tiểu Mẫn đi!" Âu Dương Hiểu Thiên mở miệng, ý bảo y sư chẩn trị cho Tiểu Mẫn.

"Dạ." Theo tiếng, y sư đi lên trước bắt mạch cho Chung Mẫn.

"Các vị không cần lo lắng. Vị tiểu thư này chỉ là trên người có nội thương, lại thêm việc nghe được phu quân mình bị đe dọa sinh mệnh nên mới gấp hỏa công tâm. Cho nàng ăn một viên đan dược an thần, để nàng ngủ yên ổn một giấc sẽ không sao nữa."

Nghe được lời này mọi người mới thấy yên tâm.

"Ừ, ta đã biết, ngươi trước tiên lui xuống đi!" Âu Dương Hiểu Thiên xua tay, ý bảo y sư rời đi.

"Dạ." Theo tiếng, y sư xoay người rời đi.

Âu Dương Hiểu Thiên lấy đan dược ngủ yên ra, giao cho Mộng Phỉ.

Mộng Phỉ nhận lấy, rồi trực tiếp đút cho Chung Mẫn trên giường hôn mê bất tỉnh.

Âu Dương Hiểu Thiên vung tay tung ra một lá Kết Giới phù, phong ấn toàn bộ không gian.

Nhìn thấy hành vi của trượng phu, Mộng Phỉ không khỏi chớp chớp mắt, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc. Những người khác cũng đối với cách làm của Âu Dương Hiểu Thiên cảm thấy thập phần khó hiểu và nghi hoặc. Bởi vì, thường nếu là ở khoang thuyền trao đổi chuyện quan trọng gì, dán một lá Cách Tuyệt phù thì được rồi, này trực tiếp dùng tới Kết giới phù, có khi nào quá chuyện bé xé ra to không?

"Liễu đạo hữu, ngươi nhìn ra tới phải không?" Liếc Liễu Thiên Kỳ, Âu Dương Hiểu Thiên cười hỏi.

"Ha ha ha, Lục hoàng tử sẽ hỏi như vậy, kia không phải thuyết minh ngươi cũng đã nhìn ra sao?" Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt cười, tự nhiên minh bạch Âu Dương Hiểu Thiên hỏi chính là thân phận của nam tử áo tím kia.

"Không, ngươi nhìn ra trước ta." Nếu không phải nhìn ra trước mình, Liễu Thiên Kỳ cũng sẽ không mang theo Kiều Thụy rời đi trước một bước.

"Hiểu Thiên, Liễu sư đệ, hai người các ngươi đang tỏ bí hiểm gì vậy?" Nhìn trượng phu cùng với Liễu Thiên Kỳ, Mộng Phỉ nghi hoặc đầy bụng.

"Đúng vậy, Lục ca, Liễu Thiên Kỳ, các ngươi đang nói cái gì? Như lọt vào trong sương mù ấy." Âu Dương Hiểu Phong gãi đầu, cũng không biết hai người này đang nói cái gì.

"Thiên Kỳ, cái gì đã nhìn ra?" Kiều Thụy nháy mắt, cũng tò mò mà nhìn về phía ái nhân

"Cái này…. Vẫn là để Lục hoàng tử nói đi?" Cười nhìn ái nhân một cái, Liễu Thiên Kỳ ngược lại nhìn về phía Âu Dương Hiểu Thiên.

"Hiểu Thiên, nơi này đều là người một nhà, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi mau nói đi!" Nhìn trượng phu, Mộng Phỉ nôn nóng hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta đều bị các ngươi nói đến hồ đồ!" Nói đến đây, Chung Linh cũng mang vẻ mặt mờ mịt.

"Nếu ta không đoán sai, nam tử áo tím kia vừa không là đan sư, cũng không phải y sư. Mà là một một Luyện Độc Sư!" Nói đến đây, Âu Dương Hiểu Thiên thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua thê tử đứng cạnh.

"Cái gì? Luyện Độc Sư, hắn là Luyện Độc Sư!" Được nghe lời này, Mộng Phỉ đứng dậy liền phải lao ra đi, lại bị Âu Dương Hiểu Thiên kéo lại một phen.

"Ngươi buông ta ra, đệ đệ ta và Luyện Độc Sư đơn độc ngốc cùng một nơi, ta muốn đi cứu hắn!"

"Phỉ Phỉ, để hắn thử xem đi. Có lẽ, hắn là một tia hy vọng cuối cùng của Mộng Lãng. Ta… ta thật sự là bất lực!" Nói đến đây, Âu Dương Hiểu Thiên có chút áy náy. Làm một đan sư, hắn lại không có cách chữa trị cho cậu em vợ, hắn cảm thấy rất có lỗi với thê tử.

"Nhưng…. nhưng đó là Luyện Độc Sư mà. Luyện Độc Sư là gϊếŧ người không chớp mắt! Hắn…. hắn vạn nhất hạ độc thủ với tam đệ thù làm sao bây giờ?" Nói đến việc này, Mộng Phỉ cũng đỏ hốc mắt.

"Có lẽ, đối phương còn có một thân phận." Nhìn Mộng Kinh kích động không thôi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng mở miệng

"Chẳng lẽ ngoại trừ là Luyện Độc Sư ra, còn là y sư?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Âu Dương Hiểu Phong không thể tư nghị hỏi.

"Không, không quá khả năng đi?" Nhìn Thiên Kỳ nhà mình, Kiều Thụy cảm thấy loại khả năng này rất nhỏ, bởi vì — rất ít người có thể đồng thời học được hai môn, ba môn thuật số!

"Đương nhiên không phải, một thân phận khác theo như lời ta là bạn lữ của Mộng Kinh."

"Chuyện này……" Lời Liễu Thiên Kỳ vừa nói ra, mọi người ở đây khϊếp sợ không thôi.

"Liễu sư đệ, ngươi đang nói cái gì? Cái gì bạn lữ, là Luyện Độc Sư?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Chung Linh nghi hoặc hỏi.

"À, là thế này." Liễu Thiên Kỳ mở miệng, đem tình huống bên kia nói cho Chung Linh.

"Nói như vậy, vị Luyện Độc Sư này là Tiểu Kinh tìm tới?"

"Đúng vậy, người này lãnh khốc, cao ngạo, tự cao tự đại, nhưng hắn đối xử với Mộng sư đệ rất tốt." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ liếc nhìn Mộng Phỉ bên cạnh một cái.

"Không tồi, ta cũng cảm giác được hắn đối với Tiểu Kinh là không giống nhau!" Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, cũng nói như thế.

"Trời ơi, tiểu tử Mộng Kinh này thế mà vẫn luôn gạt chúng ta, cùng một Luyện Độc Sư kết giao!" Choáng váng hơn nửa ngày, Âu Dương Hiểu Phong mới từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần.

"Vậy, có phải Luyện Độc Sư kia rất lợi hại không, có phải nhất định có thể trị được cho nhị tỷ phu không?" Nhìn bạn lữ, Chung Tuyết lo lắng hỏi.

"Lợi hại hay không ta không biết, nhưng tính tình khó chịu đấy. Hắn bảo bọn ta ra ngoài, chúng ta liền chậm một chút là hắn sắp độc hết bọn ta rồi." Nói đến việc này, Âu Dương Hiểu Phong nhăn nhăn mày. Nghĩ thầm: Trách không được tàn nhẫn như vậy, hóa ra là Luyện Độc Sư sao?

"Hung dữ như vậy?" Nghe vậy, Chung Tuyết cũng nhăn nhăn mày theo, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

"Thằng nhóc Tiểu Kinh chết tiệt, thế mà…. thế mà gạt chúng ra, kết giao với loại người này. Thằng nhóc chết tiệt!" Nghĩ đến việc bảo bối đệ đệ của mình luôn được mọi người nâng niu trong tay thế nhưng… thế nhưng bị một Luyện Độc Sư vác chạy, Mộng Phỉ liền bực mình không thôi.

"Phỉ Phỉ, đừng nói như vậy, nếu để Tiểu Kinh nghe được y sẽ rất hương tâm. Tiểu Kinh đã lớn, y không phải tiểu hài tử nữa. Ngươi không thể mọi chuyện đều quản. Huống hồ, chuyện tìm bạn lữ này vốn dĩ chính là chuyện của y, dù ngươi là tỷ tỷ ruột cũng không có quyền lợi can thiệp." Nhìn thê tử, Âu Dương Hiểu Thiên bất đắc dĩ mà nói.

Chuyện tình cảm đó là bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp vào, huống chi đối phương là Luyện Độc Sư. Nếu thật sự lật mặt, chỉ sợ sẽ không thiện bãi cam hưu.

"Này……" Nghe được trượng phu nói như vậy, Mộng Phỉ cũng minh bạch, tiểu đệ là người lớn, loại chuyện tìm bạn lữ này nàng không thể can thiệp. Chỉ là, nghĩ đến đệ đệ thế mà tìm một Luyện Độc Sư, Mộng Phỉ vẫn là thập phần bực mình.

"Mặc kệ hắn có phải Luyện Độc Sư hay không, chỉ cần hắn có thể chữa cho Mộng Lãng, vậy hắn là đại ân nhân của Chung gia và Mộng gia!" Đối với chuyện này, Chung Linh cũng không canh cánh trong lòng. Rốt cuộc, hiện tại quan trọng nhất chính là chữa cho Mộng Lãng, không phải sao?

"Đúng vậy, tỷ tỷ nói rất đúng, mặc kệ như thế nào, chỉ cần hắn có thể cứu nhị tỷ phu là được." Chung Tuyết gật đầu tán đồng.

Nhị tỷ là một người chết tâm nhãn, nếu nhị tỷ phu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy nhị tỷ về sau làm sao bây giờ?

"Hầy, hiện tại cũng chỉ có thể chờ!" Nói đến đây, Âu Dương Hiểu Thiên khẽ thở dài một tiếng.

Nghe được lời này, trong khoang yên lặng một hồi.