Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 95

Lúc này, Kiều Thụy dịch dung thành một lão nhân gia râu bạc đầu bạc, mà Liễu Thiên Kỳ lại dịch dung thành một tên mập xấu xí.

"Đưa kim bàn của đệ cho ta mượn!"

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, cười đưa kim bàn qua.

Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ đem kim bàn đặt trong quần áo già làm một cái bụng to, Kiều Thụy cười hì hì không ngừng.

“Ha ha ha, dáng vẻ này của huynh làm ta nghĩ tới lần đầu tiên hai ta gặp mặt, lúc ấy, ngươi cũng béo béo xấu xấu!”

“Ha ha ha, xem ra Tiểu Thụy có ấn tượng ký ức khắc sâu với hình tượng mập mạp của ta nha!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ dán môi qua.

Nhưng lại bị Kiều Thụy bưng kín miệng một phen. “Đừng có thơm, nhìn gương mặt này của huynh, ta cứ cảm thấy quái quái!”

“Tiểu Thụy ghét bỏ ta lớn lên xấu sao?” Ủy khuất mà nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ oán giận ra tiếng.

“Không phải, chỉ là cảm thấy không quen, giống như, giống như thân cận với nam tử khác vậy, không được tự nhiên!" Sớm đã quen thân mật với Liễu Thiên Kỳ, y đã sớm quen với gương mặt đối phương. Lúc này, đổi thành một cái mặt bánh bao, Kiều Thụy tất nhiên là không quen.

“Ha ha ha, được rồi, không đùa đệ nữa. Chúng ta đi bán dịch phù văn, da thú và yêu hạch đi!”

“Ưm!” Kiều Thụy gật đầu, đi theo Liễu Thiên Kỳ một trước một sau rời phòng tu luyện.

***Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và s1apihd.com Kaorurits.

Loanh quanh trong thành Thánh Đô hai canh giờ, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đem da thú, yêu hạch, còn có dịch phù văn trong tay chia làm bảy phần, phân biệt bán cho các cửa hàng khác nhau. Kiếm được 35 vạn linh thạch.

“Thiên Kỳ, bán dịch phù văn kiếm tiền nhiều ghê á!”

Nghe được ái nhân truyền âm, Liễu Thiên Kỳ cười. “Tuy kiếm nhiều tiền, nhưng loại chuyện này chỉ có thể làm một lần, nếu không, làm nhiều sẽ rước lấy họa sát thân!”

Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Kiều Thụy liên tục gật đầu. “Dạ, cái đó cũng phải."

Lòng vòng hai con phố, Liễu Thiên Kỳ mang Kiều Thụy đi vào một hẻm nhỏ không người.

Đột nhiên, ba nam tu cao lớn thô kệch ngăn cản đường đi của hai người.

“Đem linh thạch bán dịch phù văn giao ra đây, bằng không, đừng trách bọn ta không khách khí với các ngươi!” Nhìn chằm chằm hai người, một tên mặt thẹo nói.

“Đúng vậy, mau giao ra đây!” một tên hũ hèm khác chõ mũi phụ họa.

“Nhanh giao ra đây, bằng không đừng trách đại gia đây không khách khí!” một gã tu sĩ mặt to như cái bánh nướng phụ họa theo đuôi, cũng đòi linh thạch.

“Đích xác không phải dễ mua bán nhỉ!” Kiều Thụy liếc nhìn ba người một cái, bất đắc dĩ mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ. Tâm nghĩ: dịch phù văn quả nhiên không phải tùy tiện bán.

“Ha ha ha!” Liễu Thiên Kỳ cười khổ, vung một tấm linh phù về phía ba người nọ. Ngay sau đó, hắn dán cho bản thân và Kiều Thụy mỗi người một lá Ẩn Thân phù.

"Đùng Đùng Đùng…."

Trong tiếng nổ mạnh và tiếng sấm liên tiếp, ba tu sĩ không hẹn mà cùng đều bị bay màu. Trên người bị tạc đến rách tung toé, tràn đầy vết máu.

“Lão Đại, người chạy mất rồi!” Nhìn thấy ngõ nhỏ không còn ai, tên hũ hèm sợ hãi kêu ra tiếng.

“Hỏng rồi, để chúng trốn thoát rồi, mau đuổi theo!” Nói rồi, tên mặt thẹo mang theo hai đàn em vết thương chồng chất đuổi theo ra khỏi hẻm nhỏ.

“Ha ha ha, ngốc muốn chết!” Nhìn thấy ba tên đại ngốc cứ như vậy mà chạy ra ngoài, Kiều Thụy lắc đầu bật cười.

“Đi thôi, chúng ta chuyển một vòng trong thành, rồi lại về học viện!”

“Được!” Kiều Thụy giữ chặt tay Liễu Thiên Kỳ, đi theo đối phương cùng nhau rời hẻm nhỏ.

Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ lại xoay một vòng lớn trên đường cái, thẳng đến khi khôi phục dung mạo mới triệt bỏ Ẩn Thân phù, về lại học viện Thánh Đô.

Sau khi về tới học viện, ngoại trừ nghỉ ngơi ra, chính là phát thiệp cưới. Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ đều bận rộn đến vui vẻ vô cùng.

Bảy ngày sau……

Dưới thịnh tình mời của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, Vô Tình, viện trưởng béo, viện trưởng mỹ nữ, và tổng viện trưởng đều đi tới Liễu gia. Ngoài ra, không ít đệ tử Phù Viện và Võ Viện quen biết Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, cũng lại đây cổ động. Đổng Phong, Mộng Phỉ và Chung Linh cũng đều chuẩn bị lễ vật phong phú tới tham gia hôn lễ Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.

Trừ cái này ra, một vài người bạn tốt của Liễu Hà cũng đều mang theo lễ vật sôi nổi đến cổ động chúc mừng.

Còn chưa tới buổi trưa, hỉ đường đã tụ đầy khách khứa đến chúc mừng. Mọi người ngồi cùng nhau, có đang thân thiện mà trò chuyện, có đang nhấm nháp linh quả nha hoàn đưa lên, còn có đang dạo khắp Liễu phủ, dạo thử xem trạch phủ mới của vị Liễu tam gia này.

Liễu Thiên Kỳ mặc một thân hỉ phục màu đỏ yêu diễm như ngọn lửa, dẫn đầu đi vào hỉ đường vô cùng náo nhiệt, tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, hắn lại đến chào hỏi và nhận lời chúc mừng của trưởng bối và bằng hữu.

“Không tồi nha Thiên Kỳ, mặc vào một thân này càng thêm tinh thần!” Nhìn nét mặt Liễu Thiên Kỳ toả sáng, Đổng Phong cười nói.

“Đúng vậy, Liễu sư đệ càng thêm anh tuấn. Nói vậy, Kiều sư đệ thấy là thích liền nha!” Mộng Phỉ gật đầu, cũng đi theo trêu ghẹo.

“Ha ha ha, Tiểu Thụy mặc vào hỉ phục hẳn là càng đẹp hơn nữa!”

Kiều Thụy vốn là dung mạo thanh tú mà lại tuấn mỹ, nếu mặc vào hỉ bào màu đỏ rực, nhất định sẽ càng thêm đẹp.

“Đúng vậy, Kiều sư đệ vốn tuấn mỹ, mặc vào hỉ phục càng giống như ánh sáng chiếu người!” Chung Linh gật đầu, cười nói.

“Tiểu tử, ngươi cũng rất không dễ dàng nhỉ, đuổi theo năm năm mới đuổi được người vào tay!” viện trưởng béo cười trêu chọc.

“Đúng vậy, đệ tử tất nhiên là không có bản lĩnh sâu xa như viện trưởng rồi!” Liễu Thiên Kỳ liên tục cúi đầu, mỉm cười nói.

“Ha ha ha……” Nghe được lời này, ba người khác đều mỉm cười.

“Ha ha ha, hắn có bản lĩnh gì chớ? Ngốc muốn chết!” Trừng mắt nhìn Mập Mạp một cái, viện trưởng mỹ nữ kiều giận mà nói.

“Hồng Hồng!” viện trưởng béo kéo kéo ống tay áo đối phương, nhẹ gọi ra tiếng.

“Tân nhân đến!”

Nghe được một tiếng này của Liễu Đồng, bao gồm cả Liễu Thiên Kỳ, tất cả mọi người ở hỉ đường đều an tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn vào hướng bên trong.

Kiều Thụy mặc một thân hỉ phục màu đỏ giống Liễu Thiên Kỳ, bước chân y thong thả, được Vương An Dương đỡ, đi ra từ bên trong.

Nhìn ái nhân một thân hỉ phục yêu diễm đỏ thẫm, tóc được búi cao, dung mạo tuấn mỹ, Liễu Thiên Kỳ sững sờ tại chỗ.

Kiều Thụy dung mạo tuấn tiếu, mạo mỹ khuynh thành. Điểm này, Liễu Thiên Kỳ từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đối phương là biết. Nhưng hôm nay, dưới hỉ phục nhiệt tình như ngọn lửa làm nổi bật, Kiều Thụy vốn đã tư sắc xuất chúng càng thêm minh diễm động lòng người, nhiều thêm vài phần mỹ cảm yêu diễm mà lại độc đáo.

“Thiên…. Thiên Kỳ!” Kiều Thụy đi tới trước mặt ái nhân, nhìn ái nhân si ngốc ngóng nhìn mình, y nhẹ giọng gọi.

“Tiểu Thụy, ta thật muốn đem giấu đệ đi!” Tiểu Thụy đẹp như vậy hẳn là chỉ thuộc về một mình Liễu Thiên Kỳ hắn mới phải, không nên bị những người khác nhìn thấy.

Nghe được lời này, sắc mặt Kiều Thụy ửng đỏ.

“Thiếu gia, Kiều thiếu, bái đường đi!” Nhìn hai người, lão quản gia nhẹ giọng nhắc nhở.

“Dạ!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, kéo tay Kiều Thụy cùng nhau bái đường.

“Nhất bái thiên địa!”

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy nhìn nhau cười, quỳ xuống lễ bái.

“Nhị bái cao đường!”

Đi đến trước mặt Liễu Hà và Vô Tình, hai người lại lần nữa khom người lễ bái.

“Ngoan. Ngoan lắm!” Nhìn hai đứa nhỏ chung thành thân thuộc, Liễu Hà liên tục gật đầu, cười đến không khép miệng được. Nhìn hai người, Vô Tình ngày thường lạnh như băng giờ phút này trên mặt cũng nhiều thêm vài phần ấm áp. Thiên Kỳ vẫn luôn rất yêu Kiều Thụy, năm năm, hai đứa nhỏ rốt cuộc đã thành thân rồi!

“Phu thê đối bái!”

Nhìn gương mặt tràn ngập ngọt ngào và nụ cười hạnh phúc của nhau, hai người lẫn nhau bái lẫn nhau.

“Đưa vào động phòng!”

Tay nắm tay đi vào phòng động phòng, Liễu Thiên Kỳ không cho bất luận nha hoàn hay hỉ bà nào theo vào. Hắn trực tiếp dán lên cửa năm lá Kết Giới phù, ngăn cách toàn bộ phòng tân hôn với thế giới bên ngoài.

“Thiên Kỳ?” Nhìn phù dán trên cửa, Kiều Thụy tò mò mà chớp chớp mắt.

“Ta sợ bị nháo động phòng!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đã mang theo Kiều Thụy đi tới phía trước bàn.

“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, khom người ngồi xuống. Nhìn đến trên bàn bày đầy đủ loại thức ăn ngon, hơn nữa đều là món mình thích nhất, Kiều Thụy vui mừng không thôi, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như là sói con thấy được con mồi.

Nhìn thấy ái nhân cầm lấy đũa chuẩn bị ăn luôn, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hắn đưa chén rượu qua.

“Đây, uống rượu giao bôi trước đã. Uống rượu giao bôi xong lại ăn hỉ yến lễ hợp cẩn."

“Dạ!” Theo tiếng, Kiều Thụy tiếp nhận chén rượu, Liễu Thiên Kỳ cũng bưng chén rượu lên, hai người cánh tay dây dưa cánh tay, nhìn khuôn mặt của nhau, cười uống sạch ly rượu này.

Sau khi bồi ái nhân cùng ăn bữa yến hợp cẩn, Liễu Thiên Kỳ bèn trực tiếp ôm người vào nội thất. Bị Liễu Thiên Kỳ trực tiếp ôm đến trên giường như vậy, khuôn mặt Kiều Thụy đỏ bừng.

“Tiểu Thụy, bây giờ đệ đã hoàn hoàn toàn toàn thuộc về ta!” Khẽ hôn lên môi Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ động tác ôn nhu mà cởϊ áσ ngoài đối phương.

“Ta…. ta vốn dĩ chính là của huynh mà!” Kiều Thụy ôm lấy cổ nam nhân, nhỏ giọng cãi cọ.

“Đúng vậy, vốn dĩ chính là của ta!” Mặc dù là trong nguyên tác không phải, nhưng bây giờ đã phải rồi. Kiều Thụy là Kiều Thụy của Liễu Thiên Kỳ ta, không có bất luận quan hệ gì với nam chính Lam Vũ Minh, không còn bất cứ liên quan ràng buộc nào.

“Thiên Kỳ, ta rất vui. Huynh thì sao? Huynh có vui không?” Kiều Thụy nghiêng đầu nhìn nam nhân của mình, cười hỏi.

“Ừm, có thể cưới đệ làm vợ, cùng đệ kết làm bạn lữ, là may mắn lớn nhất đời này của Liễu Thiên Kỳ ta!”

“Hì hì hì……” Nghe nam nhân nói như vậy, Kiều Thụy cười, cảm thấy thật mỹ mãn.

“Tiểu Thụy, đệ là của ta, của ta!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên miệng ái nhân.

“Ưm ưm……” Nhiệt tình mà đáp lại đối phương, môi lưỡi hai người rất nhanh đã quấn lấy nhau.

Ôm hôn thật lâu, thẳng đến khi ái nhân thở không nổi nữa, Liễu Thiên Kỳ mới buông đôi môi mê người của y ra.

"Thiên Kỳ, huynh ngồi dậy đi. Ta…. Ta giúp huynh cởϊ áσ ra." Thở dốc hơn nửa ngày, Kiều Thụy mới đem câu nói này nói xong.

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ cười từ trên giường ngồi dậy, đứng sang một bên, vui tươi hớn hở mà chờ thê tử phục hầu mình.

Kiều Thụy đứng dậy, vươn đôi tay, động tác thành thạo mà cởi bỏ đai lưng đối phương, từng cái từng cái một, cởi bỏ nút thắt trên hỉ phục, cởi hỉ phục của Liễu Thiên Kỳ ra, treo lên giá áo. Sau đó, Kiều Thụy lại bắt đầu giúp Liễu Thiên Kỳ cởi trung y, thoát áσ ɭóŧ. Một kiện một kiện cởi ra một thân quần áo Liễu Thiên Kỳ. Kiều Thụy đỏ mặt, nhìn ái nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, y nhẹ nhàng cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng.

Liễu Thiên Kỳ khom người, trực tiếp bế hẳn người lên, ôm người cùng nhau về lại giường.

So với Kiều Thụy dịu dàng cởϊ áσ, động tác Liễu Thiên Kỳ thô lỗ hơn rất nhiều. Hắn dịu dàng hôn môi và khuôn mặt Kiều Thụy, động tác trên tay lại rất nhanh nhẹn, cũng ẩn ẩn lộ ra vài phần vội vàng và thô lỗ.

“Thiên Kỳ, chậm một chút, chậm một chút đi. Đừng làm hỏng hỉ phục mà!” Nhìn thấy tư thế của nam nhân lúc này, Kiều Thụy có chút lo lắng.

“Sợ cái gì, về sau cũng không mặc nữa!” Hỉ phục chỉ mặc một lần mà thôi.

“Không…. Đừng làm hỏng mà! Ta…. ta muốn giữ lại!” Giữ chặt tay nam nhân, Kiều Thụy nhỏ giọng mà kháng nghị.

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ ngẩn người, ngay sau đó vui vẻ. “Được, ta chậm rãi cởi cho đệ!”

“Ưm!” Kiều Thụy ngồi dậy, phối hợp với ái nhân, đem hỉ phục từ trên người cởi xuống.

Nhìn thấy Kiều Thụy thật cẩn thận mà gấp hỉ phục chỉnh chỉnh tề tề, thu vào vòng tay trữ vật như vậy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc đầu.

"Quần áo này còn tốt hơn ta hả?" Ôm bả vai ái nhân, Liễu Thiên Kỳ chua lòm mà nói.

“Nói bừa cái gì ấy? Ta…. ta chỉ là muốn giữ lại. Về sau lúc không có ai, còn có thể trộm mặc cho huynh xem."

Chuyện thành thân này đối với cô nhi như Kiều Thụy mà nói, ý nghĩa cực kỳ trọng đại. Cho nên, y muốn thật trân quý, bảo vệ kĩ lưỡng hỉ phục của mình.

"Được." Tâm tư của ái nhân, sao Liễu Thiên Kỳ có thể không biết?

Biết ái nhân thân thế nhấp nhô, cũng biết ái nhân vẫn luôn đều muốn một gia đình, nên mới có thể coi trọng kiện hỉ phục kia như thế. Vì là vậy nên Liễu Thiên Kỳ càng đau lòng, cũng càng thương tiếc tiểu ngốc nghếch này!

Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, dịu dàng mà thơm nhẹ môi ái nhân, rồi lại tiến quân thần tốc, hôn sâu hơn….

Hết chương 105.

---------

Lời editor Kaorurits: Móa ơi, lần đầu tiên tui thấy đám cưới xong chú rể không ai chào hỏi tám chuyện với bà con gì hết mà nhào thẳng vô động phòng luôn :))) Chưa kể thằng chả còn sợ bị làm phiền, dán luôn Kết Giới phù cho khỏi ai làm phiền nữa mới ác. (• ▽ •;)

----------------------------------------------

****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và s1apihd.com Kaorurits.

Tác giả: Sướиɠ Ái - Edit: Kaorurits.

【 chương 106】 Chiếc nhẫn thần bí

Năm ngày sau……

Kiều Thụy mở mắt ra, nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, y lười biếng dựa vào l*иg ngực đối phương, có hơi không muốn động đậy gì.

“Dậy rồi hửm?” Kiều Thụy thức không bao lâu, Liễu Thiên Kỳ cũng mở mắt ra.

“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy nhăn cái mũi lại, bất mãn mà nhìn về phía đối phương.

Một đêm động phòng hoa chúc lăn lộn suốt năm ngày, Kiều Thụy cảm giác được bản thân mình giờ phút này không chỉ là là eo đau lưng đau, cả xương cốt cơ đều nhức mỏi không thôi. Thân mình y hoàn toàn không giống như là của mình nữa, giống như bị người hủy đi rồi mới được lắp ráp lại vậy.

Nhìn bộ dáng ái nhân ấm ức, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, thương tiếc mà hôn hôn môi ái nhân.

"Đệ ngủ tiếp một chút đi, ta tắm rửa cho đệ một chút, rồi dùng linh lực mát xa một chút. Chờ đệ tỉnh ngủ rồi sẽ không cảm giác không thoải mái nữa!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một lá An Thần phù, dán lên đầu Kiều Thụy.

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, rất nhanh đã mơ màng sắp ngủ, rồi trực tiếp ngủ mất.

Một ngày sau……

Chờ đến khi Kiều Thụy lại lần nữa tỉnh lại, quả nhiên y cảm thấy thần thanh khí sảng, thân mình thoải mái hơn thật nhiều.

“Có đói bụng không? Ta chuẩn bị cho đệ món đệ thích ăn!” Sủng nịch mà hôn hôn khuôn mặt nhỏ của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ canh giữ cạnh bên cười hỏi.

"Huynh đó, chỉ biết bắt nạt người khác!" Kiều Thụy ngồi dậy, không cao hứng mà oán giận ra tiếng.

“Bực ta sao?” Liễu Thiên Kỳ kéo người vào trong l*иg ngực, lấy lòng mà hôn hôn môi đối phương.

“Không, chỉ là…. chỉ là có hơi ăn không tiêu!” Kiều Thụy cũng biết là vì Thiên Kỳ rất cao hứng, quá yêu mình, mới có thể làm quá đến như vậy, nên trong lòng y cũng không thật sự trách hắn.

“Chỉ có lúc này, không có lần sau!” Kỳ thật chuyện thành thân này không chỉ mang ý nghĩa trọng đại với Kiều Thụy, với Liễu Thiên Kỳ mà nói, kỳ thật cũng như vậy. Nghĩ đến, nam chính sẽ không có biện pháp nào cướp Kiều Thụy của mình đi nữa, Liễu Thiên Kỳ khó tránh khỏi có chút đắc ý vênh váo, túng dục quá độ!

Hắn lấy bàn thấp ra, săn sóc mà đặt lên giường, mang lên một bàn lớn thức ăn ngon.

Nhìn trên bàn đều là món mình thích ăn, Kiều Thụy chớp chớp mắt, cao hứng mà cong khóe miệng lên.

“Tha thứ cho ta nhé!” Liễu Thiên Kỳ dán bên tai Kiều Thụy, giọng nói rất thấp, thật dịu dàng, cũng thật nhẹ.

Nghe được lời này, Kiều Thụy nhìn về phía ái nhân bên cạnh, nhìn vẻ mặt xin lỗi của ái nhân, y duỗi tay sờ sờ gương mặt đối phương.

“Ta…. ta không bực huynh đâu. Chỉ là cảm thấy mệt mỏi quá thôi!”

“Thật xin lỗi, là ta muốn quá nhiều!” Ôm bả vai Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ vội vàng nói.

“Ta…. ta biết huynh cũng giống như ta, đều…. đều rất vui!” Kỳ thật ái nhân nhiệt tình như thế khác với dĩ vãng, Kiều Thụy cũng minh bạch, đây là bởi vì hai người đã thành thân. Hai người rốt cuộc đã kết thành bạn lữ, nên Thiên Kỳ cũng cao hứng như mình, cũng hưng phấn như mình.

“Ha ha ha, Tiểu Thụy là người hiểu ta nhất!” Liễu Thiên Kỳ cầm lấy cháo, săn sóc mà đút cho người trong l*иg ngực.

Tiếp nhận ái nhân đút thức ăn, cũng tiếp nhận ái nhân xin lỗi, khóe miệng Kiều Thụy từ khi rời giường đến giờ vẫn luôn đều treo nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Liễu Thiên Kỳ săn sóc đút cơm, hỗ trợ ái nhân rửa mặt chải đầu, thay quần áo, hắn ôn nhu mà làm cho ái nhân thoải mái nhất, hầu hạ chu đáo nhất, từ đầu đến cuối, khóe miệng hắn cũng treo nụ cười đầy hạnh phúc và ngọt ngào. Mặc quần áo cho ái nhân xong, Liễu Thiên Kỳ ôm người ra ngoài sân, nằm trên ghế hóng mát.

"Thời gian nghỉ kết hôn của chúng ta là mười ngày, hiện tại, chúng ta còn có năm ngày, có thể ở nhà dính nhau đến ngấy luôn.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, hôn hôn cái trán của ái nhân.

“Ưm!” Kiều Thụy nhẹ nhàng lên tiếng, chủ động mà dán vào l*иg ngực ái nhân.

“Đệ có chuyện gì muốn làm, hoặc có nơi nào muốn đi không? Chúng ta trong năm ngày này có thể làm." Ôm eo Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ dán bên người đối phương, nhẹ giọng nói.

“Ta…. ta muốn đi viếng mộ dưỡng phụ và dưỡng mẫu, nói cho bọn họ biết, ta và huynh đã thành thân. Chỉ là… nhưng mà, đường quá xa, năm ngày chỉ sợ không đủ đi?” Nói đến cái này, Kiều Thụy nhíu mày.

“Phụ thân có một con Kim Bằng Điểu cấp bốn, bay rất nhanh, chúng ta có thể ngồi Kim Bằng Điểu trở về. Năm ngày năm đêm, đủ cho chúng ta qua lại rồi.”

“Thật sao?” Nghe thấy thế, ánh mắt Kiều Thụy sáng lên.

“Chúng ta chuẩn bị trước một chút, mua một ít nguyên bảo, tiền giấy và hương nến. Buổi tối, ta đi mượn Kim Bằng Điểu của phụ thân. Sáng sớm mai khởi hành, được không?” Liễu Thiên Kỳ thong thả ung dung mà nói, nhẹ giọng dò hỏi ý kiến ái nhân.

“Thiên Kỳ, huynh thật tốt! Chuyện gì huynh cũng đều giúp ta nghĩ chu đáo hết!" Kiều Thụy cảm kích mà nhìn ái nhân, kích động mà nói.

“Ta là bạn lữ của đệ, tất nhiên là phải vì đệ mà suy nghĩ. Với lại, chuyện thành thân quan trọng như vậy, tất nhiên phải nói cho dưỡng phụ dưỡng mẫu đệ biết rồi. Sao có thể không đi bái kiến hai vị lão nhân gia chứ?" Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.

"Ưm!" Kiều Thụy gật đầu, liên tục bảo phải. "Đúng vậy, ta muốn bọn họ gặp huynh, để bọn họ thấy bạn lữ của ta ra sao."

“Ha ha ha ha.”

Giờ cơm chiều.

Nhìn thấy nhi tử và con dâu đều đi ra sân cùng mình ăn cơm chiều, Liễu Hà đặc biệt cao hứng. “Tiểu Thụy, con ăn nhiều một chút đi, bổ thân thể nhiều vào!” Hai người tân hôn yến nhĩ, cho nên Liễu Hà không thiếu căn dặn phòng bếp hầm đồ bổ cho hai đứa nhỏ.

Nhìn thấy trong tầm tay một đống lớn canh bổ và đồ bổ, mặt Kiều Thụy đỏ bừng. “Cảm…. cảm ơn phụ thân!”

“Đều là người một nhà, không cần khách khí!”

“Hương vị cũng không tệ lắm, nhanh ăn đi!” Liễu Thiên Kỳ tự mình nếm một ngụm, cười đem một chung đồ bổ đưa đến trước mặt Kiều Thụy.

“A..” Kiều Thụy gật đầu, cúi đầu ăn lên.

Liễu Thiên Kỳ lấy qua một chén khác, cũng bắt đầu ăn. Nam nhân vẫn là phải chú trọng điều dưỡng thân thể. Bằng không, sẽ bị Tiểu Thụy ghét bỏ.

“Phụ thân, ngày mai hài nhi định về Phúc Thành một chuyến, muốn viếng mộ của mẫu thân và dưỡng phụ dưỡng mẫu của Tiểu Thụy. Nói cho ba vị trưởng bối tin tức tốt là con và Tiểu Thụy đã thành thân!” Thừa dịp cơm chiều, Liễu Thiên Kỳ đề cập đến chuyện về Phúc Thành.

Nghe được nhi tử nói, Liễu Hà gật đầu liên tục. “Ừm, con có hiếu tâm như vậy thật là hiếm có!”

“Thiếu gia, Phúc Thành và Thánh Đô khoảng cách khá xa, dù ngài và Thiếu phu nhân cưỡi yêu thú cấp ba trở về, một lượt qua lại nhanh nhất cũng phải tận mười ba ngày! Nhưng mà ngày nghỉ của ngài và Thiếu phu nhân chỉ còn lại có năm ngày thôi!” Liễu Đồng nhìn Liễu Thiên Kỳ, nghiêm túc mà nhắc nhở.

“Chuyện này……” Nghe được Liễu Đồng nói, Liễu Thiên Kỳ nhăn nhăn mày.

“Không ngại, nếu phải về Phúc Thành, vi phụ bồi con cùng trở về. Chúng ta ngồi Kim Bằng Điểu về, một lượt qua lại năm ngày là đủ rồi!” Nhìn vẻ mặt nhi tử khó xử, Liễu Hà cười nói.

“Như thế, con đa tạ phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng nói tạ.

“Đều là người một nhà, không nói này đó nữa! Ăn cơm đi!” Liễu Hà xua tay, không cho Liễu Thiên Kỳ nói cám ơn gì.

“Dạ.”

Ngày kế, sáng sớm.

Kiều Thụy trừng mắt đôi mắt to, nhìn Kim Bằng điểu trước mắt cao chừng năm mét, trên lưng cõng một căn nhà nho nhỏ, Kiều Thụy nhịn không được cứng lưỡi. Tâm nói: Điểu này lớn lên cũng bự quá chừng!

“Thiên Kỳ, Tiểu Thụy, chúng ta đi thôi!” Nhìn hai người một cái, Liễu Hà người đầu tiên đi vào căn nhà nhỏ trên lưng Kim Bằng Điểu.

Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, cũng mang theo Kiều Thụy đi vào nhà nhỏ.

Kim Bằng Điểu dang đôi cánh dài tầm ba mét, bay lên trời cao, bay hướng tới Phúc Thành.

“Phụ thân, Kim Bằng Điểu này bay nhanh quá! Có phải chúng ta sẽ nhanh về đến Phúc Thành không ạ?" Ngồi trong căn nhà nhỏ, Kiều Thụy cảm giác được tốc độ của Kim Bằng Điểu cực kỳ kinh người.

“Ừ, một ngày một đêm là có thể đến Phúc Thành rồi. Các con không cần lo lắng vấn đề thời gian.”

“Dạ.” Nghe được Liễu Hà nói như vậy, trong lòng Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ cũng vững vàng hơn.

“Ở chỗ này, các con có thể an tâm tu luyện, Kim Bằng Điểu đi theo ta nhiều năm, tự nó có thể phân rõ phương hướng, tìm được Phúc Thành. Các con không cần lo lắng nó sẽ lạc đường.”

“Dạ!” hai người gật đầu hiểu rõ.

“Sáng sớm đã dậy rồi, đệ nằm lên người ta ngủ một lát đi!" Liễu Thiên Kỳ kéo ái nhân qua bên cạnh, ý bảo đối phương nghỉ ngơi một chút.

“Không, không cần!” Kiều Thụy lắc đầu cự tuyệt.

“Nghỉ ngơi một chút đi, phải đi một ngày một đêm mà? Chẳng lẽ đệ muốn một ngày một đêm đều không ngủ sao?” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói.

Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy gật đầu. “Ừm, vậy... vậy được rồi!”

Kiều Thụy cúi đầu, dựa vào vai Liễu Thiên Kỳ, nhắm hai mắt lại, y cho rằng mình sẽ không ngủ, nhưng chỉ một lát mà y đã thật sự ngủ rồi.

Vượt qua một ngày một đêm trong căn nhà nhỏ trên lưng Kim Bằng điểu, một hàng ba người đã đến Phúc Thành.

Ba người Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ, Liễu Hà đầu tiên là cùng đi viếng mộ mẫu thân Liễu Thiên Kỳ, rồi sau đó, Liễu Thiên Kỳ mang theo Kiều Thụy trở về Đào Nguyên thôn viếng mộ dưỡng phụ dưỡng mẫu của Kiều Thụy, mà Liễu Hà lại là đi về Liễu gia, nói là muốn đi thăm tổ phụ của Liễu Thiên Kỳ một chút.

Cưỡi pháp kiếm, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy chỉ tốn một nén nhang công phu đã chạy tới Đào Nguyên thôn.

Kiều Thụy kéo tay Liễu Thiên Kỳ, đưa Liễu Thiên Kỳ tới trước mộ vợ chồng Kiều thị.

“Cha, mẹ, Thụy Nhi trở về thăm cha mẹ đây. Đây là bạn lữ của con, huynh ấy tên là Liễu Thiên Kỳ. Huynh ấy đối xử với Thụy Nhi rất tốt. Chúng con... chúng con đã thành thân!” Kiều Thụy quỳ gối trước mộ dưỡng phụ dưỡng mẫu, một bên nói liên miên không ngừng, một bên nhi đem cống phẩm, hương nến đều bày trước mộ cha mẹ.

Liễu Thiên Kỳ lấy tiền giấy ra, cũng quỳ xuống. Hắn vừa đốt tiền giấy, vừa nói với mộ bia vợ chồng Kiều thị: “Nhạc phụ nhạc mẫu, con sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu Thụy. Xin các ngài cứ yên tâm!”

“Dạ, cha, mẹ, cha mẹ…. dưới suối vàng có biết, nhất định phải phù hộ chúng con, phù hộ con và Thiên Kỳ vĩnh viễn khoái hoạt vui sướиɠ. Vĩnh viễn ở cùng nhau!” Nhìn mộ bia dưỡng phụ dưỡng mẫu, Kiều Thụy nghiêm túc vô cùng mà nói.

“Nhạc phụ, nhạc mẫu, xin phù hộ Tiểu Thụy cả đời bình an!” Xin phù hộ y vĩnh viễn cũng đừng bị nam chính lừa gạt, đừng chết thảm trong tay năm nữ chính kia.

Nhìn mộ bia vợ chồng Kiều thị, Liễu Thiên Kỳ yên lặng mà nói trong lòng.

Sau khi tế bái chấm dứt, Kiều Thụy đào nửa ngày cạnh mộ bia, đào ra một cái bao nho nhỏ. Y mở bao ra, lấy ra một chiếc nhẫn được bọc trong mảnh vải đỏ.

"Cha, mẹ, cha mẹ từng nói, cái này giữ lại cho con dùng để cưới vợ. Bây giờ… giờ con thành thân rồi, nên con cầm nhẫn đi ạ!" Nói rồi, Kiều Thụy trực tiếp kéo tay Liễu Thiên Kỳ qua, mang nhẫn lên tay đối phương.

“Cái này……” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn được khảm ngọc bích trên tay này, hắn hơi hơi sửng sốt một chút.

“Đây là lúc cha ta nhặt được ta, nó được dùng tơ hồng mang trên cổ ta. Cha nói cái này rất đáng giá, để dành cho ta cưới vợ!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy nghiêm túc mà giải thích.

“Cái này, đây là đồ của thân sinh cha mẹ của đệ sao?”

“Ừ! Bọn họ chỉ cho ta duy nhất một thứ!” Kiều Thụy gật đầu chứng thực chuyện này.

“Vậy…. vậy sao đệ có thể cho ta chứ?” Thứ quan trọng như vậy sao có thể tùy tiện tặng người khác?

“Chúng ta thành thân rồi mà, huynh và phụ thân tặng thật nhiều đồ cho ta, ta... ta cũng không có lễ vật gì đáng giá cho huynh cả. Cái này, nhẫn này thì khác. Cứ coi như…. Cứ tính là lễ vật thành thân ta đưa cho huynh đi, được không?"

“Tiểu Thụy!” Nhíu mày nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi một tiếng.

“Nhận đi, nhận lấy đi mà Thiên Kỳ!” Nghiêm túc mà nhìn ái nhân, Kiều Thụy không muốn đối phương cự tuyệt lễ vật của mình.

"Thôi, được rồi." Nếu là ái nhân đưa, Liễu Thiên Kỳ nghĩ nghĩ, cũng không chối từ nữa.

Trong nguyên tác không đề cập đến cái nhẫn này, cũng không đề cập đến cha mẹ ruột của Kiều Thụy. Đến chết Kiều Thụy cũng không tìm được cha mẹ ruột của y. Có thể nói, Liễu Thiên Kỳ nguyện ý giúp đỡ ái nhân tìm cha mẹ ruột. Nhưng tưởng tượng đến đôi vợ chồng kia thế mà lại vứt bỏ Tiểu Thụy, trong lòng Liễu Thiên Kỳ cũng có chút khó chịu. Loại người không biết yêu thương Tiểu Thụy như vậy, tìm hay không tìm, cũng không khác nhau là bao!