Dựng xong Sát trận rồi, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bèn canh giữ trong vòng phòng hộ, chờ đợi Kim Hồng quả chín.
Bởi vì bên này có Sát trận lại có vòng phòng hộ, vô cùng an toàn, nên Liễu Thiên Kỳ bèn lấy ra linh hoa và linh thảo mua sắm trước đó, nghiền nát thành phấn, bắt đầu điều phối dịch phù văn cấp một.
Liễu Thiên Kỳ muốn điều phối dịch phù văn, Kiều Thụy bèn đi theo trợ thủ, công việc hỗ trợ nghiền nát linh hoa, linh thảo và xương thú cốt rất nhanh rơi xuống đầu Kiều Thụy. Kiều Thụy là võ tu sức lực lớn, làm chuyện này cũng là thuận buồm xuôi gió. Mà nhờ có Kiều Thụy hỗ trợ, tốc độ Liễu Thiên Kỳ bên này điều chế dịch phù văn cũng nhanh hơn rất nhiều.
Mười ngày sau……
Nhìn Liễu Thiên Kỳ bày biện trên bàn 36 bình dịch phù văn, Kiều Thụy vui mừng không thôi.
“Thiên Kỳ, dịch phù văn này rất đắt đúng không?” Nghe nói, thứ này thật đáng giá đó!
“Ừ, dịch phù văn loại công kích cấp một giá bán là 800 linh thạch một lọ. Loại phòng hộ giá bán là 700 linh thạch một lọ.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đúng sự thật trả lời.
“Hở, một lọ liền bảy, tám trăm luôn! Vậy 36 bình, không phải muốn hơn hai vạn linh thạch sao?” Nói đến cái này, Kiều Thụy mang vẻ mặt hưng phấn.
“Chỉ là dịch phù văn cấp một mà thôi, còn không xem như đắt. Cấp bậc càng cao càng đắt. Dịch phù văn công kích cấp hai có giá 8000 linh thạch một lọ kia kìa.”
“Vậy sao.” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Nghĩ thầm, dịch phù văn này lợi nhuận thật đúng là lớn mà!
"Máu và xương thú cấp một của chúng ta đều đã dùng hết rồi, ngày mai huynh sẽ điều chế dịch phù văn cấp hai phải không?" Nghĩ đến Thiên Kỳ muốn điều chế dịch phù văn cấp hai, trong lòng Kiều Thụy không khỏi có chút kích động.
“Ha ha ha, đừng cao hứng sớm như vậy, dịch phù văn cấp hai không dễ điều chế như cấp một đâu. Làm không tốt sẽ lãng phí tài liệu toàn bộ." Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ cười khổ. Cấp hai vẫn là có chút khiêu chiến.
Dịch phù văn cấp một, Liễu Thiên Kỳ đã nếm thử mười ngày. Loại công kích, loại phòng hộ, loại tu thân, loại trợ tu, Liễu Thiên Kỳ đều nhất nhất điều chế qua. Quá trình diều chế còn tính thuận lợi, cũng không lãng phí tài liệu. Nhưng cấp hai cấp có thể không dễ dàng như vậy.
“Sẽ không! Thiên Kỳ thông minh như vậy, nhất định có thể.” Đối với Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tất nhiên là trăm phần trăm tín nhiệm.
Nhìn Kiều Thụy so với mình còn tự tin hơn, Liễu Thiên Kỳ cười có chút bất đắc dĩ.
“Thiên Kỳ, huynh phải cố lên, buổi chiều ta sẽ đi mài cho huynh bột xương cấp hai."
Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ kéo đôi tay Kiều Thụy qua, nhìn vết chai trên lòng bàn tay Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, đau lòng mà hôn hôn.
“Mấy ngày nay, chốc chốc giúp ta mài bột xương, chốc chốc lại giúp ta mài phấn hoa. Tay đã mài thành kén rồi!"
“Ha ha ha, không sao mà. Ta... ta cũng không chuyện khác làm. Vừa vặn làm trợ thủ cho huynh, như vậy huynh liền có thể không cần phân tâm, nghiêm túc nghiên cứu những phương thuốc đó, nghiêm túc điều chế dịch phù văn.”
Nhìn ái nhân không để bụng, Liễu Thiên Kỳ kéo đôi tay đối phương, đem đôi tay kia đặt lên mặt mình, dùng da mặt tinh tế cảm thụ đôi tay thô ráp kia.
“Có thê như thế, phu còn cầu gì?” Nhìn chằm chằm miệng cười của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ mỗi một chữ một câu đều là phát ra từ tâm khảm.
Hai đời làm người, trời cao có thể cho hắn cơ hội như vậy, gặp được một người ngây ngốc, si ngốc mà yêu mình. Có thể thấy được, trời cao đối với hắn chung quy là không tệ!
“Ta... ta mới không phải!” Kiều Thụy rụt rụt tay, đỏ mặt muốn kéo tay vêc, Liễu Thiên Kỳ lại không buông.
“Chúng ta còn có năm mươi sáu ngày là thành thân rồi!” Nhìn chằm chằm ái nhân, Liễu Thiên Kỳ một chữ một câu nói vô cùng nghiêm túc.
“Ta…. ta biết rồi!” Nhìn ái nhân nói đến nghiêm túc như vậy, Kiều Thụy có chút bất đắc dĩ. Biết đối phương đây là đang nôn nóng không thôi.
"Vậy đệ còn nói đệ không phải vợ ta?" Lời này Liễu Thiên Kỳ hỏi vô cùng tủi thân.
"Tại…. Vì không phải còn chưa thành thân sao?”
“Thành thân chỉ là một nghi thức. Ở lòng ta, đệ đã sớm là vợ ta rồi. Từ lần đầu tiên ta có được đệ, đệ đã trở thành ái nhân, là vợ ta từ lâu. Nhưng còn đệ, đệ trước nay lại không nghĩ như vậy, có phải không?" Đôi mắt không chớp mắt mà nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ hỏi dị thường nghiêm túc.
“Không, không phải. Ta có nghĩ tới chứ. Ta cũng nghĩ như vậy mà!” Bộ dáng ái nhân bi thương làm Kiều Thụy cảm giác thật đau lòng. Thiên Kỳ yêu mình như thế, Kiều Thụy tất nhiên là biết. Cho nên, Kiều Thụy cũng đã sớm coi đối phương như ái nhân, như chồng mình.
Nhận được câu trả lời như vậy, Liễu Thiên Kỳ mới vừa lòng mà buông tay Kiều Thụy ra.
“Thiên Kỳ!” Nhẹ gọi tên ái nhân, Kiều Thụy lấy lòng mà hôn hôn môi đối phương.
Nhìn Kiều Thụy chủ động tới gần, thật cẩn thận, sợ chọc mình không cao hứng như vậy, Liễu Thiên Kỳ nhè nhẹ cười, kéo người vào trong l*иg ngực.
“Thiên Kỳ, ta thật muốn như vậy, cả đời ở cạnh huynh!” Kiều Thụy gối đầu lên vai đối phương, cười nói.
“Được, chỉ cần chúng ta tồn tại, ai cũng không được buông nhau ra. Chúng ta chỉ thuộc về lẫn nhau!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, kéo lại tay Kiều Thụy, hạ xuống một hôn lên mu bàn tay đối phương.
Nắm lấy tay người cùng nhau bạc đầu, Tiểu Thụy, đời này ta cũng sẽ không buông đệ ra!
"Được!" Kiều Thụy gật đầu, ôm chặt lấy cánh tay áo nhân, hai người dán càng sát vào nhau.
Sau đó, Liễu Thiên Kỳ bắt đầu điều chế dịch phù văn cấp hai. Giống như hắn đã nghĩ, dịch phù văn cấp hai điều chế lên cũng không dễ dàng. Ba ngày trước, Liễu Thiên Kỳ lãng phí rất nhiều tài liệu, mà một bình dịch phù văn cũng không điều chế ra được.
Thẳng đến ngày thứ tư, Liễu Thiên Kỳ tài hoa chế ra bình dịch phù văn loại công kích cấp hai đầu tiên.
Hai mươi ngày sau……
Nhìn trên bàn đặt 40 bình dịch phù văn, Liễu Thiên Kỳ có chút buồn bực.
Trước đó hắn chỉ dùng mười ngày đã điều chế ra 36 bình dịch phù văn cấp một. Chỉ là hiện tại, hắn dùng gấp hai thời gian, lại cũng chỉ điều chế ra 40 bình dịch phù văn cấp hai thôi.
“Thiên Kỳ, huynh thật là lợi hại! Dịch phù văn này chính là so với dịch phù văn cấp một thì đắt hơn rất nhiều!”
“Chỉ là đã lãng phí rất nhiều tài liệu.” Tuy rằng dịch phù văn lợi nhuận rất lớn, mặc dù lãng phí tài liệu, mớ dịch phù văn này cũng hoàn toàn có thể hồi vốn, còn có thể kiếm tiền. Nhưng Liễu Thiên Kỳ đối với kết quả này lại không thỏa mãn.
Trước đó, hắn và Tiểu Thụy bắt yêu thú cấp hai nhiều hơn cấp một mấy con, chỉ là kết quả thì, dịch phù văn điều chế ra chỉ nhiều hơn cấp một bốn bình. Một phần năm tài liệu đều bị mình lãng phí mất. Đối với kết quả này, Liễu Thiên Kỳ vô cùng bất mãn, cũng vô cùng buồn bực.
“Huynh là lần đầu tiên điều chế dịch phù văn mà, có thể điều chế ra 40 bình đã rất lợi hại rồi! Đừng nản chí được không, huynh nhất định làm được.” Đối với ái nhân, Kiều Thụy cực kỳ có tin tưởng.
Nghe được Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ cười. “Có đệ cực cực khổ khổ giúp ta mài bột xương, mài linh thảo, ta nhất định sẽ không làm đệ thất vọng!”
“Đúng vậy, cho nên, Thiên Kỳ phải nỗ lực nữa nha!”
“Ừ!” Lấy ra một bao điểm tâm, Liễu Thiên Kỳ đặt vào tay Kiều Thụy.
“Đệ cũng mệt mỏi rồi, ăn một chút gì đi!”
“Được!” Mở giấy dầu ra, Kiều Thụy lấy điểm tâm, đem phần đầu tiên cho Liễu Thiên Kỳ.
Ngồi dưới đất, hai người nhìn lẫn nhau, cùng nhau ăn.
“Tiểu Thụy, Kim Hồng quả kia còn bao nhiêu thì chín? Cách chúng ta thành thân chỉ còn lại ba mươi hai ngày thôi!” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà nhắc nhở.
“Nhanh thôi, lại qua mấy ngày, khoảng tầm mười ngày, hẳn là không sai biệt lắm.”
“Ừm.” Nhận được câu trả lời này, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng gật gật đầu. Chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn và Tiểu Thụy thành thân là được!
“Thiên Kỳ, xương thú máu thú cấp hai đã dùng xong rồi, vậy ngày mai chúng ta có phải sẽ phối chế dịch phù văn cấp ba không?” Nói đến cái này, Kiều Thụy mang vẻ mặt hưng phấn.
“Ừ, ta muốn thử xem xem. Nhưng ta cảm giác phối chế dịch phù văn cấp ba, khó khăn còn cao hơn dịch phù văn cấp hai rất nhiều. Không lạc quan cho lắm." Nói đến cái này, mày Liễu Thiên Kỳ nhíu chặt.
Điều chế dịch phù văn cấp hai đã không phải rất thuận lợi, cấp ba, hẳn là khó khăn sẽ lớn hơn nữa.
“Không cần lo lắng, chúng ta một đoạn này nhi săn gϊếŧ không ít yêu thú yêu thú, tài liệu vẫn là rất sung túc.
“Ha ha ha……”
Nghe ái nhân cổ vũ, lòng Liễu Thiên Kỳ ấm áp, cúi xuống nhẹ nhàng hôn hôn khuôn mặt nhỏ của y. “Chỉ cần đệ tin tưởng ta, ta nhất định có thể thành công!”
“Đương nhiên, ta đương nhiên tin tưởng huynh, Thiên Kỳ là Phù Văn Sư giỏi nhất, cũng là Phù Văn Sư lợi hại nhất, nhất định có thể điều chế ra dịch phù văn cấp ba!” Sâu kín mà nhìn ái nhân, lời này Kiều Thụy nói cực kỳ nghiêm túc cũng chắc chắn mười phần.
“Ừ!” Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, kéo người kéo vào trong l*иg ngực.
Những người khác cũng không sao cả, chỉ cần có Tiểu Thụy ủng hộ và tín nhiệm, vậy đó đã là động lực và thỏa mãn của hắn.
Mười hai ngày sau.
Nhìn trên bàn đặt mười một bình dịch phù văn cấp ba, Liễu Thiên Kỳ có chút hứng thú rã rời.
Mười ngày đầu, hắn điều chế ra 36 bình dịch phù văn cấp một, mười ngày kế tiếp, hắn điều chế ra 20 bình dịch phù văn cấp hai. Mà mười ngày này, hắn lại chỉ điều chế ra 11 bình dịch phù văn cấp ba.
Nếu không có kinh nghiệm điều chế cấp một và hai, nếu ngay từ đầu hắn đã điều chế dịch phù văn cấp ba, chỉ sợ ngay cả mười một bình hắn cũng điều chế không ra.
Tuy sớm có chuẩn bị tâm lí, chỉ là nhìn thấy tài liệu bị lãng phí một phần ba kia, Liễu Thiên Kỳ vẫn rất đau lòng.
“Thiên Kỳ, huynh thật là lợi hại! Điều chế nhiều dịch phù văn cấp ba vậy luôn!” Cầm lấy dịch phù văn cấp ba trên bàn, Kiều Thụy tò mò mà nhìn từng lọ một.
“Lãng phí rất nhiều tài liệu!” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ có chút tiếc hận.
“Sợ cái gì chứ? Yêu thú chúng ta còn có thể tiếp tục săn mà! Linh thảo chúng ta cũng còn có thể tiếp tục mua. Chờ chúng ta rời khỏi nơi này rồi, đem da thú và yêu hạch trong tay ta bán đi hết, vậy là đủ mua linh thảo cho huynh rồi!” Lời này Kiều Thụy nói theo lý thường.
"Đệ đó!" Nhìn ái nhân vẫn luôn đều tín nhiệm mình, vẫn luôn đều kiên trì không ngừng mà ở cạnh, cổ vũ và ủng hộ mình, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cười.
“Thiên Kỳ, đừng nản chí, huynh đây là lần đầu tiên điều chế dịch phù văn, về sau, sẽ càng ngày càng lợi hại, ta tin tưởng huynh!” Kiều Thụy kéo tay ái nhân, nhẹ giọng mà an ủi hắn.
“Ừ, ta biết!” Liễu Thiên Kỳ nắm lấy tay nhỏ trong lòng bàn tay, liên tục gật đầu.
“Thiên Kỳ, ta cảm giác Kim Hồng quả này một hai ngày nữa là chín rồi. Chúng ta phải phòng bị cho tốt mới được.” Đã bảo hộ hơn một tháng, Kiều Thụy không hy vọng trái cây bị người khác cướp đi mất.
“Được, đêm nay ta mở đại trận ra!”
Nếu linh quả sắp chín, tất nhiên là phải sớm phòng bị, Liễu Thiên Kỳ không muốn làm áo cưới cho người khác*.
(*câu thành ngữ chỉ mình làm nhưng người khác hưởng)
Hết chương 101.
----------------------------------------------
Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và s1apihd.com Kaorurits.
Tác giả: Sướиɠ Ái - Edit: Kaorurits.
【 chương 102】 Sát trận quỷ dị
Ngày kế, sáng sớm.
Sáng sớm mở mắt ra, Kiều Thụy đã cảm giác được ngoài lều trại có ánh sáng lóa dị thường. Nhìn về hướng Kim Hồng quả, Kiều Thụy kinh hỉ phát hiện, Kim Hồng quả thế mà đã nở hoa rồi.
“Thiên Kỳ, mau dậy đi, Kim Hồng quả nở hoa rồi!” Lôi kéo ái nhân bên cạnh, Kiều Thụy hưng phấn mà hô lên.
“Hửm?” Liễu Thiên Kỳ mở mắt ra, nghi hoặc mà nhìn về phía người bên cạnh.
“Thiên Kỳ, nở hoa rồi, Kim Hồng quả nở hoa rồi. Chờ đến hoa rụng, trái cây sẽ chín thôi.”
“Ồ?” Nghe thấy cái này, Liễu Thiên Kỳ cũng vui sướиɠ không thôi, vội vàng ngồi lên. “Còn cần mấy ngày?”
“Ngày mai, ngày mai trái cây sẽ thành thục, nhưng hôm nay mùi hoa có khả năng sẽ đem yêu thú cùng với những tu sĩ tìm bảo, đều hấp dẫn lại đây.” Nói đến cái này, Kiều Thụy nhăn nhăn mày, không khỏi có chút lo lắng.
“Đừng lo lắng, Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận cũng không phải là ăn chay. Trận pháp này là căn cứ Sát trận cấp ba thượng phẩm cải tạo mà thành. Lực sát thương rất mạnh, không thua gì trận pháp cấp bốn. Chỉ cần là tiến vào sát trận, dù có là cao thủ Kim Đan, muốn tồn tại rời đi cũng không phải chuyện dễ dàng.” đối với Sát trận mình và Chung Linh nghiên cứu ra, Liễu Thiên Kỳ cực kì có tin tưởng!
“Dạ!” Nghe ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy mới thoáng yên tâm hơn một chút.
Kim Hồng quả nở hoa, mùi hương nồng đượm lập tức tràn ra trong không khí, rất nhanh đã hấp dẫn đông đảo yêu thú, các yêu thú giống như là sủi cảo vào nồi, một đầu xông vào trong Sát trận của Liễu Thiên Kỳ.
“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm……”
“Gràooo……”
“Grừ Grừ...”
Yêu thú xâm nhập, Sát trận lập tức bộc phát ra một đợt lại một đợt lôi điện và ngọn lửa, yêu thú gặp phải công kích phát ra từng tiếng than khóc, nhảy lung tung trong Sát trận, bắt đầu điên cuồng tránh né và đánh trả. Nhưng rất nhanh, Sát trận lại một lần nữa khôi phục yên lặng, không còn có bất luận tiếng thú rống ầm ĩ nào nữa.
Một canh giờ sau.
Không ít tu sĩ vào núi tầm bảo đều bị ánh sáng màu vàng kim và đỏ bên này hấp dẫn đến.
“Thơm quá, chẳng lẽ là mùi của linh quả?” Vu Thanh U nghiêng đầu nhìn về phía nam chính Lam Vũ Minh bên cạnh.
"Chắc vậy." nam chính gật đầu, cũng cảm thấy linh quả muốn chín rồi.
“Ha ha ha, đều nói Ngọc Hà sơn có linh bảo xuất thế, xem ra lời này quả nhiên không giả!”
“Đúng vậy, quả nhiên không giả!” Nói rồi, có hai tu sĩ liền xông vào trong Sát trận.
“Hừ, định độc chiếm, không dễ dàng như vậy!” Nói rồi, lại có ba tu sĩ xông vào Sát trận. Nhìn thấy tám tu sĩ bên cạnh đều trước sau chạy vào mặt cỏ phía trước tìm linh quả, Vu Thanh U cũng có chút sốt ruột. “Sư huynh, chúng ta cũng đi xem thử?”
“Không vội!” nam chính lắc đầu, nói không vội.
"Nhưng người ta đều vào tìm linh quả hết rồi kìa!" Nhìn nam chính thờ ơ, vẻ mặt Vu Thanh U buồn bực.
Chuyện như tìm linh quả này sao có thể không gấp được? Nếu không đi, linh quả sẽ bị người khác đoạt mất!
“Linh quả không dễ lấy như vậy!” Nam chính híp mắt nhìn một mảnh mặt cỏ trước mắt, không biết vì sao, gã luôn cảm thấy phiến cỏ này sát khí tứ phía, hung hiểm dị thường.
“Nhưng……” Nhìn bộ dáng nam chính không nhanh không chậm, Vu Thanh U nôn nóng không thôi.
“Chờ một chút!” Mặc kệ Vu Thanh U gấp thế nào, nam chính vẫn không dao động như cũ.
"Được rồi." Nếu sư huynh nói chờ, Vu Thanh U cũng chỉ có thể chờ thôi!
Mấy tu sĩ đứng một lên liếc nhìn nam chính và Vu Thanh U một cái, lại có mấy người vọt vào phiến cỏ kia. Một ngày sau……
Theo thời gian trôi qua, mùi hoa thoang thoảng trong không khí dần dần tiêu tán. Nhưng, kim quang và hồng quang trong không trung lại càng dày hơn.
“Chín rồi, Kim Hồng quả chín rồi!” Nhìn kim quang và hồng quang giao nhau phía chân trời, lại có mấy tu sĩ hưng phấn mà chạy vào mặt cỏ.
“Sư huynh, trái cây chín rồi kìa!” Nhìn nam chính vẫn đứng một bên quan vọng như cũ, Vu Thanh U nôn nóng mà nói.
“Chờ một chút, tu sĩ và yêu thú đi vào đó không một ai ra tới cả!"
Đã qua một ngày thời gian, nhưng người đi vào tầm bảo lại một kẻ cũng không ra tới, việc này càng làm cho nam chính ý thức được mặt cỏ nguy hiểm.
“Không ra tới là bình thường mà! Có thể là đang cướp đoạt trái cây?” Lời này, Vu Thanh U nói theo lý thường.
“Không, không đúng, nếu có đánh nhau hẳn là có âm thanh. Nhưng từ ngày hôm qua đến bây giờ, một chút âm thanh cũng không có, việc này không bình thường!” Nhìn phiến mặt cỏ trước mắt này, nam chính chung quy cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng nói không nên lời là không đúng chỗ nào.
“Hừ, phú quý hiểm trung cầu*. Sợ hãi rụt rè làm sao có được cơ duyên!” Liếc Vu Thanh U và nam chính, hai nam tu khác cũng tiến vào mặt cỏ.
(*truy cầu phú quý trong cảnh hiểm)
Vu Thanh U nghiêng đầu, phát hiện trước đó có hai mươi mấy tu sĩ vây quanh đây, giờ phút này cũng chỉ còn lại năm vị. Trừ hắn và sư huynh, còn có hai nữ tu và một nam tu cũng không tiến vào phiến cỏ kia.
“Ba vị đạo hữu, không đi hái linh quả sao?” Nhìn ba người, Vu Thanh U tự quen thuộc hỏi.
Nghe vậy, nam tu cười khẽ một tiếng. “Phiến cỏ này đi vào đi ra không được. Hãy chờ xem, đi vào một người cũng ra không được.”
"A? Ra không được? Chẳng lẽ, mặt cỏ này có tên tuổi gì sao?" Nghe được lời này, Vu Thanh U khϊếp sợ không thôi.
“Sát trận, Sát trận tỏa sát khí tứ phía!” Híp mắt nhìn phiến mặt cỏ kia, nam chính buột miệng thốt ra.
“Sát trận?” Nghe thấy cái này, Vu Thanh U càng thêm kinh ngạc.
“Ha ha ha, hóa ra đạo hữu cũng là Trận Pháp Sư sao?” Nhìn nam chính, nam tu kia cười hỏi.
“Không, tại hạ là kiếm tu. Cũng không phải Trận Pháp Sư!”
“Nói như vậy, các hạ cũng không có nhìn thấy tòa sát trận này, chỉ là cảm giác được tòa sát trận này thôi?” Nhìn nam chính, nam tu không thể tưởng tượng hỏi.
“Thật là cảm giác được!” nam chính gật đầu, cũng không phủ nhận.
“Sư huynh, gia hỏa này thật đúng là thật sự có tài! Thế mà có thể cảm giác được sát trận này!” Nhìn nam tu một cái, một nữ tu mặc áo váy màu xanh lục nói.
“Đúng vậy, rất ít người không phải Trận Pháp Sư có thể cảm giác được trận pháp tồn tại!” một vị nữ tu áo vàng khác gật đầu, cũng tỏ vẻ tán đồng.
“Nói vậy, ba vị đều là Trận Pháp Sư?” nam chính liếc nhìn ba người một cái, suy đoán ba người đều là Trận Pháp Sư.
“Không sai, ba người bọn ta đều là Trận Pháp Sư. Cho nên, sáng sớm bọn ta đã nhìn ra nơi này có một tòa Sát trận cực mạnh!”
“Vị đạo hữu này, Sát trận này là cổ trận sao?” Nhìn nam tu nọ, Vu Thanh U tò mò hỏi. Kỳ quái, nơi này vô duyên vô cớ sao lại có Sát trận kia chứ? Chẳng lẽ là bởi vì Kim Hồng quả?
“Không, không phải cổ trận, là Sát trận mới bố trí không lâu, chắc là có vị Trận Pháp Sư nào đó coi trọng Kim Hồng quả nên bày ra sát trận, muốn dĩ dật đãi lao*, đoạt được linh quả!”
(*lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt)
“Vậy mà…. Vậy mà là người làm? Bọn người kia cũng thật quá đáng rồi?” Nói đến cái này, Vu Thanh U bất giác cắn cắn răng. Nghĩ thầm: Cần như vậy không chứ, tìm được linh quả rồi còn bố trí sát trận hại người khác, quá đáng giận!
“Không coi là quá mức, linh quả vốn chính là người có duyên biết được, đối phương tìm được rồi linh quả trước, tự nhiên là có được thiên cơ.” Lời này nam tu nói theo lý thường.
“Đúng vậy, bày trận cũng là một loại bản lĩnh, ngươi không có bản lĩnh phá trận, đừng có nói người ta quá mức!” lời nói, nữ tu áo vàng nói theo lý thường.
"Đúng vậy, vị bày trận này là Trận Pháp Sư cấp bốn, cao nhân Kim Đan. Chỉ bằng ngươi vậy, cũng không biết xấu hổ nói người ta?” nữ tu áo lục bĩu môi, khinh thường mà nói.
“Kim Đan, không đến mức đó chứ?” tu sĩ Kim Đan cũng tới theo chân tu sĩ Trúc Cơ như bọn họ đoạt linh quả?
“Trận pháp đích xác có uy lực cấp bốn. Nhưng cũng không phải trận pháp cấp bốm, là trong trận pháp cấp ba tăng thêm một vài thủ đoạn công kích khác, nên mới tăng lên. Bởi vậy, người bày trận cũng chưa chắc là Trận Pháp Sư cấp bốn, chưa chắc là Kim Đan!” Nhìn chằm chằm Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận sát khí tận trời trước mắt này, nam tu như có suy tư gì đó.
“Sư huynh cảm thấy đối phương không phải Kim Đan ư?”
“Mặc kệ có phải Kim Đan hay không, người này có giá trị không thua gì giá trị linh quả kia!” Nếu đối phương chỉ là Trận Pháp Sư cấp ba, lại có thể bố trí ra Sát trận như vậy, có thể nói là hoàn toàn xứng đáng là thiên tài trận pháp, đáng giá hắn đi kết giao. Nếu đối phương là Kim Đan tiền bối, vậy hắn càng muốn đi cùng đối phương bái sư học nghệ.
“Sư huynh nói không sai! Ta cũng cảm thấy trận pháp này rất là tinh diệu, rất là quỷ dị. Có chút không giống người thường!"
“Đúng vậy, nhìn rõ ràng chính là Lôi Hỏa Trận mà, chỉ là uy lực lại lớn đến như vậy, căn bản là không phải Lôi Hỏa trận có khả năng phát ra tới, thật đúng là tà môn!”
Nghe ba người đàm luận trận pháp, lòng Vu Thanh U đến nay còn sợ hãi.
“Còn may sư huynh sáng sớm đã nhìn ra không đúng, nếu không chúng ta chỉ sợ cũng là tiến vào ra không được ấy chứ!”
“Đúng vậy!” Nghe được Vu Thanh U nói, nam chính cũng có chút nghĩ mà sợ, còn may bọn họ không có đi vào! Bằng không, Sát trận cấp bốn này chỉ sợ là có đi mà không có về!
Trong vòng phòng hộ, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vén lớp đất ra, đã bắt đầu đào Kim Hồng quả chín.
Kim Hồng quả này không khác quả táo bao nhiêu, một nửa màu vàng kim, một nửa màu đỏ, nên gọi là Kim Hồng quả.
Liễu Thiên Kỳ giúp đỡ Kiều Thụy cùng nhau đào ra bốn quả Kim Hồng. Nhìn bốn quả trái cây tròn vo, Kiều Thụy vui mừng không thôi.
“Thiên Kỳ, cái này chính là thứ tốt đó, ăn chúng nó, thực lực chúng ta nhất định có thể tiến bộ hơn rất nhiều!”
“Ừm, đệ thu hồi đến đây đi!” Tác dụng Kim Hồng quả không cần Kiều Thụy nói, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên cũng biết.
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, thu hồi bốn quả lại.
Trùng Đánh Rắm vặn vẹo mông, bò lên lá cây Kim Hồng, bắt đầu gặm ăn.
Nhìn trùng Đánh Rắm ăn hết vui sướиɠ, Kiều Thụy mỉm cười. “Ta thấy trùng Đánh Rắm sắp thăng cấp rồi.”
“Đúng vậy, ăn mớ lá cây này, hẳn là có thể thăng lên cấp ba!” Đã đạt tới gần điểm thăng cấp, hẳn là lúc này trùng Đánh Rắm có thể thăng cấp.
“Thiên Kỳ, chúng ta chờ Đánh Rắm trùng ăn xong rồi lại đi?” Rốt cuộc, thăng cấp là đại sự mà.
“Không vội, chúng ta lại chờ hai ngày nữa lại đi, miễn cho bị các tu sĩ dây dưa!” Lúc này đi ra ngoài rất dễ dàng bị vây công, cũng không sáng suốt.
"Ừm." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Ba ngày sau……
Nhìn thấy trùng Đánh Rắm bảo bối của mình ăn ăn xong là thăng cấp, Liễu Thiên Kỳ vui mừng không thôi.
Đi ra khỏi vòng phòng hộ, nhìn các tu sĩ và yêu thú chết trong Sát trận, Kiều Thụy khϊếp sợ không thôi. “Thiên Kỳ, nhiều tu sĩ và yêu thú chết quá!”
“Đệ tới thu thi thể và yêu hạch yêu thú, ta tới xử lý những thi thể đó!” Nhìn tu sĩ yêu thú tứ tung ngang dọc, chừng bảy, tám mươi cỗ thi thể, Liễu Thiên Kỳ cũng không thể không cảm khái mị lực của Sát trận này.
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, chạy tới thu thi thể yêu thú.
Liễu Thiên Kỳ cất bước, đi đến trước mặt những tu sĩ đã chết đó, cầm đi mấy thứ như linh tinh trong nhẫn không gian của họ, nhưng lại không lấy nhẫn không gian.
Đem tài sản của ba mươi hai tu sĩ chia cắt không còn gì, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp lấy Hỏa Diễm phù ra, thiêu sạch sẽ thi thể cùng với nhẫn không gian, không còn một mảnh.