Kiếm Cốt

Chương 30: Đưa Mình Ra Ngoài Sáng

Từ Tàng buồn bã nói:

- Ta và Thục Sơn không cừu không oán, phản bội Thục Sơn... chỉ là vì đoạn tuyệt quan hệ với Thục Sơn, miễn cho đám cừu gia kia dây dưa không rõ, liên họa sư môn.

- Vậy còn vị Thánh Tử Thục Sơn bị ngươi dùng một kiếm gϊếŧ chết thì sao?

- n oán cá nhân mà thôi.

Từ Tàng khoát tay áo, nói:

- Những người đồng lứa muốn gϊếŧ ta đều bị ta gϊếŧ sạch cả rồi. Về phần đệ tử trẻ tuổi của Thục Sơn... nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn đều xem ta là thần tượng.

Biểu tình Ninh Dịch có chút phức tạp, nhìn Từ Tàng nói:

- Vậy có nghĩa là bây giờ chúng ta an toàn?

- Không... Chúng ta càng thêm nguy hiểm.

Từ Tàng lôi kéo cái bao dài nhỏ ở phía sau một chút, nhìn đường viền của tòa cổ thành trong bóng đêm, sắc mặt nghiêm túc, nói:

- Tục ngữ nói, sinh ra trong gian nan khổ cực, chết trong yên vui. Về đến địa bàn thế lực nhà mình... nếu đã quên ở bên ngoài bị đánh đuổi như một con chó thế nào, rất nhanh sẽ bị an nhàn và thỏa mãn lấp đầy bao tử.

- Một khi cam nguyện trầm luân hưởng thụ, chờ đợi chúng ta chỉ có tàn khốc tử vong.

...

Sau nửa canh giờ.

Tại một tửu quán ở An Nhạc thành, Ninh Dịch nhìn nam nhân đã ăn no, tựa lưng vào ghế ngồi thỏa mãn ôm bụng, Tế Tuyết được dựng bên cạnh.

Thiếu niên đứng dậy đi đến trước quầy tính tiền, trầm mặc trả hết năm mươi đồng cho bữa ăn, quay đầu nhìn lại, trên bàn có bảy tám cái tô lớn xếp chồng như núi, mì và nước dùng nóng hổi bên trong đều bị Từ Tàng ăn sạch sẽ.

Bùi Phiền uống được non nửa bát nước mì, ăn đến lửng dạ, đẩy bát mì đến trước mặt Ninh Dịch vừa mới trở lại vị trí ngồi, nhìn Từ Tàng rồi nhỏ giọng thầm thì:

- Đây là cái cảm giác bị an nhàn và thỏa mãn lấp đầy bao tử sao?

- Chà, ngon thật...

Ninh Dịch tiếp nhận bát mì của Bùi Phiền ăn một ngụm lớn, vừa ăn vừa cảm khái:

- Sinh ra trong gian nan khổ cực, chết trong yên vui... Chẳng trách Chu Du nói hắn sắp chết.

Từ Tàng hồn nhiên vẫn chưa phát giác, vỗ vỗ bụng thở dài một tiếng:

- Loại cảm giác này... thật là không tồi.

Trong tay hắn cầm một chiếc đũa, nhẹ nhàng gõ bàn một cái, nhìn thiếu niên thiếu nữ vừa hồi phục tinh thần, lạnh nhạt nói:

- Đừng hiểu lầm... Đây là lần thứ hai trong vòng mười năm ta quay về địa bàn thuộc thế lực Thục Sơn. Lần trước là vào ba năm trước, ta cứu một nữ oa nhi rất xinh đẹp, đưa nàng đến dưới chân núi Thục Sơn.

Lúc Từ Tàng nói ra câu này, thần tình cực kỳ tự nhiên.

Ninh Dịch nghĩ đến vị kiếm sĩ này nhắc tới một chữ không cần thiết, có chút ngạc nhiên hỏi:

- Một cô nương… rất xinh đẹp?

Nghĩ tới tuổi tác của mình, Ninh Dịch lựa chọn dùng từ "cô nương".

Từ Tàng ừ một tiếng, nói:

- Xinh đẹp, thậm chí trong ba năm nay lúc ta đi ngang qua phiến địa vực này, thỉnh thoảng không nhịn được còn muốn quay về nhìn nàng một cái.

Ninh Dịch và Bùi Phiền liếc nhau, nhìn thấu sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

- Không phải đạo tâm ta bất ổn đâu.

Từ Tàng nhíu mày, nói:

- Chờ đến khi các ngươi gặp được... tự nhiên sẽ hiểu thôi.

- Bây giờ chúng ta phải làm gì?

Ninh Dịch ngồi ở trên bàn, cảm thấy có chút bất an, bèn hạ giọng nói:

- Đối với vị cô nương rất xinh đẹp kia ta cũng không có hứng thú. Hiện tại ta chỉ muốn phá cảnh, còn có... đưa nha đầu trở về an toàn.

Từ Tàng tựa lưng vào ghế ngồi nhìn thiếu niên, mỉm cười nói:

- Phá cảnh há là chuyện một sớm một chiều? Mài đao không lầm thì mới có thể đốn củi.

- Còn chuyện đưa nha đầu quay về Lạc Già Sơn... mộ chôn y phục và di vật của Bùi Mân còn ở đó, ta đương nhiên sẽ đưa nàng trở về an toàn, nhưng cũng không phải bây giờ.

Từ Tàng bỗng tiến đến gần, nhãn thần lạnh thấu xương mà lại bình thản.

Ninh Dịch có thể thấy rõ vết sẹo trên sống mũi của nam nhân, lớp vảy rậm rạp chằng chịt máu bao trùm lên một đạo vết thương do kiếm gây ra. Chắc là vảy kết bị xé mở, trải qua đau đớn không biết bao nhiêu lần mới có vết sẹo này.

Từ Tàng nhẹ giọng nói:

- Tâm tĩnh lặng như nước, sóng ngầm lưu động. Trước khi ngươi tu hành, ngươi phải cố gắng học khả năng quan sát, lắng nghe, phân biệt... thật giả.

- Có đôi khi hoàn cảnh an tĩnh cũng chưa chắc là an toàn, chúng ta hành tẩu ở trong bóng tối, lúc an toàn nhất cũng chính là lúc đưa mình ra ngoài ánh sáng.

Nam nhân bỗng nhiên đứng lên, ngay trước mặt mọi người trong tửu quán bình dân tùy tiện huýt sáo một cái, móc từ trong ngực ra năm mươi lượng bạc vỗ vào trên bàn, chỉ chỉ Ninh Dịch cười to nói:

- Vị này chính là Thiếu đương gia của Lý gia ở Thảo Cốc thành sát vách, ngày hôm nay bán được một nhóm dược liệu ở An Nhạc thành, phát tài giàu to, xin mời mọi người uống rượu.

Trong tửu quán nho nhỏ rộ lên một tràng âm thanh náo nhiệt, đoàn người cười lớn hoan hô, chưởng quỹ thu bạc, mỗi một bàn đều đưa lên một vò rượu.

Ninh Dịch đột nhiên cảm thấy cái loại không khí bất an thoáng chốc biến mất không còn bóng dáng.

Hắn quay đầu nhìn lại, vài đạo ánh mắt vốn mang theo vẻ hoài nghi cứ nhẹ nhàng như vậy mà tản ra.

Xung quanh hắn có một vài lữ khách giang hồ mang ánh mắt giao hảo, giơ ly rượu lên cách không chạm cốc với Ninh Dịch.

Thiếu niên có chút lúng túng giơ ly rượu, giả vờ ra vẻ một chút, sau đó hung hăng nói:

- Ta cũng đâu phải Thiếu đương gia Lý gia gì đó, lộ tẩy thì phải làm sao bây giờ?

Trên mặt Từ Tàng dạt dào ý cười, năm mươi lượng bạc cũng đủ mua rất nhiều rượu. Sau khi đưa đến mỗi bàn một vò mà vẫn còn dư, số còn lại được đưa đến dưới bàn Ninh Dịch.

Từ Tàng hào khí xách lên một cái vò rượu rót rượu, cầm chén lớn uống cạn, sau đó ung dung nhìn Ninh Dịch nói:

- Ai quan tâm ngươi là Thiếu đông gia của Lý gia, Vương gia hay là Trần gia gì đó đâu chứ? Ngươi nguyện ý bỏ ra năm mươi lượng bạc mời bọn họ uống rượu, như vậy ngươi chính là một kẻ có tiền, thế là đủ rồi.

- Ngươi đã tới đây rồi... vậy An Nhạc thành có thật sự có một Lý gia bán dược liệu giàu có và sung túc như vậy không?

- Có chứ.