Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 17 - Chương 3-8: Thánh Tăng bắn vào trong yêu nghiệt ở trước tượng Phật

“A ha, thật sâu a, a... Thánh, Thánh tăng làm ta sướиɠ quá... A!! Sướиɠ quá…”

Yêu nghiệt vui thích dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, chân càng quấn chặt vòng eo của Tịch Trần, dùng sức duỗi thẳng người, cả người treo trên người Tịch Trần, vòng tay qua cổ hắn, khàn khàn thì thầm bên tai hắn: “Thánh tăng!... Đức Phật của ngươi đang nhìn ngươi kìa, chứng kiến

cảnh ngươi bị một con yêu nghiệt như ta dụ dỗ mà sa vào… vạn trượng hồng trần*.”

*Sa vào thế giới của người bình thường

Đến bốn chữ cuối cùng, cậu gằn từng chữ một, cậu ha ha cười lớn, khi cười đủ rồi, đôi môi đỏ tươi của cậu hôn lên cổ Tịch Trần, thè đầu lưỡi liếʍ lên các mạch máu trên cổ hắn, nguy hiểm cũng du͙© vọиɠ tồn tại song song, cậu có thể làm cho thánh tăng sướиɠ đến mức như rơi vào miền cực lạc, có thể cắn yết hầu của hắn, tham lam liếʍ mυ'ŧ cái thứ được bơm máu mà cứng rắn nóng hổi kia của hắn

Cậu chính là một kẻ điên như vậy đấy.

Là một con ác quỷ đi lên từ địa ngục .

Tịch Trần cảm nhận được nguy hiểm, yết hầu của hắn bất giác nhấp nhô, đôi mắt vốn dĩ trong veo của hắn giờ đã mờ đi, hắn giữ chặt Hồng Y ma đạo, nhìn vào bức tượng Phật rồi tiếp tục đưa đẩy thắt lưng.

Ánh nến phản chiếu lên hai người, tượng Phật từ bi nhìn xuống, thân thể không ngừng va chạm, côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn của thánh tăng cắm vào cặp mông trắng nõn của yêu nghiệt, hai chân Đường Đường dưới lớp áo đỏ kẹp lấy eo hắn, sung sướиɠ cọ sát lên hai bên sườn của thánh tăng, gót chân nhẹ nhàng trượt xương cụt như sắp gãy của hắn.

Yêu nghiệt vừa rêи ɾỉ, vừa thì thầm khàn khàn bên tai hắn, như thể kéo hắn vào hồng trần vẫn chưa đủ, mà muốn kéo hắn xuống địa ngục cùng mình mới chịu.

Trên đời này sao lại có kẻ xấu xa như vậy chứ?

“Thánh Tăng... ưm, sướиɠ không? Ưm ha, hòa thượng lục căn* ô uế, cᏂị©Ꮒ ta có thấy sướиɠ không... hửm, sao ngươi không nói gì đi.”

*Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức

Yêu ma trầm thấp cười một tiếng, ngữ khí kéo dài mê người đến ngay cả hơi thở cũng mê người: “Thánh tăng của ta. . . Tại sao ngươi lại xấu hổ đến mức đỏ hết cả tai thế kia? Cảm giác phá giới thế nào, hả?”

“Ưm… Ở trước mặt Phật Tổ của ngươi bắn ra đi, Á, a! Côn ŧᏂịŧ của thánh tăng đâm sâu quá, nóng quá... Bắn hết vào cơ thể của ta đi.” Yêu nghiệt mυ'ŧ cổ hắn, giọng nói nhớp nháp mệt mỏi: “Bắn hết cho ta.”

Huyệt thịt ẩm ướt siết chặt côn ŧᏂịŧ thô nóng, ruột kết quấn lấy côn ŧᏂịŧ bú ʍúŧ từng tấc từng tấc một, hơi thở của Tịch Trần càng trở nên hỗn loạn hơn.

Đôi bàn tay thon dài dùng để chép kinh phật của hắn lạnh lẽo bóp chặt lấy mông Đường Đường, làm chuyện bậy bạ trước tượng Phật khổng lồ, thắt lưng của hắn nhanh chóng di chuyển, côn ŧᏂịŧ dính đầy chất nhầy đang càn quấy trong lỗ hậu của yêu nghiệt.

Chất nhầy bị cắm mà vẩy ra tứ tung, làm bẩn hết sàn của chùa, mặt mày thánh tăng hàm chứa thiền, còn tên yêu ma bị cᏂị©Ꮒ sung sướиɠ không nói nên lời, hơi thở đứt quãng, tràng đạo mềm mại gắt gao kẹp chặt côn ŧᏂịŧ.

Tiếng thở dốc của Tịch Trần ngày càng gấp gáp, cuối cùng hắn cũng đạt đến cực hạn, lúc này yêu nghiệt trong tay của hắn đã cao trào muốn chết đi sống lại, hắn kêu lên một tiếng, điên cuồng đưa đẩy thắt lưng phun ra một luồng dịch trắng nóng hổi, ‘phụt phụt” liên tục cằm vào rút ra, Đường Đường thét chói tai, ôm cổ hắn run rẩy.

Dịch trắng theo tiết tấu ra vào mà phun đầy tràng đạo, mỗi một tấc thịt mềm mại đều được tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên, Chí Dương Chí Cương Phật Pháp nuôi dưỡng đan điền như mặt trời ấm áp đầu mùa hè, đan điền đã dễ chịu hơn, luồng nhiệt ấm áp chảy qua kinh mạch, cơn đau do phản ứng ma pháp gây ra đã bắt đầu tan biến..

Đường Đường thoải mái thở dài một hơi, mặt mày lười biếng lộ ra sự sung sướиɠ, giống như không biết liêm sỉ treo ở trên người Tịch Trần, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cổ của hắn. Trên người tu sĩ có một mùi đàn hương thoang thoảng, ngửi vào rất dễ chịu.

“Được rồi, thả ta xuống đi.”

Cậu khàn giọng nói.

Tịch Trần không nhúc nhích, hắn hơi khựng lại vài giây trước khi thả Đường Đường trong vòng tay mình xuống bàn đặt lễ vật. Hắn đặt cậu lên mặt bàn. Nhận thấy sự khó hiểu trong mắt Đường Đường, thần sắc trên mặt hắn lại trầm xuống, đè cậu ra làm thêm lần nữa.

“Ưm… Hòa thượng, ngươi làm gì vậy?”

Đường Đường chịu không nổi kể cả những kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ nhất, run rẩy nắm chặt ván gỗ, hạt châu trên cổ tay phải của cậu trong suốt như pha lê, không biết từ lúc nào đã bị dịch trắng dính lên.

“Bần tăng đang trị thương cho thí chủ.”

“... vớ vẩn!"

Yêu nghiệt hùng hùng hổ hổ chửi rủa, xương cốt toàn thân sắp bị hắn làm cho nát vụn, vừa rồi bị hắn cưỡng ép chịu không nổi, vất vả lắm mới dụ được tên hòa thượng này xuất tinh, ai ngờ hắn lại làm thêm lần nữa! Đáng tiếc do trước đó cậu đã tán tỉnh hắn quá nhiều, cuối cùng bị quả báo, hơn nữa quả báo này còn liên tục suốt cả một đêm.

Sắc trời hửng sáng, cúc hoa* nở rộ.

*ý nói lỗ hậu của Hồng Y ma đầu bị làm nhiều đến mức không thể khép lại