Sau một thời gian dài trầm mặc, Lâm Thanh Tễ thở dài: "Anh trai cậu nghe nói thân thể cậu không thoải mái, gấp đến độ ngay cả công việc cũng không quan tâm, lập tức chạy tới, kết quả cậu lại …" Anh đến đây thì dừng lại.
Đường Đường mím chặt môi, ngoài mặt thất vọng nhìn về phía Nguyễn Nhạc Đồng đang kinh hoảng bất an, trong lòng lại vui vẻ muốn chết, vui vẻ ăn dưa.
Nhìn xem đi, tất cả đều buộc phải học tập như thế nào.
Kỹ năng cung đấu đạt điểm tuyệt đối.
Nguyễn Nhạc Đồng hoảng hốt, trước chưa nói đến mục đích của cậu ta còn chưa đạt được, trong khoảng thời gian này, Đường Đường dẫn cậu ta đi đủ loại nhà hàng cao cấp, còn có mua các loại xa xỉ phẩm, nếu như máy ATM này không còn, cậu ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn trở lại những ngày trước kia không mặc được quần áo có tên tuổi lớn, bị đồng nghiệp công ti so sánh cười nhạo nghèo khổ sao!
Không, không! !
"Anh …"
Giọng nói nghẹn ngào của cậu ta, còn chưa có nói xong đã bị Hoắc Đình Trầm lên tiếng cắt ngang lời lại.
"Đủ rồi." Hoắc Đình Trầm liếc mắt, không mặn mà nói: "Trợ lý đặc biệt Đường, hợp tác giữa khoa học công nghệ Nặc Khánh và công ty vẫn chưa được quyết định, không có thời gian để cậu lãng phí vào chuyện này, bây giờ về nhà, sửa sang lại PPT của hội nghị, sáng mai giao cho tôi. ”
Đường Đường hoàn hồn, cúi đầu đáp: "Vâng. ”
Chờ sau khi Đường Đường và Hoắc Đình Trầm rời đi, hai người đàn ông khác thu hồi ý cười dối trá, mặc kệ Nguyễn Nhạc Đồng giả bộ nhu nhược như thế nào, cho dù có lê hoa đái vũ thế nào thì bọn họ cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, coi cậu ta như không khí mà lái xe rời khỏi bệnh viện.
Nguyễn Nhạc Đồng lẻ loi bị bọn họ bỏ lại, tất cả sự tự tin của cậu ta đều bị đánh bại. Nhưng mà người này ấy, luôn thích chọn quả hồng để nhéo, cậu ta không dám giận ba người đàn ông kia, ngược lại đối với Đường Đường được mấy người đàn ông đối đãi khác nên trong lòng sinh oán hận.
Như hôm nay sắc trời đã không còn sớm, lại ban đêm màn đêm sắp buông xuống, Nguyễn Nhạc Đồng mang theo bụng tràn đầy oán hận rời khỏi bệnh viện, đi về phía một con hẻm nhỏ, cậu ta không mang theo tiền với điện thoại di động, bị ném ở đây cũng chỉ có thể đi bộ trở về.
Trong ngõ nhỏ vừa bẩn vừa lộn xộn, còn có ruồi nhặng và muỗi bay loạn, thế nhưng đây cũng là con đường gần nhất, Nguyễn Nhạc Đồng nghe tiếng vo ve, càng đi càng tức giận, ghen tị nghĩ thầm ——
Bọn họ đều thích Đường Đường, cũng chỉ thích cậu. Nếu trên thế giới không có Đường Đường thì sao?!
Ý niệm này lóe lên từ trong đầu, đột nhiên một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ ào xuống, "ào ào——" dội cho Nguyễn Nhạc Đồng lạnh thấu tâm.
"A!!"
Nguyễn Nhạc Đồng thét chói tai, cậu ta lau nước ở mắt, đội một đầu rau thối nhìn lên trên, nhà đổ nước ở trên lầu kia cũng không nghĩ tới sẽ có người, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Bốn phía yên tĩnh vô cùng, ruồi nhặng bốc mùi hôi thối, đều vây quanh lá rau thối rữa.
Nguyễn Nhạc Đồng tức giận muốn chết, thế nhưng nơi này cư dân quá nhiều, cậu ta cũng tìm không thấy người để tranh luận, chỉ có thể thầm nghĩ một tiếng xui xẻo, nhấc lá rau thối trên đầu, đi về phía nhà mình.
3 phút trước
Đường Đường theo Hoắc Đình Trầm trở lại nhà họ Hoắc, vừa bước vào cửa phòng, trong đầu liền "ting" một tiếng, vang lên âm thanh bị động do kỹ năng kích hoạt, ngay sau đó, hệ thống phát sóng giọng nói cũng đến ngay.
【Hệ thống: kỹ năng bị động kích hoạt (ặc, luôn có điêu dân muốn hại trẫm!)】
【Hệ thống: Nguyễn Nhạc Đồng trong lòng ác ý đạt tới giá trị "hại mệnh", rút hình phạt …】
【Hệ thống: rút hình phạt thành công, nước rửa rau trên trời rơi xuống (đã sử dụng)】
【Đứa trẻ đáng thương, trẫm đã nói rồi, người có ác ý trong lòng sẽ không có vận khí tốt đâu (một hoàng đế hả hê khi người gặp họa để lại tin nhắn)】
Đường Đường thiếu chút nữa nhịn cười, nếu như cậu nhớ không lầm, lúc Nguyễn Nhạc Đồng từ nhà đi ra đều không cầm theo điện thoại di động và ví tiền, mà Thẩm Lan Phong và Lâm Thanh Tễ không đưa cậu ta về cõi Phật đã là không tệ, càng không có khả năng hảo tâm đưa cậu ta về nhà.
Vì vậy …
Nguyễn Nhạc Đồng bây giờ đội một cái lá rau thối, một thân nước lạnh đi bộ về nhà?
À, tôi cảm thấy thoải mái.
Đường Đường tâm trạng cực tốt, cậu ở cửa huyền quan, khom lưng thay dép lê của mình.