Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 6 - Chương 13: ᐯụиɠ Ŧяộm sau lưng người khác (H)

“Hức ưm…”

Đường Đường sợ muốn chết, cũng thoải mái muốn chết. Đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn ngập khoái ý, nhưng khi Cố Phỉ sáp đến hôn gò má cậu lại biến thành vẻ nhát gan ẩn nhẫn, cam chịu không dám lộn xộn.

Thiếu niên mặt mềm lại vừa tròn mười tám tuổi, lúc này đang đỏ hồng mắt, rụt rè bị người khác che kín miệng cưỡиɠ ɠiαи. Cảnh tượng này đánh vào thị giác khiến côn ŧᏂịŧ Cố Phỉ căng đến sưng đau.

Cố Phỉ yêu chết dáng vẻ này của cậu, ghé lỗ tai cậu thở dốc ồ ồ, eo hông ưỡn đến vừa nhanh mạnh lại độc ác. Áo choàng màu xanh thẫm trùm kín người Đường Đường, che lấp mất tiếng va chạm cùng tiếng nấc của thiếu niên. Hai người quấn quýt nhau như cặp tình nhân, song không ai biết dưới lớp quân trang là cảnh tượng phóng đãng cỡ nào.

“Tiểu công tử…” Âm thanh hỗn loạn cùng tiếng thở gấp của Cố Phỉ làm lỗ tai Đường Đường phát ngứa: “Huyệt co chặt như vậy, còn có rất nhiều nước, a... Có phải sớm đã muốn được lão tử thao?”

“Shhh… Thế nào, anh trai vẫn còn ở phía trước, mà cậu đã không chờ được muốn dương tinh?” Người đàn ông cười xấu xa: “Nếu muốn thì nghiêm túc kẹp chặt huyệt, mông nhỏ cũng nhếch lên.”

“Ưm… a…”

Đường Đường đỏ hồng đuôi mắt, miệng bị bưng kín cũng chảy xuống một ngụm nước bọt. Ánh trăng tròn phủ xuống từng tia sáng mềm nhẹ như tơ, Cố Phỉ hung ác thao lộng tràng đạo sưng đỏ như mưa rền gió xoáy, thoải mái kịch liệt gần như sắp hủy diệt cậu.

Cơ thể cậu bị đánh nhào về phía trước, thỉnh thoảng đầu nấm tròn lọt ra khỏi áo choàng quân trang, trên lỗ nhỏ tiết ra ít dịch trắng, nhỏ giọt giống như bộ dạng sắp bị chơi hỏng.

Đường Đường thoải mái không nhịn được phát ra một tiếng nấc ngắn ngủi, dù bị gang tay da bưng kín, cậu vẫn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của Đinh Gia Hi, phát hiện hắn đang nghi hoặc dò chừng phải trái.

Cố Phỉ cảm nhận được thiếu niên trong ngực đột nhiên cứng đờ người, nhục huyệt xối thẳng niêm dịch nóng hổi xuống côn ŧᏂịŧ hắn. Cố Phỉ thoải mái nuốt hầu kết, mắt thấy Đinh Gia Hi đang bước về phía này cũng không ngừng lại. Đầu nấm cực lớn ra sức thúc vào trong tràng đạo đang co quắp, càng thao càng tàn nhẫn, càng thao càng thọc sâu!

Ưmm!!

Đường Đường nhìn chằm chằm vào Đinh Gia Hi đang đến gần, tâm trí nổ tung từng luồng trắng xóa, trái tim cũng sắp bay ra khỏi l*иg ngực. Cậu đứng cách anh trai mấy bước chân, bị người khác thao run rẩy nội bắn, thoải mái đến hồn phách sắp bắn ra ngoài.

Cố Phỉ đột nhiên bị dâʍ ɖị©ɧ trào xuống dươиɠ ѵậŧ, thái dương nổi đầy gân xanh. Hắn vốn định xoay người Đường Đường lại, để cơ thể mình cản trở tầm mắt của Đinh Gia Hi. Như vậy cho dù Đinh Gia Hi nhìn thấy cũng không biết người trong ngực hắn là ai.

Nhưng không ngờ chỉ còn cách nhau hai ba bước chân, bỗng có người gọi Đinh Gia Hi: “Đinh đại công tử.”

Phía sau vọng đến một giọng nam giới trầm ổn, Đinh Gia Hi dừng bước chân, quay người nhìn lại.

Chỉ thấy bên cạnh bụi hoa da^ʍ bụt gần tảng đá lớn màu nâu nhạt, có một người đàn ông cao lớn điển trai mặc tây trang đang đứng. Hắn ngũ quan sắc nét tựa như con lai, mang theo mị lực vô hạn. Đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông thoáng đánh giá Đinh Gia Hi, hỏi: “Đinh đại công tử đến đây làm gì?”

Đinh Gia Hi nhìn rõ người phía trước là ai, trong nháy mắt chấn động. Hắn hưng phấn tim đập thình thịch, ngoài mặt bình tĩnh duy trì phong thái của bậc trí thức, gật đầu với người đàn ông: “Thất gia.”

Hắn mỉm cười đúng mực, còn mang theo chút tính cách trẻ con: “Bên trong quá náo nhiệt, tôi thấy không quen lắm nên ra ngoài hóng mát.”

Cố Phỉ thở dốc bưng miệng Đường Đường, dứt khoát coi hai người này là không khí, dán vào mông thịt cậu mạnh mẽ va chạm. Qυყ đầυ lớn vạch mở đạo tràng co chặt vì sợ hãi của thiếu niên, xông thẳng nghiền ép tao tâm!

Bên tai Đường Đường vẫn nghe thấy giọng nói khiêm nhường của anh trai, bị người đàn ông cưỡng ép chảy nước mắt, cơ thể không nơi nào không run rẩy, chỉ muốn được hét lên giải phóng từng đợt sóng lăn lộn trong cơ thể.

Yến Hòa Tụng lạnh nhạt đảo mắt qua bụi cây, Đinh Gia Hi nói một hai câu cũng không đáp lại.

“Thất gia, ngài… Ngài ra đây hóng mát sao?” Đinh Gia Hi mím môi, lễ phép hỏi Yến Hòa Tụng, khác hẳn với tính cách cao ngạo hàng ngày.

“A…”

Tiểu công tử nhát gan sắp nhịn không được, cậu sảng khoái muốn chết. Bên tai là giọng nói hữu lễ của anh trai, phía sau là côn ŧᏂịŧ lớn của người tình anh trai đang ra sức cưỡng ép cậu. Xung kích về cả thể xác và tinh thần khiến đầu óc cậu trống rỗng, tri giác tan rã, mất đi tất cả cảm quan nhận biết.

Đến khi tim đập loạn nhịp trở về tần suất bình thường, thị giác và thính giác cũng khôi phục chức năng vốn có, con ngươi mất tiêu cự của Đường Đường mới dần thanh tỉnh, cậu thở dốc bám vào cánh tay rắn chắc của Cố Phỉ.

Rốt cuộc sống lại sau kɧoáı ©ảʍ điên cuồng phóng túng kia, cậu mới phát hiện Đinh Gia Hi đã sớm rời khỏi hoa viên, nhưng không ngờ Yến Hòa Tụng đã đứng trước mặt bọn họ từ bao giờ…