Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 6 - Chương 12: Ngàn vạn chớ đế anh trai cậu phát hiện

Một bên khác, người chủ trì bữa tiệc vốn muốn mời Cố đại soái lên đài phát biểu vài câu. Song quản gia lặng lẽ thông báo đại soái vẫn chưa quay về, chủ trì cân nhắc qua lại đành thôi, tự mình viện cớ xuống đài.

Tâm trạng của Đinh Gia Hi rất u ám, hôm nay hắn đến tiệc rượu này có mục đích gì? Một là Cố đại soái Cố Phỉ, hai chính là… Yến thất gia Yến Hòa Tụng. Bên phía Thất gia không có nhiều hi vọng, hắn phải cân nhắc trước sau mới dám hành động. Nhưng phía bên Cố đại soái, nhà họ Đinh là người đầu tiên quyên góp quân nhu. Tuy nói phú thương ở địa phương khá giả, có không ít người cũng tặng quân nhu, nhưng mà ít nhiều vẫn nên nói một hai câu cho phải phép?

Nghĩ vậy hắn thả ly rượu vang xuống, vuốt phẳng lại bộ âu phục màu xám kim, đoan trang bước ra ngoài cửa sau.

Đường Đường nhìn qua kẽ hở, thấy Đinh Gia Hi lướt qua đoàn người toan bước về phía này, nhất thời sợ hãi bật khóc, cả người run cầm cập: “Đại… đại soái.”

Mặc dù trường sam đã được thả xuống, che khuất mất tiểu Đường Đường mềm nhũn đang nhỏ giọt, nhưng chỉ cần Đinh Gia Hi ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy Đường Đường đang run rẩy bị Cố Phỉ ôm vào trong ngực.

Cổ Phỉ bưng tai giả điếc, chỉ cúi đầu hôn mổ lên vành tai phiếm hồng của Đường Đường. Hắn vốn định trêu đùa nhóc con chọc người thương tiếc trong ngực này thêm lát nữa, có điều nhìn cậu hoảng sợ cả người run lẩy bẩy, gấp đến độ cuống cuồng mới vội dịu dàng trấn an cậu, giọng nói trầm khàn: “Sẽ không sao, đừng sợ.”

Bên trong yến hội xa hoa lộng lẫy, tiếng đàn viôlông cùng kèn saxo vang lên du dương uyển chuyển, Đinh Gia Hi lướt qua đoàn người bước đến cửa, đặt tay phải lên tay nắm màu vàng, vặn nhẹ một tiếng…

Lõi khóa kêu cạch một tiếng nhỏ, Đinh Gia Hi đẩy cửa bước ra, sau cơn mưa tiết trời thanh mát, gió thổi đến còn mang theo chút hương ngọt nhàn nhạt… Nhưng hiển nhiên hắn không chú ý đến chi tiết này.

Đinh Gia Hi bước chậm rãi ra sau hoa viên, tư thái thả lỏng dưới ánh trăng sáng bàng bạc, giống như không thích sự xã giao giả dối bên trong, lén ra ngoài hưởng thụ không khí tươi mới.

Người chủ trì bữa yến tiệc này rất chu đáo, vì trồng chút hoa cỏ thích hợp sinh trưởng cuối mùa thu mà tiêu tốn không biết bao tiền bạc, phóng tầm mắt chỉ toàn cây cối xanh biếc dào dạt. Gió nhẹ kéo đến, lá cây lao xao.

Đinh Gia Hi bước tới lui trong hoa viên mà không phát hiện ra, phía sau bụi cây rậm rạp cách hắn vài bước, người đàn ông mà hắn tốn trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận đang bưng kín miệng em trai mình, một tay vòng qua eo thon, phần hông dây dưa với cánh mông căng tròn của thiếu niên, dần dần có tiếng nước tràn ra ngoài.

Đường Đường lại bị Cố Phỉ che kín miệng thêm lần nữa, đuôi mắt ửng hồng vừa đáng thương lại câu người. Vạt áo trường sam của cậu bị người đàn ông đứng sau vén lên cao, dưới ánh trăng mát dịu lộ ra kẽ hở giữa mông thịt trắng nõn.

Người đàn ông mặc quân trang chỉnh tề, chỉ có dây khóa quần được kéo xuống, phần xương hông cọ lên mông Đường Đường, côn ŧᏂịŧ thô dài đang chậm rãi đút vào trong cơ thể cậu, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bên trong nhục động ướt mềm.

Cố Phỉ dọc theo tầm mắt cậu nhìn Đinh Gia Hi, phả bên tai cười khẽ: “Đường tiểu công tử… Ngàn vạn chớ để anh trai cậu phát hiện.”

Sau đó không báo trước thúc sâu một cú, qυყ đầυ hung ác chọc mở miệng trực tràng, nghiền ép thịt mềm hồng rục, mài tao huyệt co giật ra nước.

Đường Đường trợn tròn mắt “A” một tiếng, cả người xơ lụi trong ngực Cố Phỉ, thỉnh thoảng vẫn còn giật giật. Cách đó không xa, anh trai mặc âu phục màu xám bạc rơi vào tầm mắt cậu. Đường Đường giống như cực kỳ hoảng sợ, cố gắng nuốt xuống tiếng thét tựa như đau, lại tựa như thoải mái, cùng người tình của anh trai thực hiện màn giao hợp cấm kỵ cách hắn vài bước chân, tận tình hưởng thụ niềm vui sướиɠ nɧu͙© ɖu͙© này.

“A…” Nhục huyệt ướt mềm chín rục bao bọc côn ŧᏂịŧ lớn ngày càng chặt, tầng lớp thịt mềm cắn nuốt, tựa như vô số miệng nhỏ đang liếʍ láp gậy thịt bề ngoài phủ gân xanh dữ tợn. Cố Phỉ hít một hơi, tay tay bưng kín miệng thiếu niên, ghì chặt eo cậu, kiên định thao huyệt.

Qυყ đầυ khổng lồ cắm xuyên miệng trực tràng xốp mềm, khe rãnh chọc phải mị thịt, nhồi căng vách động. Lỗ huyệt nhỏ bao bọc sát gốc rễ, huyệt thịt bị thao dần chuyển sang màu đỏ rục.

Cả người Đường Đường tê dại bủn rủn, vạt trước trường sam màu trắng bị xốc mở, hai chân thon dài trắng nõn run lẩy bẩy, ở giữa là tiểu Đường Đường khỏe mạnh đang dựng thẳng, thỉnh thoảng vui sướиɠ vung ra nước, đủ để thấy có bao nhiêu sắc tình.

Đinh Gia Hi đi một vòng trong hoa viên, trở về vị trí ban đầu vẫn không nhìn thấy Cố Phỉ ở đâu. Trước mặt bốn bề vắng lặng, hắn suýt không duy trì được vẻ mặt nhàn nhã, cố nén cảm xúc bực bội trong lòng, bắt đầu tìm kiếm thêm lần nữa.

__________________

Cảm ơn mn đã đề cử truyện

Dạo này mình ít lên web hơn, mấy chương gần đây đều là dịch trước, đặt lịch đăng 8h tối.

Cmt của các bạn mình không rep thường xuyên được, sorry nha