Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 6 - Chương 11: Thổ phỉ lưu manh

“A! Ưm!!”

Đường Đường rêи ɾỉ như mèo con bị người đàn ông ghì vào trong ngực, rảo từng bước về phía phòng yến tiệc. Cậu mông lung nước mắt nhìn ánh sáng tràn qua kẽ hở, thấy được anh trai nhất thời co chặt huyệt nhỏ.

Kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ chạy dọc khắp người, trong lòng Đường Đường vừa hưng phấn lại kích động, ngoài mặt bi thương rơi vào vực sâu bị ‘người tình’ anh trai cưỡиɠ ɠiαи, cả người run rẩy, da^ʍ huyệt siết chặt côn ŧᏂịŧ.

“Hưm…” Cố Phỉ vừa đau vừa thoải mái, hít một ngụm thật dài. Hắn thở ồ ồ buông bàn tay bưng miệng Đường Đường ra, nước bọt nhuộm ướt một mảng gang tay đen. Bàn tay hắn nắm chặt tiểu Đường Đường phấn nộn, ngước mắt liếc nhìn vào trong, thấp giọng cười: “Bảo bối, nhìn thấy anh trai đã nhiệt tình như vậy?”

“Nhiệt tình kẹp chặt da^ʍ huyệt, hựm… Kẹp huynh đệ tôi phát đau.”

Đường Đường hé miệng nuốt từng ngụm không khí, đầu óc hỗn loạn, ánh mắt mê ly nghĩ đến chuyện gì đó. Một lát sau cậu mới hiểu được ‘huynh đệ’ trong miệng người đàn ông là thứ gì, khuôn mặt nhỏ bé bỗng chốc đỏ bừng, trong lòng nhỏ giọng lắp bắp mắng một câu: “Thổ phỉ.”

Lại căm giận bổ xung thêm một câu tự cho là rất độc ác: “Lưu manh.” Song tiểu công tử nhát gan không dám mắng thành tiếng, chỉ dám lên án ở trong lòng.

Thấy cậu mím môi không đáp lại, Cố Phỉ cũng không ép buộc. Một tay hắn ghì eo Đường Đường, một tay nắm chặt côn ŧᏂịŧ nhỏ sắp bắn tinh, ghé lỗ tai cậu trầm khàn nói một câu: “Nhớ nhỏ giọng”, sau đó đưa đẩy thắt lưng, chậm rãi gia tăng tốc độ thao huyệt!

“Hưm… Đau… đau quá, không ách ha… Không muốn, không muốn…”

Đường Đường bị ghì cả người bắt đầu xóc nảy kịch liệt, cậu ưm ưm nghẹn khóc vài tiếng, chợt nhớ ra bản thân kêu quá lớn, vội cắn môi dưới, làm thịt mềm dưới cánh môi bị cắn trắng bệch, cố gắng khống chế tìиɧ ɖu͙© lăn lộn bên trong cơ thể, vui sướиɠ kéo đến khiến con ngươi xinh đẹp mờ mịt hơi nước.

“Bảo bối mau nhìn vào bên trong, phụ thân cậu đang dẫn theo huynh trưởng đi khắp đám quyền quý, ha… Bọn họ đã quên cậu ở nơi nào.” Màu mâu Cố Phỉ đen kịt, eo hông càng dần càng thúc mạnh, côn ŧᏂịŧ lớn ra sức chọc phá bên trong tràng khẩu: “Hắn ở bên trong được người người tán thưởng, còn cậu lại ở bên ngoài bị tôi thao! Shhh… Đừng kẹp chặt.”

Cố Phỉ rên lên một tiếng, còn tưởng chênh lệch này khiến thiếu niên nhục nhã, dẫn đến siết chặt nhục huyệt. Nhưng hắn không biết Đường Đường chỉ đơn thuần ảo tưởng ‘anh trai ở bên trong cười đùa cùng mọi người, cậu cách một cánh cửa bị người tình của anh trai đùa giỡn, nói không chừng còn bị bắn một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙’, cả người hưng phấn đến co giật, lêи đỉиɦ thêm một lần nữa!

“Chết tiệt! Da^ʍ phụ… Hựm!!”

Con ngươi Cố Phỉ đỏ sậm, cánh tay ghì chặt eo thiếu niên điên cuồng thao lộng, quân phục đánh lên mông thịt đầy đặn tạo nên tiếng bạch bạch chói tai, Đường Đường co giật dữ dội, trong đầu là một mảng hư không. Nhục huyệt bị dươиɠ ѵậŧ lớn mài sưng đỏ như một bao đựng bằng thịt, bị kéo nhô ra lại bị cắm lõm xuống.

“A!!”

Đúng lúc này không biết người trên đài nói câu gì, một tràng vỗ tay nhiệt liệt dậy lên như sóng, lấn át mất tiếng hét chói tai của cậu. Côn ŧᏂịŧ trong cơ thể đâm ngày càng sâu, cả người bắt đầu xóc nảy kịch liệt, ánh mắt ngập hơi nước của Đường Đường bất chợt rơi trên người một người đàn ông mặc tây trang khác, sau đó… Người đàn ông này quay đầu lại.

Đường Đường chậm rãi trợn tròn mắt, bởi vì cậu nhận ra hắn. Đường nét khuôn mặt thâm thúy, tóc nâu nhạt hơi xoăn, người đàn ông này là một người tình khác của anh trai! Hắn bình thản nhìn lại, ánh mắt chạm phải con ngươi mờ mịt hơi nước của Đường Đường. Đường Đường dám chắc hắn đã nhìn thấy cậu đang vụиɠ ŧяộʍ với người khác!

“Ư… Không… không muốn… Không được!!”

Đường Đường giãy giụa như cá mắc cạn, con ngươi ngân ngấn nước nhìn Yến Hòa Tụng bằng ánh mắt cầu xin, côn ŧᏂịŧ to dài ra vào trong kẽ mông giống như một cái đuôi màu tím đỏ, bật khóc rấm rứt mềm mại từ chối người đàn ông thở dốc đang điên cuồng cắm rút phía sau.

Nhưng cậu không giãy giụa còn tốt, hơi cựa người làm da^ʍ huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co chặt, tầng lớp thịt mềm mấp máy, thoải mái như sắp đoạt mạng người khác!

Hơi thở của Cố Phỉ càng thô nặng, đáy mắt hắn chỉ còn dư một mảng đỏ sậm điên cuồng, ép Đường Đường nép chặt vào ngực mình, cắn răng nói: “Lát nữa em nhỏ giọng.” Nói xong, đột nhiên cắm thẳng ổ bụng, đầu nấm phình lên, mắt ngựa nở lớn, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hầm hập bắn ra vào thành ruột bị thao mềm nhừ.

“Hức!!”

Đường Đường cắn nát môi dưới, ánh mắt thất thần ngập nước đối diện với con ngươi màu hổ phách của Yến Hòa Tụng, giọt máu nhỏ li ti theo vết cắn tràn ra ngoài, làm cánh môi thêm phần diễm sắc.

Côn ŧᏂịŧ lớn vẫn cắm sâu bên trong ổ bụng, chỉ hận không thể nhét cả túi trứng căn phồng vào trong. Gốc rễ tráng kiện rung rung, từng dòng tinh đặc sệt nóng đến dọa người làm bụng nhỏ trắng nõn của thiếu niên dần phình lên một độ cong, đủ nhìn ra ‘ca phu’ bắn có bao nhiêu nhiệt tình.

Tiểu công tử bị người tình của ca ca bắn đầy bụng nhỏ, mà một người tình khác nhìn thấy cậu bị nội bắn cũng không dời tầm mắt, con ngươi màu hổ phách còn cực kỳ nóng bỏng.