Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 5 - Chương 35: Ca ca, không bằng chúng ta chơi một trò chơi (Song long nhập động)

“Ca ca… Ca ca là của chúng ta…” Thích Yến đè thấp giọng cố chấp như biếи ŧɦái, dưới háng thao vừa độc ac lại nhanh mạnh, chỉ hận không thể khiến da^ʍ động này vĩnh viên ghi nhớ hình dạng của côn ŧᏂịŧ mình.

Tần Dự gặm cắn xương bướm đẹp đẽ của người quản lý, đôi mắt ghen tuông đến đỏ hồng: “Ca ca có thoải mái hay không… Hửm? Khương Khê có thể cho anh thoải mái đến vậy sao?” Cậu ta cắn răng dùng sức, kết thúc mỗi câu đều thúc mạnh vào trong khiến Đường Đường sung sướиɠ muốn chết.

Một đám sói nhỏ ghen tuông khiến lỗ huyệt Đường quản lý sưng phồng một vòng, tầng lớp tràng thịt co rút, bọc lấy côn ŧᏂịŧ nổi gân xanh đang nhúc nhích. Hai côn ŧᏂịŧ thô dài như nhau cùng đυ.c phá hậu huyệt, thậm chí còn thử cùng nhau cắm sâu trong tràng khẩu.

Miệng nhỏ cũng bị côn ŧᏂịŧ của một con sói khác lấp đầy, không thể mở miệng trả lời được câu hỏi của sói con, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm nghẹn ngào.

Bụng dưới Đường Đường vừa đau xót lại tê dại, nước mắt mông lung, liên tục nước nuốt bọt đè ép gậy thịt cắm trong yết hầu.

Hai quái vật lớn còn thử cắm cùng lúc vào trong tao tâm, chua xót cùng lực thúc như muốn phá hủy khiến Đường quản lý muốn bỏ chạy!

Vật nhỏ dưới háng run rẩy bắn nước, Đường Đường gắng sức bò về phía trước, muốn thoát khỏi đồ vật của hai tên cầm thú này. Cuối cùng vẫn bị tóm lại thao một trận bạch bạch, hai qυყ đầυ no đủ đột nhiên thúc vào tao tâm. Tràng khẩu vốn khép chặt trực tiếp bị cắm mở, Đường quản lý không tiếp thu được cả người co giật, vật dưới háng lắc lư, dươиɠ ѵậŧ vạch mở tràng đạo, tiếng thao huyệt vang lên càng lúc càng lớn.

Cuối cùng Thích Yến vào trước trầm giọng rên một tiếng, bóp chặt eo nhỏ cắm sâu vào trong, phun ra một luồng dịch nóng rực.

Bắt xong vẫn không ngừng thở dốc, chưa kịp hưởng thụ dư vị cao trào đã bị Mạnh Thần Dật đẩy sang một bên.

Một con sói có tinh lực dồi dào khác mừng rỡ va loạn trong cúc huyệt, để con soi vừa mới phát tiết thỏa mãn ngồi chờ cơ hội. Sơn thôn không khí trong lành, tiếng ve sầu kêu ra rả, còn tiếng va chạm huyệt trong phòng vang lên suốt một đêm.

Để trừng phạt ca ca khiến bọn họ đau lòng, đám sói con cùng chơi trò chơi với ca ca đang mơ màng, ép Đường quản lý dục hỏa đốt người đoán gậy thịt trong huyệt là của ai, đoán trúng rồi sẽ được thỏa mãn. Nhưng Đường ảnh đế khó nhịn nào đoán được chính xác.

Anh căn bản không đoán được ai với ai, côn thị lớn vừa cắm vào đã rêи ɾỉ kêu da^ʍ. Quản lý ôn hòa đã trở thành mẫu cẩu da^ʍ chuyên ăn gậy thịt đàn ông, ngảy cả đầṳ ѵú nhỏ cũng bị véo ra nước.

Phóng túng một đêm, tiếng nhạc cũng vang lên một đêm. Cách vách Khương Khê không dụ dỗ thành công một đêm mất ngủ. Đương nhiên trong phòng Đường quản lý cũng không ngủ cả đêm.

Trong phòng không có nhà tắm, Mạnh Thần Dật canh trời mờ sáng đã ra ngoài đun nước nóng, lau sạch cơ thể cho ca ca.

Thích Yến cùng Tần Dự sợ làm sặc người đang ngủ say, đứng bên ngoài hút thuốc, suy nghĩ nên xử lý “thầy Khương” chướng mắt kia như thế nào mới sảng nhất.

“Vứt xuống biển.” Tần Dự cắn điếu thuốc trong miệng, lông mi che phủ con ngươi âm trầm, không biết là nói thật hay nói giỡn.

Thích Yến miễn cưỡng liếc nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, hai ngón tay kẹp điếu thuốc: “Đừng hành động theo cảm tính, cậu vĩnh viễn sẽ không tranh được với người đã mất.”

Môi mỏng phun ra một làn khói trắng, Tần Dự bật cười: “Đùa thôi, chúng ta là công dân tuân thủ luật pháp, không thể vứt rác thải ra biển được.”

“Đi điều tra tư liệu.” Thích Yến hơi nheo đôi mắt hồ ly, thấp giọng cười: “Tôi không tin anh ta chưa từng làm điều gì phạm pháp.”

Nói xong dập tắt tàn thuốc, rũ mắt chậm rãi phun ra hai chữ: “Khương… Khê…” Giọng nói thah lạnh vang lên trong đêm mờ sáng của đồi núi: “Nếu như có thì… Cũng đừng trách tôi vô tình.”