Nhưng ngoài mặt, thiếu niên ngậm chứa nước xuân trừng mắt với Lâu Tử Khiêm, âm thanh nghẹn ngào, bị va chạm bủn rủn tay chân nhưng vẫn rất có cốt khí: “Mới hức a… Mới không cần…” Bờ môi mềm ngọt đóng mở, trong lúc nói chuyện đầu lưỡi “không cẩn thận” liếʍ qua thứ cứng rắn đang chọc trước môi mình.
Lâu Tử Khiêm tối sầm hai mắt, bóp chặt cằm Đường Đường, côn ŧᏂịŧ hung dữ vọt thẳng vào trong!
Đường Đường không phòng bị, cổ hỏng nghẹn lại theo phản xạ co giật yếu hầu, không biết rằng làm vậy càng phục vụ côn ŧᏂịŧ thêm phần thoải mái.
“Sảng khoái lắm…” Thiếu niên co chặt người, đổi lấy tiếng than đầy hài lòng của Văn Tông cùng Lâu Tử Khiêm.
Thiếu niên trên người mặc váy lụa đen vẫn nhếch mông cầu thao, miệng cũng há to giống như da^ʍ phụ bị hai côn ŧᏂịŧ to dài một trước một sau điên cuồng thao huyệt.
Thẩm Vận liếʍ môi, dây leo màu xanh biếc quấn lấy cổ chân Đường Đường, trườn lên trên, cắm sâu trong hậu huyệt đang bao bọc dươиɠ ѵậŧ lớn của đàn ông.
Đường Đường thở hổn hển, nhưng miệng nhỏ bị côn ŧᏂịŧ nhồi căng không phát ra được âm thanh nào, chỉ có cặp mông được lụa đen che quá nửa đang run rẩy như sóng thịt.
“Bảo bối…”
Cơ bụng Văn Tông căng cứng, thắt lưng chuyển động điên cuồng như máy đóng cọc, thở gấp trêu chọc cậu: “Thật da^ʍ… Da^ʍ như kỹ nữ nhỏ không biết liêm sỉ, mặc váy lụa chuyên quyến rũ côn ŧᏂịŧ lớn của đàn ông đến thao da^ʍ huyệt, đúng không.”
Nam giới đè thấp giọng nói lời dâʍ đãиɠ khiến thiếu niên xấu hổ kẹp chặt huyệt, vật nhỏ trước háng xóc nảy lên tục, chịu quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhịn được bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c rơi ướt trên vải lụa mềm mỏng.
“Shh…” Hai người đàn ông đang cắm cúc huyệt bị kẹp chặt, hít một hơi sâu. Qua vài giây hưởng thụ, con ngươi màu nâu đen của Thẩm Vận chìm xuống, điều khiển dây leo kéo căng miệng huyệt, phối hợp cùng Văn Tông đóng cọc bành bạch trong da^ʍ huyệt.
“A a…”
Đường Đường bị thao chảy nước mắt, côn ŧᏂịŧ đỏ hồng cắm rút tàn nhẫn trong miệng, trong nhục huyệt còn có hai đồ vật lớn đang mài bỏng tao ruột. Một côn ŧᏂịŧ bề ngoài còn không bằng phẳng, lớp lông tơ mỏng quét qua vách thịt khiến cậu tê ngứa khó chịu, chỉ hận không thể bị đàn ông đè ra cuồng thao một trận, thao nát da^ʍ huyệt của cậu, thao đến khi không còn phát da^ʍ mới thôi.
Lâu Tử Khiêm vẫn ra sức thọc vào trong khoang miệng thiếu niên, hô hấp càng dần càng thô nặng, động tác càng lúc càng tàn nhẫn, cuối cùng thoải mái buông lỏng tinh quan, không phòng bị bắn sâu vào cổ họng mềm mại của thiếu niên.
“Ha… Khoái chết.” Lâu Tử Khiêm phun ra một ngụm khí, chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ướt dầm vẫn đang cương cứng ra.
“Khụ khụ…” Đường Đường rưng rưng mắt, bị thao xóc nảy khàn giọng cầu xin: “Đừng… đừng cắm.”
“Mẹ kiếp, da^ʍ huyệt thật chặt, ha… Da^ʍ phụ mau vểnh mông lên, ông đây dẫn em đi chơi trò thoải mái!”
Văn Tông đỏ rực mắt mắng thô tục, bàn tay lớn nhào nặn cặp mông mềm giống như đang vò mì.
Anh ta không đợi thiếu niên kịp từ chối, phần hồng thúc mãnh liệt, dươиɠ ѵậŧ lớn thọc sâu vào trong càng lúc càng cuồng dã, càng lúc càng nhanh mạnh.
Anh ta lợi dụng dị năng hệ gió, vòng eo đưa đẩy tựa như chỉ nhìn thấy ảnh mờ, côn ŧᏂịŧ đút vào càng nhanh, mang theo sức lực kinh người, qυყ đầυ liên tục thọc mở cúc tâm khiến dâʍ ɖị©ɧ văng tung toé!
“A a a!”
Đường Đường khàn giọng gào rít, cơ thể cao trào co rút dữ dội, trong đầu nổ ầm một vùng ánh sáng trắng xoá. Côn ŧᏂịŧ nhỏ run rẩy trong không khí, lỗ huyệt đang bao bọc dươиɠ ѵậŧ lớn cùng đầu dây leo sưng đỏ bằng mắt thường cũng thấy được, theo động tác cắm rút bắn toé ra nước da^ʍ.
Tràng thịt sau cao triều càng thêm mẫn cảm, co rút chặt chẽ khiến Văn Tông cùng Thẩm Vận vừa đau lại sướиɠ.
Bọn họ cắn chặt răng, dươиɠ ѵậŧ cực nóng cùng dây leo cắm rút điên cuồng trong tràng đạo, khiến Đường Đường bị xóc nảy hé miệng kêu da^ʍ, nước bọt không tự chủ bắn sợi dài lên xương quai xanh.
Mãi đến khi một dòng chất lỏng nóng hổi rót đầy bụng dưới, Đường Đường mới được lật người, chân tay mềm nhũn, vô lực nằm trên giường thở dốc.
Cậu khép hai bắp đùi bị thao không kẹp chặt được, vải lụa đen trên người bị xé rách không còn ra hình dạng, hậu huyệt ngây ngô giữa mông bị cắm thành một lỗ tròn, sớm bị dươиɠ ѵậŧ gian da^ʍ chuyển sang màu sưng đỏ, lúc khép lại ép theo dâʍ ɖị©ɧ tràn ào ào ra ngoài.
Đường Đường khép hờ đôi mắt ngập nước, gò má hồng phấn nhuộm đầy sắc xuân, nằm thoải mái trên giường không biết bây giờ là lúc nào. Dư vị cao trào vẫn chưa lui bớt, cậu đã bị Lâu Tử Khiêm cắn môi, côn ŧᏂịŧ lớn quen cửa nẻo chen vào trong huyệt.
“Hức…” Ba tên súc sinh còn muốn chơi tiếp!