“Ưm a còn muốn… Còn muốn… Ách a… Thật sướиɠ, mau… Mau thao chết trẫm… ừ a a a.”
Đường Đường ôm chặt thắt lưng Ngu Tiêu, mỗi lần va chạm đều chủ động ngồi phịch xuống, côn ŧᏂịŧ thọc sâu trong cúc tâm, nước bắn ra liên tục. Ngọc hoàng chịu phối hợp cùng động tác thao huyệt khiến hai người thoải mái linh hồn phiêu đãng tận chín tầng mây.
Nhϊếp Yến Chi nắm mái tóc ngổn ngang của thiên tử, ép cậu ngẩng đầu lên. Đường Đường nghẹn ngào rêи ɾỉ, ánh mắt trơn bóng như ngọc thạch, ngậm lấy xuân tình vô hạn nhìn hắn, miệng nhỏ uyển chuyển kêu da^ʍ, nước bọt theo khóe miệng đỏ son chảy xuống dưới, từng tiếng kêu rên da^ʍ mị bật ra ngoài.
“Muốn ăn sao?”
Người đàn ông đứng trên cao nhìn xuống, tuốt lên xuống dươиɠ ѵậŧ của chính mình, thỉnh thoảng đánh lên mặt cậu, qυყ đầυ lớn sượt qua mặt, để lại một vệt nước da^ʍ dinh dính.
Hương thơm nam tính vô cùng dễ chịu khiến Đường Đường si mê, cậu há miệng ngậm lấy qυყ đầυ chảy nước, đầu lưỡi chăm chú liếʍ mυ'ŧ tϊиɧ ɖϊ©h͙, thỉnh thoảng “ưm” một tiếng cực kỳ thỏa mãn.
Thành ruột bị kéo căng, mị thịt cắn nuốt hai côn ŧᏂịŧ to dài đang chôn sâu trong cơ thể, chất lỏng da^ʍ mị bắn tóe ra ngoài. Dáng vẻ lấy lòng này khiến ba người đàn ông thở gấp, càng lúc càng ra sức thao hỏng da^ʍ huyệt.
“Ưm… a…” Ngọc hoàng híp mắt, thoải mái hừ rên bằng giọng mũi. Vui sướиɠ khiến cậu càng ra sức liếʍ láp khe rãnh của côn ŧᏂịŧ cắm trong miệng, cúi đầu nuốt sâu vào trong cuống họng. Không để ý cảm giác khó chịu như sắp nghẹt thở, đè ép cổ họng, muốn hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra ngoài.
Ngu Tiêu hung ác xông thẳng vào trong tràng đạo, ý cười đầy vẻ phong tình: “Ngọc hoàng, ngươi thử nhìn cung điện này xem, bên dưới có rất nhiều triều thần Ngọc quốc, bọn họ đang nhìn ngươi bị gian da^ʍ.”
“Đệt, tao hóa càng lúc càng gấp.” Bùi Diên cắn răng, hai tay nắm chặt vòng eo run rẩy của Ngọc hoàng, mạnh mẽ cắm sâu xuống dưới.
“A a a a!” Chóp mũi Đường Đường dính sát lôиɠ ʍυ của phản tặc. Âm thanh tắc nước không ngừng tràn ra từ cuống họng, khiến người nghe càng thêm trào sôi thú tính.
Ba phản tắc nhấn Ngọc hoàng xuống cuồng thao, hai đại dươиɠ ѵậŧ cùng va chạm trong cúc tâm, miệng huyệt phát run, vách thịt như sắp bị thao thành hình dạng của dươиɠ ѵậŧ. Tràng thịt đỏ hồng bị lôi kéo ra ngoài, lại bị thao cuốn vào trong. Cổ họng mềm mại bị dươиɠ ѵậŧ đàn ông cắm sâu, khuấy lên những tiếng òm ọp.
Ngọc hoàng trước sau đều phun nước hai lần, nước da^ʍ không phòng bị bắn tóe từ trong cúc tâm. Nhưng đám phản tặc vẫn chưa có ý bắn tinh, liều mạng thao huyệt, thao miệng cậu giống như phát điên, bàn tay lớn không quên nhào nặn da thịt trắng như tuyết.
A, sảng khoái… Ưm, hoàng đế là cậu đây… Ừ ha… Được phản tặc thao thật thoải mái.
Đường Đường đầy mặt si mê, nhếch to miệng, lắc lư vòng eo, còn hết sức phối hợp rêи ɾỉ như đang dụ dỗ người khác.
“Da^ʍ huyệt hoàng đế thao thật sướиɠ.” Ngu Tiêu thở dốc, dưới khố hung mãnh thúc một cú: “Cơ thể này của Ngọc hoàng còn da^ʍ hơn người đứng đầu bảng Nam phong quán, nước nhiều huyệt lại chặt, sướиɠ chết ông đây.”
Nhϊếp Yến Chi cắn răng, mạnh mẽ cắm sâu trong khoang miệng hai lần, sau đó bỗng nhiên nhổ ra, hắn muốn nghe tao hóa này thoải mái kêu da^ʍ.
“A a a trẫm sảng khoái… Ư a mau… Mau hầu hạ trẫm… Ừ ha là chỗ đó… Dùng sức… thao trẫm a a…” Đường Đường ôm cổ Ngu Tiêu, lắc lư vòng eo như một con thoi không biết mệt, khóe miệng chảy nước bọt, cậu vui sướиɠ kêu rên: “A a a trẫm muốn được… Muốn được phản tặc… ưm ha thao chết trên long sàng! A thật sướиɠ, thật thoải mái! Hức a a a.”
Hoàng đế cơ hồ đã lêи đỉиɦ, thành ruột xoắn lại thật chặt, tao tâm cùng mị thịt co giật dữ dội, dâʍ ɖị©ɧ tuôn trào ào ạt ra ngoài, thoải mái khiến hai người đàn ông tê dại sống lưng, không kìm được hít vào một hơi.
“Mẹ nó, da^ʍ phụ!”
Bùi Diên gắng gượng đến đỏ mắt, hắn cúi đầu cắn lên vai ngọc của hoàng đế, khẽ gầm một tiếng, va chạm liên tục như một con sư tử oai hùng đang giao phối. Tiếng da thịt đánh vào nhau giòn giã, Ngu Tiêu thở dốc, dươиɠ ѵậŧ thao càng hung mãnh, tựa như sắp thao nát da^ʍ huyệt của Ngọc hoàng.
“A a a sảng khoái… Dùng sức! Ừ ha… Dùng sức thao trẫm, trẫm sẽ thưởng lớn! Mau, mau thao chết trẫm… A a a a a!”
Đường Đường há đầu lưỡi hồng phấn, ôm chặt gáy người đàn ông, liên tục nhấc mông vặn eo. Long bào vàng óng đã nhớp nháp không thể tả, rồng cưỡi mây vẫn uy phong như cũ, nhưng bề mặt đã dính dầy bạch trọc, phân tán mị hương ra ngoài không khí. Chẳng biết từ lúc nào long bào đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước da^ʍ bắn vương vãi, đã không còn giữ được vẻ uy nghiêm như lúc trước.
Mãi đến tận khi từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu trong đạo tràng, Đường Đường “ưm” một tiếng da^ʍ mị, da^ʍ huyệt bị bỏng tràn ra một dòng nhiệt lưu, bằng mắt thường cũng trông thấy được bụng dưới đang phồng lên.
Đến khi tiếng thở dốc dần hoãn lại, Ngọc hoàng cả người ướt đẫm, bên dưới long bào ngổn ngang, bụng nhỏ bị phản tặc bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như một phụ nhân mang thai đang chịu thao, cậu vuốt bụng run rẩy, hé miệng khẽ ngâm.
Hơi thở Nhϊếp Yến Chi chìm xuống, kéo hoàng đế xơ lụi ra khỏi dươиɠ ѵậŧ hai người. Côn ŧᏂịŧ cong dài dưới háng cắm nguyên cây vào động, chặn lại một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, quấy trong chất lòng òm ọp, ra sức cắm vào nhổ ra như sắp thao nát da^ʍ huyệt.
“Đồ da^ʍ phụ, bị phản tặc thao như da^ʍ phụ mang thai!”
“Ừ a a a, tướng công… Trẫm, trẫm sinh con cho các ngươi, a a a mau… Mau thao trẫm lớn bụng! Hức a a a…”
Mặt trời lặn về tây, lư hương lượn lờ khói trắng, sau đó nhanh chóng tản mất. Mà trong cung điện trang nghiêm, trận điên loan đảo phượng này còn kéo dài rất lâu…