Trong điện Kim Loan uy nghiêm, Đường Đường mặc long bào vàng óng, ngồi cô độc trên long ỷ, bên tai như nghe thấy Ngọc quốc mất nước, cung nhân chạy loạn gào khóc thảm thiết, cùng tiếng gầm hét đánh gϊếŧ của quân địch.
Cửa điện dày nặng bị người đạp tung, dưới ánh mặt trời, ba người đàn ông mặc áo giáp bước vào trong điện.
Đường Đường rũ mắt nhìn bọn họ, giọng điệu hờ hững: “Thắng làm vua thua làm giặc, trẫm sẽ không bỏ chạy, chờ ở đây mặc các ngươi chém gϊếŧ.”
“Gϊếŧ ngươi chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Ngu Tiêu híp mắt phượng, đáy mắt không hề che giấu sóng triều du͙© vọиɠ: “Ngọc hoàng, làm với ca ca mấy đêm, chúng ta sẽ tha chết cho ngươi, thế nào?”
Bùi Diên cùng Nhϊếp Yến Chi thả vũ khí xuống, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm vào bậc đế vương như mỹ ngọc đang ngồi trên long ỷ.
“Làm càn!”
Đường Đường vỗ long ỷ, giận dữ đứng dậy, sắc mặt cũng thay đổi.
Không ai biết rằng phản tặc chỉ mời mọc một câu trắng trợn, thiên tử đã xấu hổ kẹp chặt huyệt. Cậu không dám đánh cược cơ thể dâʍ đãиɠ này có thể duy trì trong bao lâu, vì tôn nghiêm chỉ đành rút kiếm tự sát ở đại điện. Không ngờ rút kiếm ra khỏi vỏ, phát hiện bội kiếm bên người của mình đã bị đánh tráo thành thanh kiếm bằng gỗ.
Bộp!
Đường Đường quăng thanh bội kiếm xuống, tức giận cả người run rẩy. Phản tặc đã khống chế Ngọc quốc sâu sắc tới mức nào, thậm chí ngay bên cạnh đế vương cũng có người của bọn chúng!
Ba phản tặc dồn ép đến gần, Đường Đường sắc mặt tái nhợt, nhích về sau từng bước một, nhưng dù thế nào vẫn chạy không thoát khỏi kết cục cuối cùng.
Đại điện Cao Đường, trên long ỷ rồng bay lượn, áo bào Ngọc hoàng bị cởi quá nửa, hai tay bị phản tặc siết chặt, rua ngọc rớt xuống bả vai non mịn, tóc xanh tán loạn trên lưng, da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết vừa che vừa hở. Cả người quỳ sấp trong tư thế vô cùng dâʍ ɭσạи.
Đại điện đốt mị hương, Ngọc hoàng run rẩy mông thịt trắng mềm no đủ. Lỗ nhỏ ngượng ngùng bị ba ngón tay phản tặc cắm rút, nước da^ʍ bắn ra ngoài thấm ướt long bào.
Bùi Diên híp mắt, khuấy đảo trong tràng thịt ấm áp, ngữ điệu lười nhác: “Đường đường là thiên tử, huyệt còn nhiều nước hơn cả kỹ nữ.”
Kén tay thô ráp mài tràng thịt phun ra nước, từng làn sóng tê dại nối tiếp nhau bao phủ toàn cơ thể, khóe mắt Đường Đường ửng hồng, hàm răng cắn chặt môi dưới, chỉ sợ sẽ bật ra tiếng da^ʍ mị.
Nhưng, thật thoải mái a…
Nhϊếp Yến Chi híp mắt, bàn tay lớn bóp mặt cậu, cứu vớt cánh môi sắp bị cắn bật máu, Đường Đường “ưm” một tiếng, tiếng kêu uyển chuyển đầy mị hoặc.
“Ha…” Nhϊếp Yến Chi khẽ bật cười, cúi xuống ngậm lấy môi Ngọc hoàng, đầu lưỡi to khuấy đảo trong khoang miệng mềm ngọt, cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm, dây dưa không dứt, thậm chí mô phỏng động tác cắm rút khi giao hợp, vọt sâu xuống cuống họng, câu lấy tiếng thở dốc khó nhịn của Ngọc hoàng.
Ngu Tiêu híp mắt phượng, nhéo đỉnh hồng mai trên l*иg ngực trắng tuyết, vân vê thịt mềm xung quanh như hận không thể bấm ra nước. Đầu ngực khéo léo dần phồng lên, hình dạng tựa như thiếu nữ vừa phát dục.
Cúc huyệt đã ướt mềm, tràng thịt thèm khát vặn xoắn lại, lôi kéo ngón tay khô ráp của tướng quân, dâʍ ɖị©ɧ phân tán mị hương, làm ướt hoa văn thêu hình rồng, dần dần chảy xuống thành một vũng nước.
“Ưm…” Đường Đường nghẹn ngào giống như đau, lại giống như thoải mái. Phía sau đại dươиɠ ѵậŧ va chạm không thương tiếc, mạnh mẽ thao sâu trong huyệt da^ʍ, cậu thoải mái cả người run rẩy, muốn kêu thành tiếng nhưng lại bị môi lưỡi bá đạo của Nhϊếp Yến Chi nuốt xuống bụng.
“Không ngờ lão tử còn có một ngày thao Hoàng đế.” Bùi Diên thở dốc, giả bộ phun ra một câu thô tục, hung ác đánh lên mông thịt đầy đặn bên dưới: “Thao, tao hóa, kêu thành tiếng!”
“Ưm a…”
Nhϊếp Yến Chi tốt bụng buông tha cho môi lưỡi Đường Đường, cậu nheo mắt mê ly, không khống chế được bật ra tiếng kêu da^ʍ uyển chuyển: “A a… không muốn a ưm…”
Long bào bị xốc lên cao, mông thịt trắng như tuyết run rẩy, lỗ nhỏ hồng phấn ngượng ngùng bọc chặt lấy gậy thịt tím hồng. Gậy thịt vừa lớn vừa hung, cắm lúc nông lúc sâu vào cơ thể thiên tử, mỗi lần kéo ra một đoạn đều bị nước dịch nhuộm sáng bóng.
Ngọc hoàng rưng rưng khóe mắt, cơ thể căng cứng, cố gắng kìm nén vui sướиɠ như triều dâng trong người. Đáng tiếc cơ thể đói khát bị phản tặc thao thấu, được nếm qua côn ŧᏂịŧ hung mãnh càng không chịu được cô quạnh.
Vật thô dài của tướng quân va chạm đùng đùng vào cúc tâm, lý trí cậu gần như vỡ nát. Cơ thể nhẵn nhụi run rẩy liên tục, gắng gượng trong thoáng chốc đã không chịu được nữa, vặn vẹo cặp mông, rêи ɾỉ da^ʍ mị: “A a a! Dùng sức… dùng sức thao trẫm… Ách a sâu hơn nữa a a! Ưm… còn… Còn muốn…”
“Da^ʍ phụ!”
Ba người đàn ông mắng thành tiếng, từng người đỏ mắt phân nhau vị trí. Bùi Diên ôm vị hoàng đế dâʍ đãиɠ này rời khỏi long ỷ, chính mình ngồi xuống mở rộng hai chân, tách bắp đùi Đường Đường ra, để người trong lòng quay mặt về phía cửa đại điện, dươиɠ ѵậŧ hồng phấn chảy nước cùng lỗ nhỏ đang bọc côn ŧᏂịŧ phơi bày trước ánh sáng mặt trời.
Dươиɠ ѵậŧ dưới lớp chiến khải của Ngu Tiêu cứng đến sưng đau, hắn cởi thắt lưng, kéo ra đại căn nóng hổi, cọ sát lên nơi giao hợp của hai người, không thèm bận tâm Ngọc hoàng mới phá thân có chịu được hay không, hung ác cắm vào trong.
“A không muốn… Đau… Ách a căng quá… Ừ a thật thoải mái…”
Đường Đường hét lên một tiếng, nhưng đau đớn chỉ kéo đến trong thoáng chốc, còn lại là vui sướиɠ cực hạn do thành ruột được hai thứ đồ to lớn nhét đầy. Cẳng chân trắng dài quấn quanh thắt lưng Ngu Tiêu, phía sau dựa vào l*иg ngực một người đàn ông khác, trong huyệt cắm cơ quan sinh dục của hắn.
Đường Đường nghẹn ngào kẹp chặt cúc huyệt, cùng lúc lấy lòng cả hai người đàn ông. Nhịp tim đập thình thịch, hai người đàn ông vẫn chưa có ý dừng lại, hung ác mà đột ngột va đập eo mông, quét qua từng điểm mẫn cảm khiến cậu thoải mái cuộn tròn ngón chân.
Nhưng vẫn chưa đủ… Cậu còn muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, còn muốn thứ gì đó nóng hổi, muốn được dươиɠ ѵậŧ lớn cắm trong khoang miệng, muốn được thao sâu trong cuống họng.