Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 3 - Chương 27: Theo ta về nhà (2)

Thừa tướng ngồi trước đón gió, áo bào cùng tóc mai bay lượn.

Bùi Diên xốc áo choàng, bọc người vào trong không chừa không khe hở. Bên ngoài là gió gào thét, thừa tướng dựa vào l*иg ngực rắn chắn khô nóng của tướng quân, lắng nghe trái tim trong l*иg ngực người kia đang nhảy loạn điên cuồng, thình thịch vang dội giống như đang đánh trống.

Gió tuyết bị chặn ở bên ngoài, Đường Đường mỉm cười, trong lòng thấy ngọt ngào như mật.

Đáng tiếc chưa kịp nhấm nháp hết mật ngọt, hơi thở ồ ồ của tướng quân cùng vật dưới khố to dài đang chọc lên mông khiến Đường Đường đỏ hồng vành tai.

“Tử Khiêm…” Bùi Diên ngồi sau nắm dây cương, cúi đầu liếʍ mυ'ŧ vành tai thừa tướng, giọng nói vô cùng thô ráp: “Ta không nhịn được.”

Lưng ngựa xóc nảy, Bùi Diên tóm chặt lấy người, bàn tay lớn chui vào trong áo mỏng, chai tay thô ráp vuốt ve khiến cậu run rẩy. Dưới lớp áo choàng lông cáo, quần áo thừa tướng đã xốc xếch từ lâu. Đầu ngón tay hắn vui sướиɠ mò xuống lỗ nhỏ. Miệng huyệt lâu ngày không bị thao, rụt rè mà căng chặt, tràng thịt dâʍ đãиɠ bị ngón tay tướng quân xâm nhập, bao bọc chặt chẽ lấy đầu ngón tay, khao khát ngậm mυ'ŧ.

Ngựa ô đạp tuyết nhanh như bay, đầu ngón tay có vết chai sạn quét qua, huyệt thịt càng mềm ướt, qua từng tiếng òm ọp tràn ra ngoài càng nhiều nước.

Thừa tướng cắn bờ môi đỏ như son, nép trong áo choàng của tướng quân không ngừng thở dốc.

“Tử Khiêm…” Môi lưỡi ướŧ áŧ của Bùi Diên chậm rãi hôn cổ thừa tướng. Côn ŧᏂịŧ bên dưới đã chuẩn bị rất lâu, cọ lên cúc huyệt ướt đẫm. Ngựa bỗng nhiên nhảy chồm lên một đoạn, nguyên cây cắm vào động.

Đường nhỏ rất xóc nảy, Bùi Diên thở thô nặng, ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích. Ngựa ô như học được thói xấu của chủ nhân, cất vó chạy như bay, mấy lần chồm lên khiến dươиɠ ѵậŧ tướng quân cắm bành bạch trong cúc tâm, thao cậu run rẩy, nức nở kêu da^ʍ.

“Thật chặt… Nhiều ngày không thao, chặt như xử nữ.”

Bùi Diên ôm chặt thừa tướng vào trong lòng, áo choàng che chắn bên dưới. Miệng huyệt bị nhồi căng đến trong suốt, qυყ đầυ nghiền ép thịt mềm trong cúc tâm, theo lưng ngựa xóc nảy cũng cắm rút kịch liệt, tựa như muốn thao nát con vật nhỏ.

Thừa tướng nhiều ngày chưa bị thao, tràng đạo run rẩy cực kỳ mẫn cảm. Qua mấy lần bị dươиɠ ѵậŧ gian da^ʍ dội ra từng dòng nước nóng ướt, thoải mái khiến tướng quân tê dại sống lưng.

“Ưm… trở về… Đừng, trở về thao a…”

Tuy có bóng đêm che chắn, thừa tướng đọc sách thánh hiền vẫn không chịu nổi cảnh màn trời chiếu đất, giao hoan ngay trước mắt công chúng, không ai biết rằng phía dưới áo bào bọn họ có bao nhiêu dâʍ ɭσạи.

Tuấn mã sải người lướt qua chướng ngại vật, khoảnh khắc chân giẫm đất, côn ŧᏂịŧ thúc mạnh vào trong, phá tầng lớp mị thịt cắm sâu vào ổ bụng. Thừa tướng vừa đau vừa thoải mái, “ưm~” một tiếng đầy da^ʍ mị, cơ thể xơ lụi, run rẩy liên tục.

“Thao.” Bùi Diên nhíu mày kêu rên.

Hắn ghì dây cương, mạnh mẽ quất mông ngựa. Ngựa ô phóng như bay, bên dưới cắm rút vừa sâu vừa mạnh khiến Đường Đường run rẩy, cúc tâm giống như bị điện giật, dâʍ ŧᏂủy̠ lan tràn. Cậu nghẹn ngào gào thét, giãy dụa như cá mắc cạn nhưng đổi lại bị đè trên lưng ngựa, hung bạo gian da^ʍ.

Hai người ngang qua từng đoạn đường gồ ghề khúc khuỷu, âm thanh thao huyệt càng lúc càng nhanh mạnh. Ngựa ô dẫm tuyết phóng điên cuồng, chủ nhân trên lưng khẽ gầm một tiếng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc. Thừa tướng uyển chuyển kêu da^ʍ, bụng dưới phình căng chưa đầy chất lỏng, xối tí tách trên lưng ngựa.

Hỗn hợp mị hương ngọt tao lan tỏa trong đêm tối mênh mông, lương câu sải bước cực nhanh, nháy mắt đã đến một thành trì.

“Hiện giờ đã cấm ngựa đi đêm, người phương nào dám cưỡi ngựa đến đây?” Binh sĩ đứng đầu tường giơ ngọn đèn lên quát lớn.

Tuấn mã dừng bước, Bùi Diên kéo áo choàng ôm thừa tướng vào trong ngực. Cơ thể thừa tướng văn nhã đọc sách thánh hiền chợt cứng ngắc, huyệt sau vẫn mang theo dươиɠ ѵậŧ, thành ruột siết càng chặt như từng cái miệng nhỏ, ngậm xoắn chặt chẽ khiến linh hồn tướng quân thoải mái sắp bay lên trời.

Tướng quân thở hắt một hơi, cầm yêu bài ra, khàn giọng: “Mở cửa.”

“Đại tướng quân!” Binh sĩ chưa từng thấy quan lớn như vậy, mềm nhũn chân vung cờ, gào giọng: “Mở cửa thành…”

Cửa thành ầm ầm mở ra, ngựa ô chạy như bay. Tiểu binh canh cửa khịt mũi, không biết ngửi từ đâu một mùi hương câu người lại ngọt ngấy.

Không ai biết rằng dưới áo choàng của tướng quân, có một mỹ nhân run rẩy đang chịu thao…

Đêm còn rất dài, Bùi Diên vuốt ve bụng nhỏ phình lên của thừa tướng, côn ŧᏂịŧ thô dài xóc nảy, thịt mềm nơi cúc tâm đã sưng đỏ từ lâu. Thừa tướng nằm xơ lụi trong l*иg ngực tướng quân như mang thai ba tháng, không ngừng phát ra tiếng hừ mũi cực kỳ dụ hoặc.

Ngựa ô giẫm tuyết chạy băng băng trong đêm, kinh thành đèn đuốc sáng bừng, mà đế vương cùng quỷ y đang ở trong cung, chờ bọn họ trở về…