Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 3 - Chương 22: Á á á, đánh người không nên đánh mặt! (2)

Nhϊếp đế không thể tưởng tượng được, hắn thả tấu chương xuống, bước vào trong thấy Ngu Tiêu vốn dĩ vẫn còn một hơi thở, bị thừa tướng quăng gối đánh thành sống dở chết dở.

“…” Bên dưới lớp long bào sống lưng đế vương tê dại, dường như còn đổ mồ hôi lạnh.

Mắt thấy “bạn tốt” sắp hụt mất nửa hơi thở cuối cùng, Nhϊếp Yến Chi híp mâu, vội vàng châm nến, nắm chặt cổ tay Đường Đường cứu quỷ y một mạng.

“Thừa tướng, nên hạ thủ lưu tình.” Nhϊếp Yến Chi nói tiếp: “Nếu còn đánh nữa, trẫm sợ rằng phải tìm một mảnh đất có phong thủy tốt chôn hắn.”

Đường Đường bị bàn tay ấm nóng của đế vương tóm chặt, trái tim loạn nhịp trong l*иg ngực mới trở về đúng vị trí. Hoảng loạn tan biến, lý trí quay về, cậu ngẩn người, rũ mắt nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy trong ánh nến sáng sủa, lệ quỷ áo đỏ người ngợm xốc xếch, tóc dài ngổn ngang quả thật là… quỷ y.

Ngu Tiêu nằm trên đất dở sống dở chết, lén nhìn thừa tướng, thầm nghĩ may mắn thừa tướng không dùng gối ngọc. Bằng không quăng một phát cũng đủ lấy đi cái mạng của hắn.

Ngẫm lại bản thân đường đường là quỷ y, cuối cùng bị chăn gối nện chết sao? Ngu Tiêu nằm trên đất cảm thán, càng nghĩ càng khổ sở, a a a phu nhân của hắn hung quá mất.

“Khụ… Xin lỗi.” Khuôn mặt ôn hòa của Đường Đường đỏ ửng, lúng túng nhận lỗi.

Ngu Tiêu ở dưới đất lồm cồm bò dậy, ghé vào bên giường cọ lên chân thừa tướng, đáng thương nói: “Tử Khiêm, ta đến chịu đòn nhận tội. Tiêu đã biết sai, mong Tử Khiêm đại nhân rộng lượng tha thứ, không cần chấp nhặt với ta.”

Thừa tướng không nói gì. Cậu và Ngu Tiêu vốn không liên quan đến nhau, nhưng quỷ y ngày ngày hạ huyết cũng không phải hạ chơi. Cậu vì giao tình quân tử mà coi hắn là bạn bè, không ngờ hắn lại che giấu dã tâm làm chuyện xấu với cậu.

Ban đầu cậu rất giận, nhưng một trận khôi hài vừa nãy khiến thừa tướng quen đọc sách thánh hiền không thể giận nổi. Cậu trầm mặc một lát, thở dài: “Thôi, ngươi đứng lên đi.”

Thấy thừa tướng mềm lòng, Ngu Tiêu càng được đà lấn tới, lời lẽ thẳng thắn hùng hồn: “Thế cũng không được, để biểu đạt tấm chân thành, Tiêu xin chủ động hầu hạ Tử Khiêm một lần, được hay chăng?”

Bàn tay mờ ám vuốt ve dưới khố thừa tướng.

Đường Đường giật nảy người, định từ chối nhưng Ngu Tiêu không đợi cậu trả lời, nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy thịt mềm dưới háng Đường Đường. Đầu lưỡi quét qua lỗ nhỏ, nuốt dươиɠ ѵậŧ khả ái vào trong cuống họng, tỉ mỉ liếʍ láp.

“Không ưm…” Thừa tướng nhăn mày thở hắt một tiếng, giãy dụa đẩy vai Ngu Tiêu ra: “Đừng… a~” Tiếng kêu cũng dần thay đổi.

Mắt phượng của Ngu Tiêu thoáng hiện lên vẻ đắc ý, môi lưỡi ướŧ áŧ cọ trên lỗ nhỏ. Dưới bụng thừa tướng trắng mịn không lông, tinh xảo giống như khắc ra từ mỹ ngọc. Càng mê muội hơn đó là, trên người cậu tỏa ra u hương thanh đạm, ngay cả vật nhỏ phun nước này cũng vô cùng dụ người.

“A~ đừng!” Đường Đường đỏ hồng khóe mắt, nức nở thở dốc, vật dưới khố được ngậm trong cửa động mềm ướŧ áŧ, không tự chủ di chuyển thắt lưng, cắm sâu vào miệng của quỷ y.

Da thịt trắng tuyết đỏ hồng từng mảng, tóc xanh rải rác sau lưng, mỹ ngọc không chịu phối hợp đã khiến người khác sưng đau khố, càng không nói đến hiện giờ chìm đắm trong du͙© vọиɠ, xinh đẹp đến mức động lòng.

Nhϊếp Yến Chi đứng sau ôm chặt thắt lưng thừa tướng, long căn dưới háng quen cửa nẻo cắm vào trong miệng huyệt ướt mềm.

“A!”

Thừa tướng bị đẩy từ phía sau, dưới háng bất giác cắm sâu trong miệng Ngu Tiêu, dươиɠ ѵậŧ thoải mái chảy nước, trước sau cùng được hầu hạ khiến cậu thoải mái đến tê dại sống lưng.

Bên trong nhục huyệt dồi dào nước, Nhϊếp Yến Chi di chuyển thắt lưng, đại dươиɠ ѵậŧ khuấy ùng ục trong mỹ huyệt. Long căn dưới khố hắn vừa to vừa dài, cắm Đường Đường hé miệng thở dốc, tiếng hừ rên tràn qua sống mũi.

“Ô a… Thật thoải mái…”

Da thịt trắng như tuyết ửng hồng, vòng eo vặn vẹo, đẩy về trước cắm sâu trong cổ họng quỷ y, hưởng thụ vui sướиɠ được cuống họng đè ép, sau đó lùi về sau, cúc huyệt bị long căn nhét căng tràn, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra ngoài, thao cậu cực kỳ thoải mái.

Ngu Tiêu nhếch miệng, tùy ý để thừa tướng đẩy ngọc trụ vào nơi sâu nhất. Hắn duỗi tay vén áo bào, quang minh chính đại xoa nắn côn ŧᏂịŧ đang ngẩng cao đầu của mình.

Ngọc trụ được Ngu Tiêu hầu hạ vô cùng thoải mái, cúc huyệt lại được Nhϊếp Yến Chi quét qua hết thảy tao điểm. Thừa tướng cảm nhận được vui sướиɠ, muốn thỏa sức chạy theo kɧoáı ©ảʍ như triều dâng, nhưng lại e ngại thân phận, cắn môi đè nén.

Mông thịt trắng tuyết chủ động đẩy về sau cắn nuốt long căn, Nhϊếp Yến Chi nheo mắt, tay nắm chặt vòng eo thừa tướng, bên dưới thúc một cú, qυყ đầυ phá tan tầng lớp mị thịt, cắm đến tận cùng, đυ.ng phải cúc tâm đang khép chặt.