“A ư…” Đường Đường không còn sức giãy dụa đầu ngón tay, bụng bị nhét căng tròn, vô lực nằm xơ lụi trong l*иg ngực người đàn ông, thấp giọng nghẹn ngào.
Thiếu niên với mái tóc hơi ướt, khuôn mặt mơ màng thấm đẫm nước mắt. Tìиɧ ɖu͙© nơi khóe mắt ửng hồng vẫn chưa tản đi, cả người run rẩy, da thịt trắng tuyết loang lổ những dấu xanh tím.
Huyệt nhỏ non nớt tối qua đã không còn phấn hồng nữa, mà bị người khác gian da^ʍ đến sưng đỏ, trở thành một bao đựng dâʍ đãиɠ bằng thịt, chăm chút bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của đàn ông, mấp máy ngậm hút.
Thật đúng là… Da^ʍ mị đến cực điểm.
Văn Tông chống đầu lưỡi lên má trong, vươn tay đón lấy thiếu niên. Trong nháy mắt miệng huyệt cùng côn ŧᏂịŧ chia rời nhau, hỗn hợp dịch ruột cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra ngoài, rơi tí tách xuống đất. Chưa đợi miệng huyệt kịp khô, dươиɠ ѵậŧ to dài của Văn Tông đã mạnh mẽ ưỡn thẳng, phốc một tiếng vọt thẳng vào trong cúc huyệt đang không ngừng co giật.
“A…” Đường Đường đã hét khàn giọng, ôm chặt lấy cổ người đàn ông.
“Shhh… Chặt lắm, bé con giỏi quá.”
Văn Tông than nhẹ một tiếng đầy thỏa mãn, đầu nấm lớn cắm nhợt nhạt vào trong, thăm dò nhục huyệt dồi dào mật dịch. Thiếu niên cắn môi nức nở, bụng dưới nhô thành một độ cong gợϊ ɖụ©, bên trong gom đầy dâʍ ŧᏂủy̠ khiến tràng đạo vô cùng căng chặt. Qυყ đầυ khuấy lên mang theo tiếng nước nhớp nháp, bàn tay lớn chậm rãi vuốt ve sống lưng Đường Đường.
Động tác của người đàn ông vô cùng dịu dàng, không bất chấp cắm vào rút ra nơi sâu nhất, mà chín cạn một sâu rất có kỹ xảo, qυყ đầυ lớn chỉ chống đỡ lên tao tâm, chậm rãi ma sát.
“Ưm ha… A… Thoải mái lắm…” Đường Đường tựa chiếc cằm xinh đẹp lên bả vai người đàn ông, hai mắt mê ly ngậm đầy nước, thỏa mãn rêи ɾỉ như một con mèo con.
Cơ quan sinh dục của người đàn ông rất nóng, kɧoáı ©ảʍ kéo đến nhưng không làm cậu khó lòng tiếp thu, mà lất phất như như gió xuân mưa phùn, mỏng manh nhưng dày đặc bao quanh lấy cậu. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ hời hợt khiến cậu cực kỳ hưởng thụ, nhưng dần dần Đường Đường mềm mại rên vài tiếng, mông nhỏ uốn eo chủ động phun nuốt dươиɠ ѵậŧ cực nóng của Văn Tông.
“Ha thoải mái lắm… Ưm Văn Tông… A ừ… Văn Tông…”
Thiếu niên đỏ hồng đuôi mắt, thích thú cưỡi trên côn ŧᏂịŧ, nhún nhảy phập phồng. Cặp mông được va chạm đỏ ửng, xung quanh toàn là mật nước vẫn chủ động phun nuốt côn ŧᏂịŧ thô dài. Cán gậy nóng bỏng hung ác quất lên tràng thịt, qυყ đầυ cắm vào tao điểm, không nặng không nhẹ xoay tròn, thoải mái khiến cả người Đường Đường run rẩy, miệng nhỏ mềm mại kêu da^ʍ.
Văn Tông thấp giọng thở vài hơi, bàn tay lớn nắm chặt khe mông thiếu niên. Anh ta cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt lệ của Đường Đường, eo hông vận động, gốc rễ dựng thẳng cắm vào lúc sâu lúc cạn, thao mật huyệt không ngừng chảy nước. Hơi thở của người đàn ông cực nóng, môi lưỡi dán trên cần cổ trắng nõn của thiếu niên, hôn mυ'ŧ tạo ra những dấu tím đỏ.
“A~” Đường Đường khó nhịn thở dốc, hai chân quặp chặt thắt lưng rắn chắc của người đàn ông, theo tiếng va chạm nghẹn ngào rêи ɾỉ.
Dưới ánh trăng, thiếu niên mảnh mai bị người đàn ông cao lớn siết vào trong ngực. Bốn phía trừ tiếng lá cây lay động xào xạc, chỉ còn lại âm thanh hôn môi dính nhớp của hai người, cùng với tiếng thiếu niên thỏa mãn hừ rên bằng giọng mũi, mỏng nhẹ tinh tế lại vô cùng dụ hoặc.
“Bé cưng, mau gọi anh.”
“Hức a… Anh… Ưm … Anh Văn Tông… A ha…” Đường Đường mê say nghẹn ngào, tiếng gọi mềm ngọt như kẹo.
Dáng vẻ da^ʍ mị chưa từng thấy này khiến Lâu Tử Khiên cùng Thẩm Vận ghen đến ngứa chân răng.
“Tâm cơ…”
Cả hai cùng nghiêm mặt, tự mình đổ cho mình một vại giấm chua, đồng thời còn ngửi ra được được mùi hoa sen (hoặc cũng có thể là mùi trà xanh) nhàn nhạt trên người Văn Tông.
Đường Đường ôm cổ Văn Tông, cả người treo trên cơ thể anh ta, vòng eo nhún nhảy giống như cưỡi ngựa, gân xanh thô to ma sát lên tràng thịt, thoải mái khiến cậu mềm nhũn chân. Bụng dưới bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khẽ run rẩy, giống như da^ʍ phụ mang thai vẫn còn thiếu thao: “Thật… Ừm ha… Thật mạnh… Ưm còn muốn…”
Thiếu niên hai mắt mê ly, bị gian da^ʍ trong thời gian quá dài nên dần mất đi lý trí, cả người giống như ngâm trong đầm nước du͙© vọиɠ, tự nguyện trầm luân trong vòng tay của kẻ đang cưỡиɠ ɖâʍ mình.
_______
Ban đầu còn tưởng Văn Tông là cục súc boy, hóa ra là trà xanh tâm cơ boy, hoặc cũng có thể là bạch liên bông tâm cơ boy, tác giả ăn gì em cúng