Editor : Hannah
Vào tháng 11, thành phố J mới vừa đón một trận tuyết lớn, thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhưng bên trong bệnh viện cùng trong phòng bệnh vẫn rất ấm áp dễ chịu.
Cuộc giải phẫu của Đường Đường thực thành công, hai chân đã dần dần khôi phục tri giác, tuy rằng sau khi làm xong giải phẫu vài buổi tối cậu đều đau đến ngủ không yên, nhưng nhiều năm đau đớn đã sớm làm Đường Đường mặc kệ chuyện gì cũng đều phải chính mình chịu đựng.
Nhưng làm cho Đường Đường không nghĩ tới chính là, hai nam nhân đã cưỡng bách cậu kia, lại dùng sự ôn nhu cùng thương tiếc tỉ mỉ chăm sóc cậu.
Quý Trường Khanh so với Kỳ Dục còn cẩn thận hơn, thấy cậu đau đến chịu không nổi, liền sẽ đúng lúc đưa tới thuốc giảm đau, cách nói năng của anh phong nhã, thời điểm cậu mất ngủ sẽ canh giữ ở bên cạnh cậu, dùng giọng nói ôn nhu lại nhẹ nhàng kể chuyện cho cậu nghe, mỗi ngày đều đúng giờ tới thăm bệnh.
Công ty của Kỳ Dục tương đối vội, không có thời gian lấy việc công làm việc tư như bác sĩ Quý, nhưng chỉ cần làm xong việc, liền sẽ vô cùng lo lắng mà tới bệnh viện tranh sủng, người nam nhân ở trên thương trường bày mưu lập kế sẽ ở thời điểm Đường Đường ngủ không an ổn, nhẹ nhàng vỗ vỗ cho cậu, sẽ vơ vét một ít thứ đồ mới lạ đưa đến phòng bệnh cho cậu giải buồn.
Mà bé mèo con bị người vứt bỏ quá lâu, cũng sẽ lấy hết can đảm vươn móng vuốt về phía hai tên nhân loại ngu xuẩn, cậu không quên Kỳ Dục là bạn trai của anh trai cậu, cũng không quên Quý Trường Khanh văn nhã hoạ bì là mặt người dạ thú như thế nào, nhưng cậu quá khát vọng hơi ấm tình thương, cho dù biết sự yêu thương này có thể là mang độc, cũng vui vẻ chịu đựng.
…………
“Ô…… Trường Khanh không…… Ô a…… Không cần……”
Đường Đường thở dốc xin tha, trên người cậu mặc áo bệnh nhân, hạ thân trần trụi, hai chân thon dài vô lực run rẩy. Ở phía sau, côn ŧᏂịŧ cực nóng của nam nhân cắm ở trong hậu huyệt, mỗi một cái va chạm, đều làm Đường Đường nhuyễn thanh nức nở, run run tiến lên phía trước một bước.
Bác sĩ Quý áo mũ chỉnh tề than gọi một tiếng, Đường Đường bởi vì sợ hãi mà kẹp chặt hậu huyệt đến gắt gao, dâʍ ŧɦủy̠ ấm áp phân bố ra như nước suối, mị thịt nhiệt tình mà mυ'ŧ cắn côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ cực đại cũng bị hoa tâm bao vây mấp máy, anh bước chân kiên định, vừa đi vừa thâm thâm thiển thiển trừu động.
Quý Trường Khanh con ngươi cong cong, nghiêm trang cười. “Ngô…… Đường Đường ngoan, bác sĩ đang ở giúp em làm trị liệu nha……” Côn ŧɦịŧ một cái lại dùng sức đỉnh sâu.
“A…… Ô a……”
Đường Đường thở hổn hển yêu kiều rêи ɾỉ, run run rẩy rẩy đi về phía trước, cả người của cậu mềm nhũn không có sức lực, chỉ có thể dựa vào côn ŧɦịŧ của bác sĩ Quý để chống đỡ mới có thể đứng vững.
Năm ngón tay Quý Trường Khanh nhéo mông nhỏ cong vểnh của cậu, mông thịt no đủ theo khe hở ngón tay tràn ra ngoài, anh tán thưởng nói.
“Ngô…… Đường Đường thật nhiều nước…… Ngô a…… thật hút……”
Quý Trường Khanh khống chế lực đạo, dùng côn ŧɦịŧ lớn thao xuyến làm tiểu bảo bối hai chân run run đi lại ở trong nhà, qυყ đầυ thi thoảng xẹt qua huyệt tâm, nhưng chính là không cho người ta được thống khoái, mông thịt run rẩy tạo nên từng trận thịt sóng, tiểu côn ŧᏂịŧ tích táp chảy ra chất nhầy, hậu huyệt cũng tràn lan dâʍ ɖị©ɧ tí tách tí tách chảy một đường.
“Ân ha…… Ngứa…… Ô…… Em muốn…… A Trường Khanh!”
Đường Đường đuôi mắt ửng đỏ, không thỏa mãn xoắn mông nhỏ hừ hừ, huyệt da^ʍ sớm đã bị hai đại ƈôи ŧɦịŧ khai phá dâʍ đãиɠ đến không chịu được, mị thịt cơ khát co chặt, tầng tầng mấp máy, hận không thể ép ƈôи ŧɦịŧ bắn tinh.
Quý Trường Khanh bị cậu kẹp đến thẳng suyễn, dưới háng điều chỉnh tốt vị trí, bang một chút, ƈôи ŧɦịŧ thô dài hung mãnh thao tiến tràng đạo, hung hăng va chạm hoa tâm.
Đường Đường bị Quý Trường Khanh lần này cắm đến sảng khoái muốn chết, hai chân nháy mắt vô lực mềm nhũn, cậu sợ hãi kêu ra tiếng, thân mình đơn bạc khống chế không được mà theo quán tính bỗng nhiên ngồi xuống!
“Phụt”
Đường Đường hung hăng ngã ngồi xuống ƈôи ŧɦịŧ, ƈôи ŧɦịŧ thô dài thẳng tắp thọc vào tràng đạo, đâm đến một độ sâu xưa nay chưa từng có.
“A a a a! Ô a bác sĩ Quý!!”
Quý Trường Khanh kêu lên một tiếng, một phen ôm lấy Đường Đường để cậu khỏi té ngã. Anh thở hổn hển, duỗi tay nắm lấy cái cằm nhỏ tinh xảo, rũ con ngươi nhìn nhìn vẻ mặt của cậu, Đường Đường mờ mịt nhìn anh, con ngươi sương mù mênh mông, mặt mày nổi lên mị thái tìиɦ ɖu͙ƈ, giờ phút này cái miệng nhỏ đang hé mở không ngừng thở dốc.
Xác nhận trên khuôn mặt của cậu không có chút thần sắc thống khổ nào, Quý Trường Khanh mới yên lòng đĩnh động hạ thân.
Lúc này, cửa phòng trị liệu bị người đẩy ra, Quý Trường Khanh không có quay đầu lại, anh ôn nhu hôn hôn mái tóc Đường Đường, từng bước một dùng ƈôи ŧɦịŧ mang theo cậu đi về phía trước, mỗi một bước đi, Đường Đường đều sẽ ngẩng đầu ra sau, phát ra tiếng rêи ɾỉ nhuyễn thanh yêu kiều.