Trong nhà kho rất yên tĩnh, Đường Đường bước chân nhẹ nhàng, ngâm nga bài hát nhỏ mở cửa, bên trong tản ra mùi vị nhàn nhạt không rõ.
Đối diện cửa là hai kệ đựng đồ, bên phải khuất trong bóng tối, xung quanh có mấy thùng giấy hỗn độn.
Đường Đường cất vợt lên kệ, định đứng dậy rời đi chợt nghe thấy một vài âm thanh ái muội.
“Ưm… ha…”
Tiếng rên ngọt ngấy dọa cậu giật nảy người, tay buông lỏng, vợt bóng cầm trên tay rơi lạch cạch xuống dưới sàn.
Tiếng rên ngừng lại, Đường Đường nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng lên tiếng: “Có… có ai không?”
Phía sau thùng giấy im lặng, sau đó vang lên tiếng máy móc ong ong.
Đường Đường hít một hơi thật sâu, chậm rãi vòng qua thùng giấy bước vào trong thăm dò.
Phía sau đống thùng giấy hỗn độn là một chiếc sô pha đen dài, trên sô pha có một nam sinh lười nhác đang ngồi.
Nam sinh cắt đầu đinh, dáng người cao lớn, lông mày rậm rạp đang nhắm nghiền hai mắt như một con sư tử ngủ say.
Nhưng quan trọng đó là, giữa hai chân cậu ta có một thiếu niên không một mảnh vải che thân đang quỳ. Thiếu niên mảnh khảnh trắng nõn, hai má căng phồng ngậm lấy vật dưới háng đàn ông.
Đường Đường dời mắt xuống dưới, hóa ra âm thanh ong ong mà cậu ta nghe được phát ra từ chiếc gậy rung đang vận động. Hậu huyệt thiếu niên bị cắm một dươиɠ ѵậŧ giả màu tím đỏ, nước da^ʍ chảy tí tách xuống cán gậy.
Đường Đường vội dời tầm mắt giống như phải bỏng, nhỏ giọng “a” một tiếng, bưng tay che kín mặt.
Rốt cuộc Nghê Hướng Dương đã mở mắt, con ngươi sắc bén nhìn sang thiếu niên đang đỏ hồng vành tai, hơi nheo lại.
Bàn tay dày rộng vỗ lên tóc người đang vùi giữa hai chân, ý bảo cậu ta đứng dậy.
Thiếu niên không cam lòng chịu nhả ra, ngậm xuống càng sâu.
Nghê Hướng Dương nuốt khan một ngụm nước bọt, dứt khoát nắm tóc cậu ta cắm thẳng xuống dưới, cuồng thao cổ họng, qua mấy chục lần cắm rút mới chọc lên thịt mềm bắn vào trong.
“Khụ… ực…”
Thiếu niên bị nghẹn khổ sở nhăn mày, nhưng vẫn nhu thuận nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống bụng, sau đó bò tới liếʍ sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ trước mắt, thả vào trong quần, kéo khoá lên.
Nhân lúc bọn họ không chú ý Đường Đường đã sớm chạy tới cửa, tay vừa chạm xuống, thiếu chút nữa vặn được nắm cửa chạy ra ngoài.
Đáng tiếc không đợi Đường Đường kịp mở cửa, phía sau đã có người kéo lại, xoay người cậu ép trên tường.
“Đi đâu?”
Nghê Hướng Dương đè lên chân cậu, rất hứng thú đánh giá con thỏ nhỏ đang xấu hổ trước mặt này.
Đường Đường đỏ rực vành tai, đôi mắt ngập nước nhìn Nghê Hướng Dương, tựa như chạm tay vào lửa vội giật mình dời tầm mắt.
Âm thanh nho nhỏ, ngượng ngùng lẩm lẩm: “Xin… xin lỗi.”
Dục hỏa vừa được phát tiết lại bị gợi lên trong nháy mắt, Nghê Hướng Dương nhéo cằm Đường Đường đánh giá một lượt, sau đó ái muội hôn vành tai non mềm của người trước mặt, giọng nói khàn khàn: “Bé cưng, một câu xin lỗi không thể thỏa mãn được anh.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai Đường Đường, cậu khó chịu cựa quậy tay chân, cảm thấy có thứ gì cưng cứng đang cọ lên bụng mình.
Một bàn tay dày rộng thăm dò vào trong quần cậu, cách qυầи ɭóŧ xoa nắn mông thịt, khí thế không cho phép lộn xộn.
“Đừng… đừng…”
Đường Đường nghẹn ngào đẩy người ra, nhưng là thân thể quanh năm yếu ớt căn bản không đẩy nổi đội trưởng đội bóng rổ của trường.
Nghê Hướng Dương hưởng thụ bàn tay mềm đang quờ loạn, thoải mái than thở một tiếng, cúi người chặn lại môi Đường Đường.
Đầu lưỡi liếʍ quanh khóe miệng, sau đó lưu loát cạy hàm răng, thần tốc dây dưa cùng đầu lưỡi thơm mềm của Đường thiếu gia.
Hàm trên bị đầu lưỡi thô lỗ liếʍ mυ'ŧ từng tấc, Đường Đường chưa trải sự đời không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ cỡ này, tiếng rên nức nở lại bị môi lưỡi nuốt trọn, con ngươi ngậm nước long lanh.
Nghê Hướng Dương bị dụ dỗ thở hổn hển, vừa muốn kéo chiếc quần vướng víu xuống lại bị tiếng đập cửa cắt ngang.
Sở Nhạc An không kiên nhẫn đứng bên ngoài gọi cửa: “Đường Đường, cậu có đó không?”
Bên trong cánh cửa, Đường Đường hoàn hồn bắt đầu giãy giụa.
Nghê Hướng Dương vẫn không nhúc nhích, mặc kệ tiếng gõ cửa định làm tiếp chuyện chưa xong. Đường Đường cuống quýt, không biết lấy sức từ đầu thúc đầu gối vào háng cậu ta.
“Hự…”
Nghê Hướng Dương không đề phòng ăn trọn một cú thúc, người cứng đờ, mồ hôi vã ra như tắm. Chờ đến khi tỉnh táo lại, đã thấy con thỏ mở cửa chạy trốn như có sói đuổi phía sau: “Mẹ nó… Giỏi lắm.”
Cậu ta cắn răng thầm mắng một tiếng. Con ngươi lạnh lùng đảo qua Sở Nhạc An đang làm phiền ngoài cửa.
Sở Nhạc An thấy Đường Đường cắm đầu chạy trốn, chưa kịp định thần đã xảy ra chuyện gì. Đến khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trị giá xa xỉ trên tay nam sinh, ánh mắt cậu ta chợt lóe lên, vội thu lại thần sắc, trừng mắt mắng.
“Này, anh vừa bắt nạt Đường Đường đúng không?”
Nghê Hướng Dương dựa vào cửa, châm một điếu thuốc liếc nhìn cậu ta: “Lăn.”
“Anh!!”
Sở Nhạc An bị ánh mắt như nhìn thấy rác rưởi của cậu ta chọc giận, muốn cùng cậu ta nói phải trái. Không ngờ nam sinh cười nhạo một tiếng, rời khỏi phòng chứa đồ không thèm ngoảnh mặt lại.
Sở Nhạc An đứng nguyên tại chỗ một lát, sắc mặt phức tạp, cuối cùng vẫn oán giận rời đi.
Mà ở bên này, Đường Đường làm bộ hoảng loạn chạy ra khỏi tầm mắt Nghê Hướng Dương, sau đó sửa sang lại quần áo, ung dung xin nghỉ về nhà. Cậu muốn nghỉ ngơi dưỡng sức cho nội dung cốt truyện đau thận chiều nay.