Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết

Chương 15: Lời Mời

Màn đêm sâu thẳm trong tâm trí đang quấn lấy cô gái nhỏ, nó muốn chiếm lấy cơ thể cô làm vật chứa... đau đớn, khổ sở, mệt mỏi, mùi tanh nồng của máu.

.

.

.

Yuki mở toang mắt ngồi dậy trong cơn đau, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả trán lẫn lưng. Lấy tay xoa xoa phần bụng trái, đau... nhưng có vẻ nó đã được chữa trị. Đưa mắt nhìn xung quanh, trần nhà xa lạ, đồ vật cũng xa lạ, cái gì cũng đều xa lạ cả. Cô khó hiểu, tại sao mình lại ở đây? Đám Sabito ở đâu rồi? Cuộc thi kết thúc chưa? Và... hàng tá câu hỏi khác hiện lên trong đầu.

-"Em tỉnh rồi ư?"

Cô vội ngước mặt lên nhìn về phía cửa, thấy một người con gái xinh đẹp như giọt sương... mong manh dễ vỡ. Yuki cảm giác thấy lạ lẫm, thì bởi mới gặp lần đầu mà nghĩ sao quen.

-"Vâng, chị là ai vậy?"

Yuki lần đầu tiên gặp một người con gái có phong thái như vậy, trong như là một tiểu thư nhà nào đó chăng? Y đến gần cô, xem xét tình trạng cơ thể, rồi bỗng khóe miệng cong lên thành hình bán nguyệt tuyệt đẹp.

-"Amane, cứ gọi như vậy đi."

Giọng y thanh thuần tinh khiết tựa như giọt sương mai, cô gật đầu. Sau khi qua được màn chào hỏi, Yuki cố lấy thông tin từ y. Giờ y mới biết được rằng, cuộc thi đó đã kết thúc được ba ngày trước. Có năm người sống sót, trong nhóm năm người, Giyuu, Sabito, Makomo đều không có chuyện gì xảy ra cả. Bây giờ lòng cô mới không còn nút thắt lo lắng...

Yuki cũng biết được nơi đây là trụ sở của đoàn diệt quỷ, và người phụ nữ trước mặt cô là phu nhân của vị chúa công. Cô gật gù ghi nhớ thông tin vào trong đầu mình, thắc mắc hỏi.

-"Vậy... chị để tôi ở đây làm chứ? Đồng phục tôi chưa nhận được, nói không chừng tôi còn bị loại khỏi cuộc thi, thế thì tại sao lại cứu tôi? Lúc đó để tôi ở chỗ bạn tôi là được mà?"

Chiếc lá chạm vào nhau tạo ra thanh âm xào xạc khiến tâm trạng bình ổn, vốn dĩ cô không muốn ra chất vấn họ một chút nào, nhưng có quá nhiều nghi điểm trong lòng muốn được giải đáp. Đành phải vậy...

-"Yuki-san, liệu em có thể nghe chị giải thích không?"

-"Tôi đang nghe đây."

Điều khiển hơi thở của mình để cơn đau giảm xuống mỗi khi nói chuyện, vết thương ở bụng cứ nhói lên từng đợt... từng đợt, cho dù sức lực của cô đủ để vận động một tý, ngồi được một lát đi chăng nữa, vết thương này sâu đến mức không thể nào tưởng tượng nỗi. Cứ như là mất đi một mảng da thịt vậy, mày đẹp cô nhíu lại, di chuyển tay xuống phần bị thương.

-"Đầu tiên, người ra lệnh cứu em là chúa công, vậy nên em phải ở đây để nghe chúa công giải thích tình hình. Thứ hai, em là người đầu tiên đậu cuộc thi, nhưng những giám khảo chỉ công bố năm người vì để tránh tiết lộ thông tin. Thứ ba, đó cũng là vì em, để em được an toàn và tránh hi sinh tính mạng uổng phí, nhân lúc em cùng bạn em ngất thì kakushi đã mang em đi."

-"Khoan đã, gượm đã... sao cái lí do nào cũng là vì tôi hết vậy?"

Quả thật không hiểu vì sao mọi lí do đều nói là vì mình, thậm chí lượng thông tin bây giờ cô có là quá ít. Ngài chúa công mà Amane nói cũng thật kì quái đi.

-"Ngài chúa công muốn em làm một trụ cột ẩn."

Lời nói như ngàn tảng đá đè lên vai cô, mồ hôi hột chảy xuống gương mặt đầy sự ngạc nhiên và sợ hãi.

*

Một tuần sau đó, vì thể chất cô vốn đã tốt, nên vết thương hồi phục cũng rất nhanh.

Hoa tử đằng rơi lả tả trên mặt đất mòn, mùi hương dịu nhẹ không nồng không gắt khiến tâm trạng thư giãn. Yuki ngồi xuống đưới một gốc cây, trầm tư suy nghĩ về lời mà vị phu nhân chúa công nói. Kết cục vẫn là đồng ý...

...

-"Đừng có đùa! Các người!--"

Cô đập tay xuống bàn giận dữ, cơn đau từ phía bụng lan ra làm cô phải ôm đau đớn. Amane lo lắng đặt cô nằm xuống, vội vã xem vết thương. Y lắc đầu, nói nhẹ.

-"Không, chẳng ai đùa em hết. Mọi lời đều là sự thật, đây là lời mời chân thành đến từ chúa công, và trên hết. Em là con gái của Kuika Yui và Yatogama Seiki, hai trụ cột từng có một thời huy hoàng cùng nhau."

Cô cười mỉa mai.

-"Hờ, vậy là các người chỉ coi trọng tôi vì ba và mẹ tôi?"

Amane thật sự không còn lời gì để giải thích, nhưng hoàn toàn không phải do ba và mẹ cô. Mà là do tiềm năng của cô là rất lớn, mắt nhìn người của người chồng trẻ tuổi này của y thật sự không tầm thường.

-"Không, là do chính em. Vậy chị chỉ hỏi một câu hỏi, liệu em có muốn làm trụ cột không? Tuyết trụ Yatogama Yuki, nối tiếp sự nghiệp của mẹ em."

Yuki hết sức ngạc nhiên, nhắc mới nhớ lúc tên quỷ kia gϊếŧ mẹ cô. Hình như hắn cũng đã từng nói cái gì mà uy phong lúc trước hay đại loại vậy, lòng cô lâng lâng một chút cảm giác thán phục, tự hào vì có một người mẹ vĩ đại như vậy. Lập tức không kìm được mà gật đầu.

...

-"Nè cậu gì ơi? Sao cậu lại ngủ dưới gốc cây này thế?"

__________

Đoán xem người nói câu đó là ai? Cơ mà lúc tôi viết đến Amane gọi Yuki bằng Tuyết ấy, ya~ lòng tôi cũng tự hào vì có đứa con gái như Yuki ấy, ừ hứ~ *uốn éo các kiểu*. Không biết các bạn có cảm nghĩ làm sao chứ tôi thấy đoạn ấy tưởng tượng nét mặt của Amane thấy ngầu quá~