❄️🦁🐰❄️
Bụng của Trương Tiểu Phàm càng lúc càng lớn.
Khi mùa hoa quế thơm ngào ngạt, lại là một kỳ thi Hương, Bách Lý Hoằng Nghị lại nói với Bách Lý Diên là mình không có ý định khoa cử nhập sĩ. Bách Lý Diên hỏi hắn có dự định thế nào, sau khi Bách Lý Hoằng Nghị nói xong, Bách Lý Diên chỉ cho hắn đi về trước.
Dù sao từ bỏ khoa cử không phải là việc nhỏ, bao nhiêu người học tập gian khổ mấy chục năm, cũng chỉ vì một sớm đề tên bảng vàng. Bách Lý Diên khiêm tốn cả đời, chỉ có một sự kiêu ngạo duy nhất không hề che giấu chính là hai nhi tử này của ông, mọi thứ xuất sắc, mọi nơi xuất sắc, theo lý thường ông hẳn là sẽ cho rằng con thứ cũng sẽ giống con trưởng, nhập sĩ làm quan, làm rạng rỡ tổ tông.
Không phải ông không nhận thấy Bách Lý Hoằng Nghị không muốn, cũng nghĩ đến phải lui về sau một bước, nhưng ông không ngờ Bách Lý Hoằng Nghị lại muốn làm kinh thương. Đường đường là công tử Thượng thư phủ lại không thi đậu công danh mà muốn làm mạt lưu, cái này có thể đủ cho quán trà dân gian tán gẫu mấy vòng, Hoằng Nghị tâm cao khí ngạo này không biết có thể chịu nổi không.
(Mạt lưu 末流: chỉ công việc thấp kém.)
Đoan Mộc Vân nói ông tự mình để bụng còn muốn đẩy lên đầu con trai. Bách Lý Hoằng Nghị làm gì từ trước đến nay bà đều yên tâm, tuyệt không phải xúc động nhất thời, sợ hắn không nổi chịu lời ong tiếng ve của người khác, vì sao không nghĩ hắn đã cân nhắc qua hậu quả này rồi và vẫn cứ chọn muốn làm chứ?
Tốt nhất vẫn là Bách Lý Diên lui một bước, giao cho hắn một tiệm trà lâu buôn bán không khá để hắn quản. Trà lâu này ở trong thành khá vắng vẻ, làm ăn thảm đạm, sổ sách cũng làm lung tung lộn xộn, nhưng Bách Lý Diên đã kiệt sức lao lực quá độ, thật sự không phân ra được tâm lực dư thừa, mỗi năm thua lỗ không nhiều lắm nên cũng mặc kệ.
Ngày đầu tiên Bách Lý Hoằng Nghị đến cửa hàng liền sai phòng thu chi dọn hết sổ sách gần hai năm về Bách Lý phủ xem. Sau khi thành thân, Trương Tiểu Phàm và Bách Lý Hoằng Nghị sống cùng nhau trong một căn phòng khác ở Đông Viện, y rất thích ngủ, thường xuyên nói chuyện liền ngủ mất. Bách Lý Hoằng Nghị sợ quấy rầy y nên đến thư phòng, chịu đựng hai đêm mới xem xong sổ sách, dùng bút đỏ vòng ra chỗ nhầm lẫn chi chít. Nhưng xem sổ sách chỉ là bước đầu tiên, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, hoàn thành khảo nghiệm kinh doanh trà lâu cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn mà thôi.
Hắn trở nên đặc biệt bận rộn, hận không thể bẻ thời gian thành hai nửa để dùng, trong phủ thường không nhìn thấy bóng dáng của hắn, sau đó ngay cả dùng cơm cũng cần hạ nhân đưa qua.
Đêm nay hiếm thấy hắn về sớm, rửa mặt xong, trở về phòng đẩy cửa ra, cởϊ áσ ngoài ra run rớt mệt mỏi khắp người, vừa nhìn trên giường, Trương Tiểu Phàm vẫn đang ngủ, hắn tay chân nhẹ nhàng xốc một góc mền lên chui vào.
Cho dù động tác rất nhẹ nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn tỉnh, y không mở mắt mà sờ soạng ôm hắn —— Bách Lý Hoằng Nghị cũng nghĩ đến có nên chia phòng ngủ hay không, ít nhất về trễ sẽ không quấy rầy Trương Tiểu Phàm, nhưng trước đó vài ngày, Trương Tiểu Phàm từng gặp ác mộng vì hắn không về ngủ, nửa đêm khóc lóc tìm người, tưởng Bách Lý Hoằng Nghị không cần y nữa, khiến Bách Lý Hoằng Nghị đau lòng không thôi, bước chân bên ngoài ngày càng nhanh, tận lực sớm trở về một chút để Trương Tiểu Phàm có thể ôm hắn ngủ.
Bách Lý Hoằng Nghị nhẹ nhàng ôm lại y, một nụ hôn rơi xuống đôi mắt y.
"Bận xong rồi sao?" Âm thanh của Trương Tiểu Phàm dính dính hồ hồ, mang theo buồn ngủ lười biếng.
"Ừm." Bách Lý Hoằng Nghị duỗi tay vuốt ve bụng y, âm thanh ôn nhu hỏi: "Hôm nay bảo bảo có nghe lời không?"
Trương Tiểu Phàm phản ứng rất chậm, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn: "Con rất ngoan, không đá em."
"Còn Tiểu Phàm? Có ăn cơm giỏi không?" Gần đây khẩu vị của y không tồi, đã không cần người khác nhìn chằm chằm ăn cơm nữa, thường xuyên thèm ăn, rốt cuộc cũng nuôi béo thân thể lên một chút, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị vẫn không yên tâm, mỗi ngày trở về đều phải hỏi.
"Ăn rồi. Hôm nay em......" Tiểu Phàm nói nói rồi im lặng.
"Tiểu Phàm?" Bách Lý Hoằng Nghị thấp giọng gọi, người trong lòng hô hấp đều đều, lại ngủ rồi. Bách Lý Hoằng Nghị hôn hôn trán y, "Ngủ ngon."
Trương Tiểu Phàm là bị ngực căng đau làm đau tỉnh.
Y lén nhìn thoáng qua Bách Lý Hoằng Nghị, xác nhận hắn đã ngủ say, lại làm bộ lơ đãng xoay người. Bách Lý Hoằng Nghị nửa mộng nửa tỉnh hừ một cái, dán lưng Trương Tiểu Phàm ôm y.
Trương Tiểu Phàm kiên nhẫn đợi một lúc, phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều, không tỉnh. Lúc này y mới yên tâm vén áo trong lên, lén lút sờ sờ đầu v* sưng cứng kia. Chỗ đó cứng như hòn đá nhỏ, cứ cấn da thịt y như vậy.
Trương Tiểu Phàm không có kết cấu, muốn xoa xoa, lại đau đến mức cả người phát run. Bách Lý Hoằng Nghị sau lưng quá mệt mỏi, Trương Tiểu Phàm không đành lòng đánh thức hắn, cứ cố chấp xoa cho mình như vậy, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, còn phải dành ra một tay che miệng mình lại.
Y thật sự quá khó chịu rồi, cái mũi đau xót lại muốn rơi nước mắt, thời gian mang thai Trương Tiểu Phàm như làm từ nước, vừa muốn liền chảy nước, vừa ủy khuất liền rơi lệ. Y nghẹn khóc nức nở, thút thít, cuối cùng vẫn bị Bách Lý Hoằng Nghị phát hiện.
Bách Lý Hoằng Nghị vừa nghe thấy liền vội vàng đứng dậy xem y, "Sao vậy Tiểu Phàm? Sao lại khóc?"
Trương Tiểu Phàm khóc đến cái mũi hồng hồng, rất lâu mới nói ra được, "Đau."
Cái này khiến Bách Lý Hoằng Nghị lo lắng, "Chỗ nào đau? Chỗ nào không thoải mái? Ta nhìn xem."
Hắn theo cổ áo rộng mở nhìn xuống, nhìn đến chính là hai núʍ ѵú bị Trương Tiểu Phàm xoa đỏ bừng. Hai vật nhỏ kia thoạt nhìn lớn hơn trước một chút, bị xoa nắn đến sung huyết, đầy đặn tựa như vừa chạm vào liền phải chảy nước ra, đáng thương lại dâʍ ɭσạи.
Bách Lý Hoằng Nghị nhanh chóng hiện lên những việc cần chú ý mà đại phu nhắc đến, biết y đây là hiện tượng bình thường, chỉ cần hỗ trợ khơi thông là được. Hắn thò lại gần, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ nhẹ viên thịt sưng to kia. Trương Tiểu Phàm bị hắn liếʍ láp bất ngờ kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân chấn động, bàn tay vô lực chống đẩy, giọng nói cũng run lên: "Đừng, đừng như vậy."
"Đừng sợ. Thông là được." Bách Lý Hoằng Nghị thò người lên hôn môi y. trong khoảng thời gian Trương Tiểu Phàm mang thai này, Bách Lý Hoằng Nghị thường bị y trêu chọc đến khó chịu, lại là lần đầu tiên làm cha, lo lắng sợ hãi không dám đi vào, mỗi lần đều phải bắt được người hôn lấy hôn để. Hắn rất thuần thục dùng đầu lưỡi đỉnh mở răng cực dễ thất thủ của Trương Tiểu Phàm, câu quấn đầu lưỡi mềm ướt kia liều chết triền miên, hôn đến khi Trương Tiểu Phàm mềm nhũn, hôn tan, hóa thành một vũng nước ngã vào trong lòng hắn, bị hắn nhào chơi tùy ý.
Động tác trên tay của Bách Lý Hoằng Nghị không dừng, lòng bàn tay cọ lên viên thịt sưng to kia. Chỗ đó khác với trước kia, cứng như giấu một hòn đá nhỏ. Bách Lý Hoằng Nghị đành phải thả nhẹ lực tay, càng cố gắng trêu chọc điểm nhạy cảm trên thân thể y
Thời gian mang thai, Trương Tiểu Phàm vừa được hôn liền dễ dàng ướt, vừa xoa liền muốn chảy nước, tiết khố mỏng manh không giấu được dấu vết động tình, phía sau đã ướt đến rối tinh rối mù, miệng huyệt khép mở nuốt vải dệt vào bên trong, đói khát đến mức bây giờ rất mong có thứ gì đó thọc vào căng đầy nó.
Lòng bàn tay bao phủ khối non mềm trên ngực, nhào cọ nhẹ nhàng, hàng năm cầm kiếm kéo cung sinh ra vết chai thô ráp xẻo cọ làn da mềm mại kia, tê dại thoải mái. Hơi thở của Bách Lý Hoằng Nghị có chút bất ổn, nửa người dưới của hắn đã nổi dậy, lúng túng chỉa vào chân Trương Tiểu Phàm, nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục mặt không đổi sắc mà xoa ngực y. Bắt đầu từ khi Trương Tiểu Phàm được chẩn đoán chính xác mang thai, Bách Lý Hoằng Nghị liền không thật sự đi vào nữa. Tìиɧ ɖu͙© tích góp, trong đêm tĩnh mịch này bị xoa cọ ra triệt để, không có cách nào qua loa cho xong.
Môi theo cổ mυ'ŧ xuống, lưu lại vết đỏ lấm tấm trên làn da trắng nõn, sau đó hắn ngậm lấy một viên trong đó, dùng sức mυ'ŧ vào, dường như muốn hút chỗ đó ra chút gì đó vậy. Trương Tiểu Phàm bị hắn hút hơi đau, đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ bốc lên, sung sướиɠ đến mức da đầu tê dại. Hốc mắt y ngập nước, mông lung lại mê ly nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, còn không biết xấu hổ mà ưỡn ngực đưa ngực mình vào trong miệng hắn, thậm chí còn động tình ôm đầu hắn, để hắn ăn nhiều thêm một chút.
"Đau...... Nhẹ, nhẹ một chút." Trương Tiểu Phàm yếu ớt rêи ɾỉ, Bách Lý Hoằng Nghị muốn rút về nhưng y lại không chịu, ôm người chặt thêm một chút, chân nhỏ duỗi ra, câu lấy hông hẹp của người trên người. Tìиɧ ɖu͙© khiến y quên e lệ là gì, ưỡn mông dùng giữa đùi ướt đẫm của mình cọ hạ thân của đối phương, âm thanh ngọt như ngâm trong mật, "Hoằng Nghị, muốn, chàng yêu yêu em đi."
Thật ra lúc trước đại phu đã nói từ sớm là có thể hành phòng, hơn nữa năng lực chịu đựng của thân thể Khôn trạch rất tốt, trong tình huống bình thường sẽ không ảnh hưởng thai nhi trong bụng. Nhưng không đúng lúc là, Bách Lý Hoằng Nghị bước vào kỳ bận rộn, thường là hắn trở về thì Trương Tiểu Phàm đã ngủ rồi, hoặc là Trương Tiểu Phàm tỉnh thì Bách Lý Hoằng Nghị lại xuất môn.
Sao hắn lại không muốn chứ? Quả thật hắn chỉ muốn cứ liều mạng đi vào như vậy, nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Bách Lý Hoằng Nghị duỗi tay sờ vào trong quần rộng của y, tìm đến giữa hai chân y liền sờ đến dịch ướt đầy tay, vừa thọc vào huyệt thịt thì bên trong đã gấp không chờ nổi mà quấn lên. Chỗ đó non mềm ướt trượt, rất nhanh đã nuốt vào ba ngón tay. Tốc độ thọc vào rút ra dưới thân càng lúc càng nhanh, sức lực liếʍ mυ'ŧ trước ngực cũng càng ngày càng nặng, Trương Tiểu Phàm một mặt bị thao tan, một mặt lại bị đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Y sắp điên rồi, trước ngực tê tê dại dại nóng đến hoảng, hạ thân hầu như chảy nước mất khống chế, y không chịu nổi mà co rút, toàn thân mẫn cảm không thể tưởng tượng, cả người căng thành một chiếc cung kéo căng, ngón tay giật mạnh y phục trên người, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Hầu như là trong phút chốc, dường như y nghe thấy sợi dây căng chặt trong đầu "bựt" một tiếng đứt gãy, bộ vị nào đó trên thân thể phun trào ra. Y bị đau mà kêu một tiếng "A", tiếp theo, y bị một màn trước mắt dọa cho đầu óc trống rỗng.
Trước ngực y bị một mảng chất lỏng lớn trơn trượt nhiễm ướt, nói chính xác là, y chảy sữa rồi.
Cũng ngây người còn có Bách Lý Hoằng Nghị. Tuy đại phu từng nói với hắn, thời gian mang thai trướng sữa là bình thường, nếu không thoải mái có thể chườm nóng hoặc thông qua xoa bóp thư hoãn, nhưng nghe là một chuyện, thật sự uống vào trong miệng lại là một chuyện khác. Không ngọt như trong tưởng tượng, hơi tanh, không phải màu trắng ngà, ngược lại giống như nước trong, bôi lên tay trơn trượt một mảnh.
Rất nhanh Bách Lý Hoằng Nghị đã phản ứng lại, hắn xích lại gần hôn hôn mắt Trương Tiểu Phàm, trấn an nói: "Bình thường, đừng lo lắng."
Trương Tiểu Phàm bất giác thẹn thùng, y vùi đầu vào cổ Bách Lý Hoằng Nghị, tùy ý hắn hút phía trên lại cắm phía dưới.
Tin hương của Khôn trạch càng thêm nồng đậm, đây là dấu hiệu động tình. Thân thể đã có nước sữa hòa nhau mấy chục lần, nghĩ muốn cái gì một động tác liền rõ ràng sáng tỏ, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị này lại ý xấu thật sự, hắn vội vàng xé mở quần của người như vậy, nhưng lại chỉ lướt qua liền ngừng, cọ xát miệng huyệt. Mỗi lần hạ thân căng cứng mất chính xác, không cẩn thận đâm vào, lại nhanh chóng rút ra, mãi mãi không chịu cho một cái thống khoái.
Trương Tiểu Phàm bị hắn mài đến nổi điên, huyệt thịt ướt đẫm cố gắng giữ hạ thân vào nhầm lại, nhưng lại không giữ được gì, bên trong ngứa đến hoảng, như có ngàn vạn con kiến trùng đang gặm cắn thịt non kia. Hai mắt Trương Tiểu Phàm đẫm lệ mông lung, run run rẩy rẩy đưa mình xuống dưới thân đối phương, nghẹn ngào xin: "Hoằng Nghị, ca ca, xin chàng......"
Bách Lý Hoằng Nghị xác nhận thân thể của y đã đủ thả lỏng, đang muốn đỉnh vào, thấy y không biết giận mà xin như vậy, nũng nịu tựa như không có hắn yêu thương liền sẽ chết, lại biết rõ còn cố hỏi mà chọc y: "Cái gì?"
Trương Tiểu Phàm nào quan tâm hắn thật sự nghe không rõ hay là có ý muốn đùa giỡn y, y duỗi tay nâng mặt Bách Lý Hoằng Nghị, hạ xuống một chùm nụ hôn, y nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, kiều mị câu nhân, âm thanh mềm ngọt thêm: "Ca ca, đi vào được không? Xin chàng...... Tướng công......"
Xưng hô "Tướng công" này, không phải Trương Tiểu Phàm chưa thử gọi qua, nhưng đều là xưng hô có chút nề nếp trước mặt cha nương. Còn lúc riêng tư, bọn họ vẫn còn trong trạng thái mới yêu đương cuồng nhiệt, thường nắm tay cũng đã mặt đỏ tai hồng, ngay cả "Ca ca" cũng gọi không nhiều lắm, huống chi là xưng hô này cần rất nhiều nỗ lực mới có thể mở miệng. Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy không cần phải sốt ruột, nếu Trương Tiểu Phàm gọi hắn là "Hoằng Nghị" cũng khá dễ chịu, vậy cũng không cần thay đổi cái gì. Huống chi mỗi lần Trương Tiểu Phàm gọi hắn đều giống như bọc mật, hắn cũng không có gì không thấy đủ.
Nhưng bây giờ hắn mới biết được bản chất con người, chẳng qua là hai chữ tham lam. Lòng tham không đáy, có tiền lệ này rồi, rốt cuộc hắn đã không còn thấy đủ khi Trương Tiểu Phàm gọi hắn là "Hoằng Nghị" nữa, Hai chữ "Tướng công" như có ma lực gì đó, khiến hắn hoàn toàn mất lý trí, gần như là vào lúc Trương Tiểu Phàm gọi ra, hắn liền ngang ngược bẻ hai bắp đùi ngó sen trắng ra, hung hăng đâm vào.
Đột nhiên đánh sâu vào khiến Trương Tiểu Phàm nhịn không được thét chói tai ra tiếng, mị thịt trong huyệt nhanh chóng quấn lên, gắt gao xoắn chặt hạ thân của hắn, khiến người không thể động đậy. Bách Lý Hoằng Nghị còn giữ chút lo lắng, che chở bụng của Trương Tiểu Phàm, sau đó đao to búa lớn bổ thẳng vào. dương v*t căng cứng cực nóng phá vỡ tầng tầng lớp lớp mị thịt, trực tiếp thọc vào sâu bên trong, hậu huyệt trống rỗng thật lâu rốt cuộc cũng được lấp đầy, Trương Tiểu Phàm đổ một thân mồ hôi nóng, cả người như vớt ra từ trong nước, ướt đẫm sắp tan ra, lại bị đóng chặt dưới người hắn.
Sau khi xác định Trương Tiểu Phàm có thể thừa nhận được, Bách Lý Hoằng Nghị bắt đầu thao lộng, mỗi một cái đều nén đủ lực đâm vào bên trong, Trương Tiểu Phàm che chở bụng, dâʍ ɭσạи rêи ɾỉ ra tiếng, bị đỉnh đến lệch vị trí, lại bị túm mắt cá chân kéo về.
Bách Lý Hoằng Nghị dứt khoát vớt hai chân dài nhỏ gầy kia lên, đặt lên khuỷu tay mình, càng nhanh chóng nện sâu vào, phía trước nhìn chằm chằm điểm nhạy cảm kiên nhẫn lại thô nặng nghiền nát, đến khi mài người khóc kêu ra tiếng.
Rõ ràng bị đâm cho cánh mông phát đau, rõ ràng mắt cá chân bị túm ra vệt đỏ, rõ ràng sắp chịu không nổi, Trương Tiểu Phàm lại vẫn không hề nguyên tắc mà nghênh hợp động tác của người trên người.
Ở giữa đổi tư thế một lần. Hai chân Trương Tiểu Phàm nhũn ra, lại vẫn run run rẩy rẩy ngồi xuống. Nhưng y quá nóng vội, dịch nhờn dưới thân lại nhiều, vừa lơ đãng liền trượt ra ngoài. Y gấp gáp muốn khóc, đỡ vật cứng kia, nghẹn ngào muốn nuốt vào trong, lại vẫn mất chính xác, cuối cùng là Bách Lý Hoằng Nghị giúp y, y mới hoàn thành nhiệm vụ.
Đợi cho thịt đùi đυ.ng đến cơ đùi căng chặt của người dưới thân, Trương Tiểu Phàm thở hổn hển một hơi thật dài. Tư thế này thật sự quá sâu, như muốn đẩy đến thai nhi trong bụng vậy, y lại cảm thấy thoải mái, một loại sung sướиɠ bệnh hoạn.
Vừa rồi đã tiêu hao hơn nửa sức lực của y, vừa di chuyển chưa được hai cái thì y đã kêu mệt. Y trở thành thông minh, biết Bách Lý Hoằng Nghị ăn kiểu nào nhất, biết phải nói thế nào mới có thể đạt được mục đích nhanh nhất. Vì thế y ủy khuất mở miệng: "Tướng công, chàng yêu yêu em đi."
Âm thanh kia vừa yêu kiều vừa ỏn ẻn, câu Bách Lý Hoằng Nghị da đầu tê dại. Hắn duỗi tay che chở bụng Trương Tiểu Phàm, ưỡn hông đỉnh lên trên liên tục, thế công mưa rền gió dữ đâm cánh mông trắng hồng ra từng cơn sóng thịt dâʍ đãиɠ, khiến người nhìn càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Bách Lý Hoằng Nghị ngồi dậy, sáp về trước ngậm một viên bị đùa bỡn đến đỏ rục trước ngực, đầu lưỡi quấn một cái, nhấp chơi vài cái, rồi dùng lực hút một chút, nước dồi dào liền thuận thế chảy vào trong miệng. Hắn vừa dùng sức thọc vào rút ra, vừa vong tình liếʍ mυ'ŧ, chơi người đến mức trên dưới đều đang chảy nước.
Trương Tiểu Phàm bị hắn thao thất thần, liếʍ mυ'ŧ trước ngực lại khiến y chợt dâng "Mẫu tính tràn lan", y như đang nuôi nấng bảo bảo trong bụng mình, nhịn không được ôm đầu hắn, muốn nói hắn ăn chậm một chút. Nhưng động tác dưới người y lại ngang ngược mạnh mẽ như vậy, cảm giác cấm kỵ lôi xé qua lại khiến y nổi điên. Y bị nhào loạn, bị thao mở, cũng được nhu tình hôn môi, y chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© lâu dài này, mất hết ý thức, mỗi tấc gân cốt đều lan tràn kɧoáı ©ảʍ vô biên, ngay cả tin hương cũng thấm ướt mùi của đối phương.
Cao trào xa cách đã lâu khiến y khó có thể thừa nhận, cả người y co rút, hậu huyệt liều mạng xoắn chặt, kẹp người dưới thân kêu rên một trận, sau khi tiết ra liền không ngừng ngửa ra sau, nếu không phải Bách Lý Hoằng Nghị che chở y, đoán chừng sẽ đập vào đầu.
Dưới người y hỗn độn một mảnh, miệng huyệt ngậm dương v*t của nam nhân bị thao lộng đến mức vừa da^ʍ vừa hồng, rõ ràng bị thao đến chết lặng, nhưng lúc đối phương rút ra liền liều mạng giữ lại. Trên người y không có chỗ nào sạch sẽ, trên làn da trắng nõn tràn đầy vệt đỏ hoặc sâu hoặc cạn, trước ngực trơn trượt một mảnh, cái mũi khóc đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi, như bị thao hỏng rồi.
Rốt cuộc Bách Lý Hoằng Nghị vẫn không dám cứ hành động liều mạng như vậy, thấy y khá hơn một chút mới thong thả thọc vào rút ra. Mỗi một động tác đều cực chậm, sức lực lại rất nặng, thao Trương Tiểu Phàm thút tha thút thít, thần chí không rõ xin hắn nhanh một chút, lại xin hắn nhẹ một chút chậm một chút.
Bách Lý Hoằng Nghị bị chọc cười bởi yêu cầu vô lý của y, véo véo chút thịt mềm thật vất vả mới dưỡng ra được trên mặt y, hỏi sao yêu cầu của y làm khó người như vậy. Trương Tiểu Phàm mới mặc kệ này đó, y được Bách Lý Hoằng Nghị nuông chiều đến càng lúc càng lớn gan, chỉ muốn mình thoải mái, đâu thèm để ý chết sống của đối phương. Vì thế y lại càng không biết chết sống mà dán lên, có ý định dùng tin hương của mình câu dẫn người, Bách Lý Hoằng Nghị đúng với ý nguyện, đỉnh lộng càng nhanh càng mạnh hơn.
Nửa đoạn sau y chịu nhiều đau khổ, miệng huyệt bị mài vừa tê vừa đau, kɧoáı ©ảʍ quá liều, cảm giác đau gấp bội, khóc nức nở xin tha. Trận tính ái kéo dài này cuối cùng cũng kết thúc, cả người Trương Tiểu Phàm đầy mồ hôi, ngã về trên đệm, cảm nhận thỏa mãn chưa từng có.
Bách Lý Hoằng Nghị nằm bên cạnh y, nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng y, bắt đầu mơ màng không quá xa xôi: "Tiểu Phàm, em thích nữ hài hay nam hài?"
"Đều được." Trương Tiểu Phàm đã không còn sức, thở hổn hển thật lâu mới thở dốc đều, âm thanh nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của hắn. Y còn nói, "Bất kể là nữ hài hay nam hài, tốt nhất là giống chàng. Khá thông minh."
Bách Lý Hoằng Nghị lại cảm thấy giống hắn không có gì tốt, tốt nhất là giống Trương Tiểu Phàm, đáng yêu lại chân thành.
Hai người ấu trĩ bắt đầu tranh luận, không vì hài tử giống ai tốt hơn, mà là tranh luận vì lẫn nhau ai tốt hơn, cuối cùng mím môi nở nụ cười.
Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Cũng không nhất định phải giống chúng ta, bây giờ chỉ hy vọng con có thể sinh ra bình an, lớn lên khỏe mạnh." Hắn bao tay Trương Tiểu Phàm, kéo đến bên miệng hôn hôn, "Còn có, em cũng phải bình an khỏe mạnh, phải ăn cơm giỏi. Tiểu Phàm, em mới là quan trọng nhất."
Trương Tiểu Phàm hơi hơi ngồi dậy muốn hôn hắn, Bách Lý Hoằng Nghị đã thò qua để y tiện hôn. Trương Tiểu Phàm hôn bên miệng hắn, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay hắn, "Chàng cũng vậy."
Với em mà nói, chàng cũng là quan trọng nhất.
❄️🦁🐰❄️
Bầu play ngon hơm, chap này dài bù mấy chap nhịn rồi nhó ~ 🤭🤭🤭