Trans by Axianbuxian12
"Ninh Ninh?"
Giọng của Cố Mậu Hành kéo Ninh Lục Ly trở về thực tại.
Ninh Lục Ly: "À, lúc đó rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?"
Cố Mậu Hành lại không trả lời câu hỏi đó: "Thực ra ngày hôm sau tôi liền đi tìm Khương Vũ Huyên nói rõ ràng."
"Vì tôi?"
"Không, từ chối cô ấy hoàn toàn xuất phát từ suy xét của riêng tôi. Tôi không có ý khác với cô ấy đương nhiên không thể kéo dài."
"Được thôi." Ninh Lục Ly nhún vai, anh nhìn ra được Cố Mậu Hành đang tránh câu hỏi của anh.
Không nói thì thôi, anh cũng không ép đối phương. Ninh Lục Ly đổi chủ đề, lại nói về chuyện của Chúc Giai Giai: "Thực ra đoạn thời gian cậu tránh tôi, Chúc Giai Giai còn tới khuyên tôi, bảo tôi làm lành với cậu. Tại sao cậu ấy lại đột nhiên nhìn cậu không thuận mắt vậy?"
Cố Mậu Hành: "Chuyện này trách tôi, là vấn đề của tôi."
Thực ra hôm nay Ninh Lục Ly cũng nhìn ra chút đầu mối, tuy Cố Mậu Hành luôn là cái vẻ hoà nhã bình tĩnh, nhưng cũng không đến mức hôm nay bị Chúc Giai Giai nhằm vào như vậy rồi mà cảm xúc vẫn chẳng hề thay đổi được.
Giữa hai người này có bí mật.
Ninh Lục Ly cũng không muốn vòng vo, hỏi thẳng: "Sao hai người các cậu đều nói chuyện lan man dài dòng thế, có phiền không hả, có chuyện gì sao không thể nói thẳng ra. Thế này đi, mặc kệ cậu nói chuyện gì tôi cũng sẽ không tức giận."
Cố Mậu Hành do dự một lát, đoạn thời gian này mối quan hệ với Ninh Lục Ly đã rất hoà hoãn, vả lại sau những nụ hôn ngoài ý muốn kia, đối phương cũng không có biểu hiện quá phản cảm.
Có lẽ, bây giờ Ninh Lục Ly đã thoát khỏi nỗi ám ảnh năm đó, ngay khi Cố Mậu Hành nghĩ vậy, muốn nói ra chuyện năm đó thì đột nhiên có một người nhảy từ chỗ tối bên cạnh ra, lao thẳng về phía Ninh Lục Ly.
"Thiên thần của tôi, thiên thần của tôi cuối cùng em cũng đã quay lại. Tôi sẽ không để em rời xa tôi nữa đâu!" Cái người thần bí đột nhiên nhảy ra này nói tiếng nước A, mũi cao mắt sâu, nhìn là biết người bản địa.
Toàn bộ sự chú ý của Ninh Lục Ly đều đặt trên người Cố Mậu Hành, không phòng bị nên bị ôm lấy.
Cả người anh cứng lại, chỉ cảm thấy như có hàng ngàn con rắn lạnh buốt cuốn trên người anh, cảm giác buồn nôn từ sâu trong cơ thể trào lên.
Người anh bắt đầu run rẩy, sắc mặt tái mét, hoàn toàn quên mất phản kháng. May mà Cố Mậu Hành phản ứng nhanh, trực tiếp kéo người kia ra.
Người kia còn muốn xông lên lại bị Cố Mậu Hành đang cực kì phẫn nỗ đấm một phát ngã xuống đất.
Cố Mậu Hành nhìn người kia ngã dưới dất, tạm thời không còn sức lực, hắn cũng không quan tâm thằng điên không biết ở đâu ra nữa, hắn vội vàng xem xét tình trạng của Ninh Lục Ly.
Cảnh sát tuần tra ở không xa cũng phát hiện động tĩnh ở bên này nên xông tới đây.
Ninh Lục Ly hoàn toàn không để ý nổi tới cái khác, cũng không kiềm chế cảm giác buồn nôn trong người, nôn thốc nôn tháo ở bên cạnh.
"Ninh Ninh, cậu không sao chứ?"
Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy trong đầu như một đống hồ nhão, ngoài cảm giác nhộn nhạo trong bụng và mồ hôi lạnh toàn thân thì không còn cảm giác nào khác. Anh căn bản không dư sức để trả lời Cố Mậu Hành.
Cuối cùng, cuộc nói chuyện ở quảng trường kết thúc bằng việc vào cục cảnh sát cho lời khai. May mà trên quảng trường còn lắp máy quay giám sát, phía cảnh sát chỉ xem một cái thì đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Người kia trốn trong góc tối, đột nhiên tấn công, hành động của Cố Mậu Hành hoàn toàn là tự vệ, không hề có lỗi.
Còn cái người thần bí đột nhiên xông ra, phía cảnh sát cũng nhanh chóng điều tra rõ ràng.
Người nọ có vấn đề về thần kinh, là kẻ bệnh ảo tưởng. Lúc trước khi Ninh Lục Ly học tập ở thành phố W đã từng hát ở quảng trường này.
Từ đó trở đi gã điên cuồng si mê Ninh Lục Ly, sau đó Ninh Lục Ly tốt nghiệp về nước không còn xuất hiện nữa.
Mỗi ngày gã đều tới dạo quanh quảng trường, hi vọng có thể gặp lại Ninh Lục Ly một lần. Kết quả hai ngày trước gã lại nhìn thấy Ninh Lục Ly, gã lên kế hoạch bắt cóc Ninh Lục Ly rồi nhốt anh lại.
Cảnh sát lục soát được khăn tay tẩm thuốc mê trên người gã, chứng cứ vô cùng xác thực.
Chỉ là chung quy gã không phải người bình thường, sau khi nhìn thấy Ninh Lục Ly thì hoàn toàn phớt lờ Cố Mậu Hành ở bên cạnh, cũng chẳng quan tâm cảnh sát tuần tra trên quảng trường cứ thế xông thẳng ra.
Phạm tội bất thành, lại là kẻ bị thần kinh, pháp luật cũng không thể truy cứu trách nhiệm gã, việc cục cảnh sát có thể làm cũng chỉ là giao lại gã cho người nhà đưa người này vào bệnh viện tâm thần mà thôi.
Sau khi tra rõ mọi chuyện, Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly được phép rời khỏi cục cảnh sát.
Hai người im lặng trở về khách sạn.
Trước cửa phòng, Cố Mậu Hành trực tiếp theo Ninh Lục Ly vào phòng. Hắn thu xếp ổn thoả cho Ninh Lục Ly vẫn còn ngây ngốc ngồi trên giường, sau đó vào phòng tắm xả nước cho anh tắm.
Cố Mậu Hành ngồi trong phòng nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Phản ứng quá khích của Ninh Lục Ly khiến hắn có thể chắc chắn rằng, đối phương hoàn toàn chưa thoát khỏi ám ảnh năm đó.
Cửa phòng tắm mở ra, Cố Mậu Hành nhìn Ninh Lục Ly đi ra, tóc anh ướt rượt, biểu cảm trên mặt vẫn có hơi hoảng sợ.
"Để tôi sấy khô cho cậu, được không?" Với tình trạng hiện nay của Ninh Lục Ly, Cố Mậu Hành không dám tự tiện đến gần anh, chỉ có thể nhẹ giọng trưng cầu ý kiến của anh.
Ninh Lục Ly ngơ ngẩn nhìn sang sau đó sau đó gật đầu nhanh mấy cái.
Khi tay Cố Mậu Hành chạm vào tóc Ninh Lục Ly, hắn nhìn thấy bờ vai gầy yếu trước mắt hơi cứng lại.
"Ninh Ninh, nếu thấy không quen thì không cần cố gượng ép bản thân. Tôi đứng cạnh nhìn, cậu tự sấy khô được chứ?"
Ninh Lục Ly quay đầu lại, cuối cùng cũng mở miệng: "Tiếp tục đi."
Mấy phút sau đó trong phòng chỉ còn lại tiếng ù ù của máy sấy.
Tóc Ninh Lục Ly mềm, cũng không quá dài, chẳng mấy đã khô, xoã bung trên đầu.
Mái tóc vừa mới gội xoăn nhẹ tự nhiên làm cho Ninh Lục Ly nhìn giống như một con thú nhỏ lông xù xù
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn Cố Mậu Hành: "Cậu ở lại đây với tôi chứ?"
Cố Mậu Hành dịu giọng nói: "Đương nhiên rồi."
Sau khi Ninh Lục Ly nhận được đáp án khẳng định lại cúi đầu xuống, ngơ ngẩn nhìn ngón tay của mình.
Cố Mậu Hành nhìn bộ dạng này của anh, trái tim như bị bóp chặt, đau đến mức gần như không thở được. Khoé mắt hắn đỏ lên, chỉ cảm thấy tại sao ban nãy không đánh tên điên kia mạnh hơn chút.
Nhưng nếu hắn vì sự tức giận của bản thân mà gây ra chuyện gì, nói không chừng sẽ bị tạm giam.
Điều Cố Mậu Hành để ý không phải việc bị lên báo do bị tạm giam, hắn chỉ lo lắng nếu hắn ở trong cục cảnh sát thì Ninh Lục Ly sẽ ra sao.
Cho nên khi ở trên quảng trường, hắn dùng hết toàn bộ sức mạnh kiềm chế bản thân không ra tay quá ác.
Trong lòng Cố Mậu Hành dâng lên cảm xúc tàn ác, nhưng khi mở miệng lại rất dịu dàng: "Ninh Ninh, không còn sớm nữa, đi ngủ nhé?"
Ninh Lục Ly gật đầu, sau đó ngoan ngoan để Cố Mậu Hành nhét vào trong chăn.
Sau khi sắp xếp ổn thoả, Cố Mậu Hành ôm gối ra sô pha ngủ.
Tuy vào mười năm trước, trong tình huống Ninh Lục Ly chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đều sẽ dính lấy Cố Mậu Hành không rời nửa bước, ngay cả ngủ cũng phải ngủ cùng nhau.
Nhưng, Cố Mậu Hành của bây giờ không dám chắc hắn có còn là người nằm trong phạm vị an toàn của Ninh Lục Ly hay không nữa.
Khi sắp rời đi thì góc áo bị kéo lại.
Ninh Lục Ly quấn cái chăn, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, mái tóc xoã tung khiến gương mặt em bé của anh trông càng trẻ hơn.
"Ngủ với tôi."
Cố Mậu Hành còn có hơi do dự: "Cậu thấy ổn chứ?"
"Tôi không yếu đuối đến mức ấy." Ninh Lục Ly nhếch khoé miệng, xem ra đã hồi phục được một chút.
Cố Mậu Hành gật đầu: "Được."
Trong phòng chỉ để lại cái đèn ngủ, tia sáng mờ mờ, lộ ra chút vẻ ấm áp.
Tâm tư của Cố Mậu Hành luôn đặt trên người Ninh Lục Ly, hoàn toàn không thể ngủ được. Qua tiếng hô hấp của đối phương, hắn cũng có thể nhận ra, Ninh Lục Ly cũng không hề ngủ.
Cố Mậu Hành nghĩ ngợi, mở miệng hỏi: "Ngày mai có cần tạm dừng ghi hình, nghỉ ngơi một ngày không? Hay là về nước mấy ngày, qua một thời gian lại quay tiếp cũng được."
"Ở đây thêm một ngày cũng đều là tiền. Không phải toàn bộ gia tài của cậu đều dồn cho chương trình hết rồi sao, rộng lượng thế à?"
Có lẽ là nằm trên chiếc giường êm ái, hoặc cũng có lẽ là có người bên cạnh bầu bạn, Ninh Lục Ly cảm thấy cảm giác hồn lìa khỏi xác lúc nãy đã dần dần biến mất.
Cố Mậu Hành: "Chuyện này không quan trọng, tình trạng của cậu quan trọng hơn."
Ninh Lục Ly suy nghĩ rồi vẫn từ chối: "Lịch trình của người khác chắc cũng không sắp xếp được đâu, tôi thấy công việc của bọn họ đều rất bận, đâu giống cá mặn như tôi. Tôi...cậu yên tâm đi, tôi đâu phải trẻ con, năng lực điều chỉnh thì tôi vẫn có."
Câu được câu không nói chuyện với Cố Mậu Hành như thế lại khiến Ninh Lục Ly buồn ngủ, anh cũng không biết đã dần chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Ninh Lục Ly là người nói được làm được, qua một đêm, dường như anh đã ném sạch chuyện tối qua ra sau đầu.
Hai người như thể hẹn trước, ăn ý không nhắc lại chuyện xảy ra tối qua.
Ghi hình diễn ra thuận lợi.
Chỉ là Ninh Lục Ly lại nhận ra anh chẳng có vấn đề gì, thái độ của Cố Mậu Hành lại trở nên khác lạ. Vốn dĩ ở trên quảng trường đối phương sắp nói ra lí do năm đó bỏ đi. Kết quả bị kẻ điên đột nhiên xông ra cắt ngang, Cố Mậu Hành lại quay lại bộ dạng giữ kín như bưng.
Ninh Lục Ly vừa nhìn đã biết, đừng hòng hỏi được gì từ chỗ Cố Mậu Hành. Mắt thấy ngày mai là phải về nước rồi, chuyện này dở dở dang dang, Ninh Lục Ly cứ cảm thấy không yên tâm được.
Xem ra vẫn nên hẹn Chúc Giai Giai ra nói chuyện một chút mới được.
Ninh Lục Ly cảm thấy chuyện này vẫn nên hỏi cho rõ ràng, anh trực tiếp hẹn Chúc Giai Giai ra gặp. Trước giờ điểm hành động của anh luôn max điểm, sau khi hạ quyết tâm thì trực tiếp hẹn Chúc Giai Giai ra quán cà phê của khách sạn.
Dù sao sau khi trải qua chuyện tối qua, Ninh Lục Ly cảm thấy sợ là anh đã có ám ảnh với quảng trường trung tâm rồi, ít nhất thì trong thời gian ngắn anh không dám đặt chân lên đó nữa.
______