Mèo Con Gợi Cảm, Online Mời Gọi

Chương 2: Đến nhà sếp ở

Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu lên, thấy người bước vào là Vương Bình bèn hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Nói xong anh mới để ý cậu thiếu niên bên cạnh Vương Bình, dù là anh đã gặp qua vô số mỹ nhân nhưng vẫn không khỏi sững sờ trước vẻ đẹp ấy.

Cậu thiếu niên ấy có nước da trắng nõn, từng đường nét gương mặt đều động lòng người, nhưng đặc biệt hơn cả là đôi mắt mèo trong trẻo sáng ngời kia. Ngặt nỗi, cách ăn mặc của cậu ấy có hơi quái lạ.

"Người này là?" Anh lên tiếng hỏi.

"Cậu ấy là Thời Tiểu Miêu, tôi định kí hợp đồng với cậu ấy. Tôi dám chắc rằng cậu ấy sẽ nổi tiếng đó sếp." Vương Binh bắt đầu tâng bốc bé với Trì Cẩn Diễn: "Nhưng mà cậu ấy không có thẻ chứng minh nhân dân. Cái này thì có hơi khó giải quyết, cần nhờ người giúp đỡ."

Trì Cẩn Diễn nhướng mày: "Tôi nhớ cậu đâu phải người đại diện đâu nhỉ."

"Thì mưa dầm thấm đất nên em cũng biết chút đỉnh mà sếp." Vương Bình ngập ngừng trả lời.

Thời Tiểu Miêu không hiểu họ đang nói cái gì, bé không kiềm được lòng hiếu kỳ của mình, bắt đầu lia đôi mắt mèo ngó ngang ngó dọc ngắm ngía nơi này.

"Thôi được rồi, việc này cứ để tôi giải quyết." Trì Cẩn Diễn gật đầu, xem như là đã đồng ý. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào người cậu thiếu niên xinh đẹp ấy, dõi theo từng hành động của cậu.

"Với lại em có nói với cậu ấy là bao ăn bao ở rồi, việc này có sắp sếp được không?" Vương Vương có hơi hốt hận vì đã nói mạnh miệng quá sớm.

Trì Cẩn Diễn trầm tư một lát mới nói: "Hiện tại kí túc xá của công ty đã kín phòng. Cậu ấy tạm thời có thể ở lại nhà tôi."

Vương Binh nghe xong thì ngơ mặt ra không dám tin vào tai mình. Bởi vì anh ta biết cậu bạn học này của mình có mắc thói ở sạch đến mức nào, từ trước đến nay có cho ai đến nhà bao giờ đâu. Đó giờ anh ta cũng chưa từng nhìn thấy Trì Cẩn Diễn yêu đương với ai, thậm chí còn nghi ngờ anh bạn này vẫn là trai tơ!

Trì Cẩn Diễn dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Vương Binh, ánh mắt anh nhìn anh ta chợt rét lạnh.

"Dạ được chứ, quá được luôn!" Vương Binh cười đáng khinh, quay lại nói với Thời Tiểu Miêu vẫn còn mãi mê ngắm nghía xung quanh: "Thời Tiểu Miêu à, tạm thời cậu ở lại nhà của sếp được không?"

Thời Tiểu Miêu tỉnh táo lại, cho bé ở đâu cũng được hết, vấn đề quan trọng nằm ở chỗ khác: "Có cơm ăn không?"

Mắt tròn lúng liếng tròn xoe, quá đỗi đáng yêu.

"Có, bao no." Trì Cẩn Diễn gật đầu.

"Vậy được." Thời Tiểu Miêu cười tươi rói, chỉ cần có cơm ăn là được hết.

Trì Cẩn Diễn ngắm cậu thiếu niên non nớt trước mặt, ra là còn có cả năng nanh cơ à.

Tối đến, sau khi Trì Cẩn Diễn tan làm bèn dẫn Thời Tiểu Miêu về nhà.

Nói cũng lạ, ngay cả Trì Cẩn Diễn còn không dám tin mình lại dẫn một cậu thiếu niên về nhà trong lần gặp đầu tiên.

Thời Tiểu Miêu đi theo Trì Cẩn Diễn vào một tòa biệt thự đồ sộ, hai mắt bé tròn xoe nhìn cảnh vật trước mặt. Bé chưa từng nhìn thấy căn nhà nào rộng lớn đến như thế, bên trong còn có cầu thang nữa.

Vừa mới bước vào là bé đã bắt đầu ngó đông ngó tây, sờ mó hết cái này đến cái khác.

"Đi tắm rửa cái đi. Nhà tắm ở trên lầu hai, phòng thứ ba." Trì Cẩn Diễn cởϊ áσ vest rồi tiện tay vắt ở trên sô pha, anh vừa nới lỏng cà vạt vừa nói với Thời Tiểu Miêu.

Thời Tiểu Miêu nghiêng đầu, bé biết tắm rửa là gì á, mọi lần đều là ông cụ tắm cho bé, nhưng mà bé không thích tắm đâu: "Em không muốn tắm."

Bé rất sạch sẽ mà, ngày nào bé cũng tự liếʍ lông cho mình hết.

Trì Cẩn Diễn có thói ở sạch, anh không chấp nhận được chuyện ở dơ không tắm. Đó là chưa kể Thời Tiểu Miêu rõ ràng đang lấm lem thế kia mà dám nói mình sạch sẽ: "Không được, bắt buộc phải tắm."

Thời Tiểu Miêu thấy tủi thân lắm, bé thà chết chứ không chịu khuất phục.

Trì Cẩn Diễn đau đầu với cậu bé này, anh đang không biết nên làm gì bây giờ thì đột nhiên nhớ tới lời Vương Binh từng nói với anh rằng Thời Tiểu Miêu rất xem trọng đồ ăn, chi bằng thử một lần xem sao. Thế là anh làm bộ nghiêm khắc, nói: "Không tắm là không có cơm ăn."

Thời Tiểu Miêu càng tủi thân hơn nữa, nghĩ thầm cái anh này thật xấu xa, sau đó bé bỉu môi làm nũng: "Vậy anh tắm cho tôi."

Bé thật sự không biết tự tắm cho mình, lần nào cũng nhờ ông cụ tắm cho cả, tuy rằng khi ấy bé vẫn còn ở hình dạng con mèo.

Trì Cẩn Diễn không thể tin được đây là lời nói ra từ miệng của một thiếu niên. Anh đã giữ mình trong sạch nhiều năm, có không ít người muốn bò lên giường của anh nhưng xưa nay chưa có ai thành công. Anh hoài nghi cậu bé này cố ý nói như vậy.

Nhưng khi nhìn vào nét hồn nhiên trên gương mặt tinh xảo kia, bên trong hoàn toàn không nhiễm lấy một tia tìиɧ ɖu͙©, lại khiến anh cảm thấy cậu ấy không phải loại người đó.

"Không được, em tự tắm." Trì Cẩn Diễn từ chối.

Thời Tiểu Miêu không chịu: "Anh không tắm cho tôi thì tôi cũng không tắm luôn."

Cùng lắm thì chừng nào đói bụng, bé sẽ lén trộm gì đó ăn.

Trì Cẩn Diễn hết cách với cậu, đành phải dẫn cậu đến phòng tắm.

Thời Tiểu Miêu ngoan ngoãn đi theo anh, nhưng vừa bước vào phòng tắm là bé lại hối hận rồi. Bé ghét nước.

"Cởϊ qυầи áo ra." Trì Cẩn Diễn nhìn đứa nhỏ lấm lem trước mặt, anh quả thật không tài nào cởi giúp cậu được.

Thời Tiểu Miêu nghe vậy chỉ à lên một tiếng rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình. Bộ đồ này là bé ăn trộm của người ta, bắt chước coi người ta mặc thế nào thì mặc thế ấy. Bây giờ để bé tự cởi ra thì có hơi chật vật, lăn lộn một hồi lại bị mắc kẹt trong mớ quần áo.

Trì Cẩn Diễn cảm thấy dắt cậu về nhà chẳng khác nào tự rước lấy phiền phức, anh thở dài một hơi rồi đi qua giúp cậu cởi.

Nước da của cậu trắng nõn nà, làn da mịn màng ửng hồng căng bóng, Càng bất ngờ là núʍ ѵú trước ngực vậy mà lại có màu anh đào phấn nộn, do bị phơi bày trước kkhông khí nên đầu v* khẽ dựng lên.

Trì Cẩn Diễn thuộc dạng độc thân từ trong bụng mẹ. Tuy cũng có xem qua một vài bộ AV nhưng anh chẳng cảm thấy dáng người của những cô gái kia hấp dẫn chỗ nào, vậy mà bây giờ nhìn cơ thể của Thời Tiểu Miêu anh lại có cảm giác mình sắp chảy cả máu mũi.

"Còn quần nữa." Đã có người cởi đồ giúp nên Thời Tiểu Miêu tranh thủ lười biếng, bé tròn xoe mắt nhìn chằm chằm anh.

Trì Cẩn Diễn ngồi xổm xuống cởϊ qυầи giúp Thời Tiểu Miêu, nhưng mới cởi được nửa đường thì anh đã sửng sờ chết trân tại chỗ.

Không ngờ bên dưới gậy th*t non nớt của thiếu niên còn cất giấu một bông hoa bé xinh, cũng chính là âm đ*o mà chỉ riêng phái nữ mới có!

Thời Tiểu Miêu không biết điều này là khác thường. Hồi bé còn là mèo con, bé không có cái này, đợi sau khi hóa thân thành người rồi bé mới có.

Bé ngây thơ nhìn Trì Cẩn Diễn: "Vẫn chưa cởi xong mà."

Vùиɠ ҡíи của bé không có lông, sạch sẽ vô cùng, hoa huy*t vừa nhỏ xinh lại hồng hào non nớt bao lấy hộŧ ɭε nho nhỏ vào trong, hình như còn đang tản ra một loại mùi hương dâʍ đãиɠ.

Trì Cẩn Diễn nhìn một hồi cũng nhịn không nổi nữa, không kiềm chế được bản thân đưa tay sờ soạng lên khiến hoa huy*t khẽ run rẩy, xúc cảm truyền đến vô cùng tuyệt vời.

"Ơ, sao anh lại sờ nơi đó? Thật... kì quái." Thời Tiểu Miêu đón nhận thứ cảm giác xa lạ không thể diễn tả liên tục truyền đến nơi vùиɠ ҡíи, hơi nhám nhám nhưng lại rất sướиɠ.

Tiếng kêu to của cậu khiến Trì Cẩn Diễn sực tỉnh, anh tự hỏi mình đang làm cái gì! Anh quáng quàng cởϊ qυầи của cậu xuống, sau đó bảo cậu vào bồn tắm.

Thời Tiểu Miêu ngồi vào bồn tắm, hai tay bám vào thành bồn, hai mắt mê li chờ Trì Cẩm Diễn mở nước cho bé, nước ấm theo đó từ từ dâng lên. Quả nhiên, bé vẫn không thích nước như cũ.

Quay sang thấy Trì Cẩn Diễn vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, thế là bé bất mãn nói: "Chẳng phải đã nói là sẽ tắm cho tôi à, anh không vào đây thì sao tắm cho tôi được."

Cớ gì mà anh ta lại được không đυ.ng nước.

Gương mặt anh tuấn của Trì Cẩn Diễn thấp thoáng sự ẩn nhẫn, dường như đang cố kiềm né điều gì đó. Anh gật đầu với cậu, giọng nói vốn trầm ấm nay pha thêm một chút khàn khàn: "Ừm."

Anh bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người ra. Nhờ vào thói quen tập thể hình nên anh giữ được dáng người rất đẹp, không những vai rộng eo thon mà chân còn vừa dài vừa thẳng tắp. Sau khi cởi xong hết quần áo, anh cũng bước vào bồn tắm.

"Í? Sao phía dưới của anh lại không có miệng nhỏ giống tôi vậy nhỉ." Thời Tiểu Miêu có hơi tò mò, giữa hai chân của người đàn ông này chỉ có một cây gậy th*t to bự chứ không giống của bé.

Trì Cẩn Diễn bước vào bế Thời Tiểu Miêu ngồi lên trên người mình. Anh vốn cao hơn cậu một cái đầu, cậu lại thuộc tạng người nhỏ con cho nên anh có thể dễ dàng ôm cậu vào lòng.

Thời Tiểu Miêu thích ngồi trong lòng anh, vừa nãy ngồi trên bồn tắm cứng ngắc không thoải mái chút nào.

"Sao anh không trả lời tôi?" Một khi Thời Tiểu Miêu còn chưa nghe được đáp án thì bé sẽ tò mò hỏi mãi.

Hai tay Trì Cẩn Diễn ôm siết vòng eo mảnh dẻ trong lòng, giọng nói trầm ấm chậm rãi thì thầm bên tai cậu: "Đàn ông không có cái này."

Nói xong, một bàn tay to duỗi đến vùиɠ ҡíи của Thời Tiểu Miêu, ngón tay thon dài khẽ chạm vào mép hoa của cậu. Lỗ nhỏ bị vật lạ chọc vào bắt đầu co thắt khép mở, ngón tay từng chút từng chút vói vào môi nhỏ, xoa nhẹ lên hộŧ ɭε.

"Nơi này của em gọi là âm đ*o, có thể gọi nó là lỗ nhỏ, *** da^ʍ, hoặc hoa huy*t, chỉ có phái nữ mới có nơi này."

"Ư... ưm ~" Thời Tiểu Miêu thở dốc rên khẽ, bé cảm thấy hơi khó chịu, bé muốn anh mau để tay ra chỗ khác: "Nhưng, nhưng tôi không phải nữ."

"Cho nên sau này không thể đến nơi công cộng, sẽ bị người khác nhìn thấy." Trì Cẩn Diễn xoa bóp hộŧ ɭε, thử vói một ngón tay đi vào hoa huy*t đang đóng chặt.

Đúng là khít thật.

Loại cảm giác này quá kỳ quái khiến Thời Tiểu Miêu không nhịn được giang rộng hai chân, chợt bé nhận ra dưới mông mình có cây gậy vừa cứng vừa nóng nào đó chọc vào, bèn vươn tay muốn dời nó ra nơi khác.

gậy th*t thô to của Trì Cẩn Diễn đã hoàn toàn cương cứng, thế nhưng khi được bàn tay mềm mại của Thời Tiểu Miêu cầm lấy, nó lại càng thêm cứng.

Anh duỗi một cánh tay còn lại ôm lấy Thời Tiểu Miêu, xoay mặt cậu qua hướng mình rồi cúi đầu ngậm lấy đôi mội chúm chím đỏ mọng kia.

Trì Cẩn Diễn hôn không có một chút kết cấu, anh cạy khóe môi Thời Tiểu Miêu ra, duỗi đầu lưỡi vào điên cùng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi thơm ngọt của cậu, kế đó liếʍ lên mọi ngóc ngách trong khoang miệng nhỏ xinh kia.

"A... a... ứm ~"

Thời Tiểu Miêu bị hút không khép được miệng, nước miếng bé tràn ra chảy dọc theo hai bên khóe môi, trong miệng chứa đầy hơi thở của người đàn ông, bị người đó tham lam liếʍ loạn.

Trì Cẩn Diễn tiếp tục lấy ngón tay vói sâu khai phá đường vào hang, bên trong chảy ra vệt nước dâʍ ɭσạи ấm nóng làm ướt đẫm ngón tay.

Anh lại đút vào ngón thứ hai, mãi đến khi vào đủ ba ngón, anh mới bắt chước động tác của dương v*t, từ từ thọc và rút ra.

Ngón tay hình như đυ.ng vào điểm gồ lên nào đó, Thời Tiểu Miêu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ giật nãy người.

Hai đôi môi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc mảnh vắt ngang. Môi Thời Tiểu Miêu đã bị hôn sưng đỏ, kết hợp với gương mặt trắng nõn kia càng bật lên vẻ dâʍ đãиɠ.

"Tôi vẫn chưa đến kì động dục." Thời Tiểu Miêu đoán hồi bé còn là mèo, có lẽ vì có linh thức nên chưa từng trải qua kỳ động dục, bởi vậy ông cụ không có mang bé đi triệt sản.

"Khờ, cái này không phải là động dục mà là làʍ t̠ìиɦ." Trì Cẩn Diễn cảm thấy Thời Tiểu Miêu quá ngây thơ khờ khạo, việc đã đến nước này rồi vẫn chưa nắm bắt được tình hình.

"Sướиɠ không, hửm?"

Cái tay đang táy máy bên dưới của Trì Cẩn Diễn không hề dừng lại, một cái tay khác chuyển sang sờ soạng ngực cậu, ngón tay thon dài xoa nắn núʍ ѵú nhỏ xinh đáng yêu.

"A a ~ Sướиɠ ~ Sướиɠ lắm." Thời Tiểu Miêu là một con mèo, bé không biết thẹn thùng là gì, bé chỉ biết bản năng động vật đang mách bảo cho bé rằng nếu bé cảm thấy sướиɠ thì cứ nằm đó hưởng thụ là được.

Trì Cẩn Diễn ngắm gương mặt ngây thơ dần bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ của Thời Tiểu Miêu, chiêm ngưỡng cảnh đẹp dần bị lửa tình xâm chiếm. Anh cúi đầu vùi vào vòm ngực trắng nõn của cậu, vươn đầu lưỡi cuốn lấy đầu v* nhẵn nhụi đang khẽ nhú lên, sau đó mạnh bạo hút vào, hút đến khi nó xưng đỏ lên giống quả bồ đào mới nhả ra.