Bùa trong tay Sờ Trần nổ tung, đánh bay mấy chiếc lá rụng trước mặt, lập tức thi triển càn khôn bộ, chân đạp càn khôn, tay đầy ảm dương, quy định phạm vi hoạt động.
Lá rụng từ bốn phương tám hướng bay lên đến trước mặt Sở Trần chưa đầy một mét
dừng lại, nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng bị Sở Trần vỗ xuống.
Ánh mắt Sờ Trần nhìn chàm chú xung quanh.
Đệ tử phái Thiên Cơ cũng không có hiện thân.
Sở Trần khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chỉ là thuật thao túng không gian cũng đừng ờ trước mặt ta bày trò, đệ tử phái Thiên Cơ nếu như có chút khí phách, liền đi ra cùng ta đánh một trận, nếu không, phái Thiên Cơ, không bằng đổi tên thành phái Rụt Đầu đi.”
Xung quanh không có phản hồi.
Lúc này, Tống Thu cũng thật cấn thận đẩy cửa ra, hắn tận mắt nhìn thấy hình ảnh lá vừa mới rụng công kích Sờ Trần, thần sắc có chút sợ hãi: “Anh rề, bọn họ đâu?” Tổng Thu cũng theo bản năng liếc nhìn xung quanh một cái, đèn đường đều bị phá, một mảnh đen kịt, từng đợt gió thổi tới, khiến hắn có loại cảm giác ảm u. Một màn vừa rồi, Tống Thu tự hòi, nếu là chính hắn, đã sớm
xong đòi rồi.
Sở Trần đứng bên cạnh xe, nhìn chũnung g quanh bốn phía, mớ miệng nói: “Cậu cầm cái kích ra, trước tiên dời tảng đá kẹt dưới gầm xe đi.”
Tống Thu khỏng hỏi nhiều, lập tức gật đầu, lấy ra giá ba chân màu đỏ đặt ờ phía sau xe hơn mười mét, sau đó mớ đèn bắt đầu bận rộn.
Trong bóng tối, hai ánh mắt đang nhìn chăm chú vào Sở Trần.
“Tiếu SƯ muội, ngươi làm sao đột nhiên
động thủ.” Thanh niên bên cạnh hạ thấp thanh âm: “Đại sư huynh không phải đã nói, chúng ta tạm thòi chì là theo dõi Sở Trần, không thể hành động thiếu suy nghĩ, đêm nay có thể hay không sẽ … đánh rắn động cò.”
“Con rắn Sờ Trần này vốn đã sợ hãi, ở trong trạng thái thần hồn nát thần tính, chúng ta đánh hay khỏng có gì khác nhau, ta chỉ muốn thảm dò thực lực cùa hắn một chút mà thôi.” Triệu Xuân Yến bĩu môi, sau đó mím chặt đỏi môi đỏ mọng lại, xuyên thấu qua ánh sáng yếu ớt, nhìn sỏ’ Trần xa xa: “Lực phản ứng quả thật không tệ, thực lực của ta và ngu’O’i thật đúng là rắt khó đối phó được hắn, chỉ có đại sư huynh ra tay.”
Thanh niên bên cạnh họ Hà, tên Tất Ninh, trong thế hệ thanh niên phái Thiên Cơ lần này, thực lực có thể xếp hạng top 5, trong top 5, tuồi cùa hắn nhỏ nhất, cho nên cũng là một trong những kỳ tải thiên phú nhắt phái Thiên Cơ.
Hà Tất Ninh gật gặt đầu, vừa định nói chuyện, ánh mắt trong lúc bất chợt liếc về
phía xa xa, khẽ hô một tiếng: “Tiểu sư muội, ngươi xem bên kia…”
Vù vủ!
Một chiếc xe tải phóng nhanh không hề báo trước mà vọt ra, đèn xe chói mắt vô cùng, phát ra thanh âm trầm thấp, càng ngày càng nhanh.
Xe tải cách vị trí Sờ Trần dừng xe chí hơn trăm mét.
Với tốc độ của chiếc xe tải lớn này, nếu không giảm tốc độ, không quá vài giây sẽ trực tiếp đυ.ng phải xe của Sở Trằn.
“Trời giúp ta!” Ánh mắt Triệu Xuân Yến sáng lên: “Chúng ta không cần chờ đại sư huynh ra tay.”
Hà Tất Ninh cũng trong nháy mắt hiếu được ý tử của Triệu Xuân Yến, hai người đồng thời động thủ.
Mượn đao gϊếŧ người.
Cuồng phong dâng lên, lá cây xanh ven đường bị thối bay, trong nháy mắt, giống như mũi tên nhọn bay về phía Sờ Trần, dày
đặc vô cùng, mục đích của bọn họ không phải là đánh chết Sở Trần, mà là kéo dài thời gian Sớ Trần thoát khỏi hiện trường, cho dù chỉ có ngắn ngủn vài giây, cũng đủ đế cho Sở Trần tan xương nát thịt.
Sờ Trần vẫn luôn chú ý động tĩnh xung quanh, lúc này ngẩng đầu lên, bốn phương tám hướng, lá như đao, thế công như thùy triều.
Cơ hồ đồng thời, phía sau truyền đến một chùm ánh sáng mãnh liệt!
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng.
Sờ Trần đột nhiên quay đầu lại.
Một chiếc xe tải lớn, giống như mãnh thú đột nhiên xuất hiện trong đêm tối, đèn xe phảng phất như một đôi mắt chảy máu, phát ra thanh âm oanh oanh, lao về phía anh…
Giữa không trung, một bộ phận cánh quạt xoay tròn dán lên kính đầu xe tải lởn, hoàn toàn chặn tầm mắt của tài xế.
Tuy nhiên, ngay cả Triệu Xuân Yến và Hà Tất Ninh trốn trong bóng tối cũng không nghĩ ra là, mặc dù vậy, tài xế xe tái không có dấu hiệu đạp phanh.
Xe, chạy về phía trước với tốc độ cao nhất!
“Hắn cũng tới gϊếŧ Sờ Trần!” Triệu Xuân Yến kinh hô, thốt ra, mờ to đôi mắt, nhìn chiếc xe tải lớn đâm vào Sớ Trần…
Tốc độ ánh sáng!
Sở Trần tỉnh táo đến cực hạn, hét lớn một tiếng: “Tiểu Thu!” Đồng thời, sức lực của Sờ Trần toàn bộ bộc phát, một cú đấm công kích lá xung quanh vỡ vụn, thi triển thân pháp, Cửu Huyền bí thuật, thu nhỏ mặt đất lại thành một tấc!
Một tay nắm lấy Tống Thu. thân ảnh Sờ Trần giống như quỷ mị né tránh ba mét.
Ba mét này, chính là khoảng cách giữa sống và chết.