Sở Trần thuận thế nhảy dựng lên, thối ảnh như côn.
Mọi người hoa mắt, chỉ nghe thấy Lý Nhược Chí hét lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, rốt cuộc không tự chủ được thân thể, cuối cùng ngã khỏi biên giới võ đài.
Sở Trầnđáp xuống đất, thằn sắc bình tĩnh, chắp tay, “Đã nhường.”
Sở Trần lập tức ngẩng đầu, nhìn Hoàng Ngủ Hòa Ngọc.
Đối thủ cuối cùng.
Lúc nảy, vẻ mặt của đám người Tiêu Thiên Hà vô cùng âm trầm.
Bọn họ không ngờ, ngay cả Lý Nhược Chí cũng bị hạ gục một cách gọn gàng như vậy.
“Khó trách Sả Trần lại dám đơn phương độc mãxông vào tòa nhà Cửu Thành.”
Giọng nói của Lý Chí Quân có chút run rẩy.
Ông ta chưa từng thấy một thanh niên nào yêu nghiệt như vậy.
Vệ Thu Càn đã toát mồ hôi lạnh sau lưng, âm thầm thấy may mắn, “Cũng may là có Hoàng Phủ minh chủ ở đây.”
Nếu không, hôm nay mặt mũiLiên Minh Tông Sư Cửu Thànhsẽ mất hết.
Mà sự việc này là do hắn mà ra, hắn ta sẽ phải chịu trách nhiệm.
Tống Nhan nhìn Sở Trần với ánh mắt phức tạp hơn.
Cô bảy giờ không còn nghi ngờ gì về chín vị sư phụ mà Sở Trần nhắc tới nữa, nhưng Tống Nhan lại nghĩ tới một điểm khác, vì vụ tai nạn mà Sờ Trần đã trở thành con rể nhà họ Tống trong năm nảm, cũng có nghĩa,Sở Trần lãng phí thời gian nàm năm, cho dù như thế, Sở Trần vẫn còn có thể xuất sắc, quét ngangLiên Minh Tông Sư Cửu Thành một cách dễ dàng.
“Nếu như năm năm này …” ánh mắt tội lỗi của Tống Nhan không khỏi lóe lênlần nữa,
nhìn về phía Sờ Trần, khi Hoàng Ngủ Hòa Ngọc đi lên, Tống Nhan cảm thấy một áp lực vô hình, Tống Nhan có loại cảm giác, Hoàng Ngủ Hòa Ngọc, khác với những đối thủ khác mà Sở Trần từng gặp phải.
“Sở Trần.”
Tống Nhan không khỏi kêu lên.
Sả Trần nhìn sang.
Tống Nhan do dự một chút, “Cố lên.”
Trên mặt Sở Trần hiện lên một nụ cười, “Cám ơn bà xã, ta hiểu rồi.”
Toàn bộ võ trường nhanh chóng yên tĩnh lại.
Sau một phen xa luân chiến, Sở Trần cuối cùng cũng phải đối mặt với Hoàng Ngủ Hòa Ngọc.
Mặc dù tất cả mọi người trong Liên Minh Tông Sư Cửu Thành đều tràn đầy tin tưởng vào Hoàng Ngủ Hòa Ngọc, nhưng màn trình diễn của Sở Trần hôm nay cũng
đáng kinh ngạc không kém.
Hoàng Ngủ Hòa Ngọc nhìn Sở Trần, “Cậu có cần thời gian để điều chỉnh một chút không?”
“Không cần.”
Sở Trần lắc đầu gọn gàng, “Vừa vặnlàm nóng người, Hoàng Phủ minh chủ, lên đi.”
Vệ Thu Căn và những người khác mặt đều đen lại.
Trong mắt Sở Trằn, những trận đấu xa luân chiến vừa rồi chỉ là để làm nóng người.
“Bát đại tông sư cộng lại chỉ chiếm 60% cồ phần của công ty dược phẩm Cửu Thành.”
Hoàng Ngủ Hòa Ngọc đột nhiên nói: “Sở Trần, cậu có muốn đánh cuộc lớn một chút, đem toàn bộ cổ phần công ty dược phẩm Cửu Thành lấy đi?”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều nín thở.
Sờ Trần đôi mắt hơi híp lại, UÝ của ngài là?”
“Trận này nếu cậu thắng ta, toàn bộ Công ty dược phẩm Cửu Thành đều là của cậu.”
Khuôn mặt Hoàng Ngủ Hòa Ngọc lộ ra nụ cười ôn hòa, “Trái lại, nếu như cậu thua, cậu phải bái ta làm thầy, gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, đương nhiên, vào lễ gặp mặt, ta có thề đứng ra làm chủ, đem Công ty Dược phẩm Cửu Thảnh tặng cho cậu.”
Tất cả mọi người đều náo động!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sở Trần, mang theo ao ước đố kỵ.
Ý tứ của Hoảng Phủ minh chủ đã rất rỗ ràng, trong trận chiến này, bất kể thắng hay thua, Công ty Dược phẩm Cửu Thảnh đều sẽ lả của Sở Trần.