Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 285

Cho dù tại phương diện khác, Tống Gia có thể sẽ vì vậy mà rơi vào hủy diệt mang tính đả kích, nhưng giờ khắc này, giẫm lên mặt Hoàng Gia, liền phải đạp thật mạnh mẽ.

Không ai có thể ngăn cản tốc độ của Sở Trần.

Hoàng Ngọc Hằng hai chân đều bị gãy, đi đứng không vững, bị Sở Trầnmột đường kéo đi.

Một cơn đau nhói trong tim lan tỏa khắp cơ thể.

Nước mắt của Hoàng Ngọc Hằng

đã chảy ra.

“Sở Trần, ngươi dám đối xử với cháu trai của ta như vậy, ngươi sẽ hối hận.”

Hoàng Giang Hồng trong mắt tràn đầy hận ý, vừa đi theo từng bước vừa dứt khoát ra lệnh, “Truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi, dùng hết toàn lực, chèn ép tất cả các hạng mục liên quan tới Tống Gia, trong vòng ba ngày, ta muốn để Tống Gia triệt để phá sản.”

Hoàng Dương mạnh mẽ gật đầu, “Con đã thông báo cho chú hai rồi, con đã nói cho anh ấy biết

chuyện xảy ra ở nhà.”

Trên mặt đất có một điện thoại di động đổ chuông.

Diệp Yên bước tới cầm điện thoại lên, là điện thoại bị đánh rơi của Hoàng Ngọc Hằng.

Nhìn dãy số người gọi, Diệp Yên vội vàng trả lời, giọng như đang khóc, “Đại sư huynh.”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói mang theo nụ cười, “Diệp Yên, Ngọc Hằng đâu? Chúng ta đã đến Thiền Thành rồi, chuẩn bị tới nhà các ngươi đây.”

Nghe vậy, Diệp Yên thần sắc chấn động, lập tức bật khóc, “Đại sư huynh, mau tới đây, có người sỉ nhục Thanh Dương Phái, Ngọc Hằngđã bị phế rồi.”

Thân thể Diệp Yên kịch liệt run rẩy.

Nhập mật khẩu: 1234

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Yên cũng nhanh chóng chạy theo, đồng thời hét lên: “Ngọc Hằng, hãy kiên trì, đại sư huynh bọn họ tới rồi.”

Ngay khi lời nói rơi xuống, Hoàng Ngọc Hằngvốn là đang tuyệt vọng, thần sắc của hắn đột nhiên

chấn động, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Trần, giọng nói dữ tợn, trong mắt tràn đầy oán hận, “Sở Trần, ngươi hẳn là không nghĩ tới quả báo của ngươi lại đến nhanh như vậy.”

“Sở Trần, ngươi chết chắc rồi.”

Diệp Yên nhìn chằm chằm, đằng đằng sát khí, “Ngươi sẽ sống không qua được hõm nay.”

Đại sư huynh đột nhiên tớiThiền Thành, điều này nằm ngoài dự đoán của Hoàng Ngọc Hằng.

Đây chỉ đơn giản là một tia hy vọng giữa lúc tuyệt vọng.

Giọng nói của Hoàng Ngọc Hằng cứng lại, trong mắt đầy oán hận, cơn đau buốt từ chân kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn.

Hắn không ngờ Sở Trần lại dám làm như vậy, coi thường hậu quả, đối với hắn ra tay như thế này.

“Chân của bản thiếu quý hơn gấp vạn lần so với lão già đó.”

Hoàng Ngọc Hằng gầm lên khi bị Sở Trần kéo.

Toàn bộ Hoàng Gia đều chấn động.

Nhiều người không khỏi bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng này.

Thiếu gia Ngọc Hằng bị Sở Trần kéo đi bằng một tay, đi về phía cửa biệt thự Hoàng Gia.

Người của Hoàng Gia theo sát, xung quanh có rất nhiều bảo vệ, nhưng không ai có thể ngăn cản được bước chân của Sở Trần.

“ông nội, ông không cần phải lo lắng.”

Ánh mắt Diệp Yên tràn đầy oán hận, nói: “Đại sư huynh của chúng con đến rồi, thực lực của đại sư huynh so với con và Ngọc Hằngthì hơn hẳn. Nhất định anh ấy sẽ đánh bại Sở Trần báo thù cho Ngọc Hằng.”

Hoàng Giang Hồng gật đầu, ánh mắt đầy tàn nhẫn, ‘Tống Giatự chịu diệt vong.”

Ngày hôm nay, vào lúc mười giờ sáng, một trận địa chấn đã xảy ra trong giới thương nhânThiền

Thành.

Vô số người đã bị sốc.

Ánh mắt đều mang theo vẻ không thể tin được, khó có thể tin.

“Không phải ngày cá tháng tư vừa mới qua rồi sao? Nhà họ Tống lại làm trò đùa lớn như vậy sao?”

“Lúc trước, Hoàng Gia đã ra lệnh phong sát Tống Gia, chỉ trong vòng 24 giờ, Tống Gia liền sụp đổ, nếu không phải vì Hoàng Gia thu hồi lệnh phong sát, Tống Gia sớm đã xong đời.”

Vinh Đông cười đến mức nước mắt sắp trào ra, “Tống Gia đã chính thức tuyên bố sẽ gây chiến với Hoàng Gia! Hình như tôi đang xm trò đùa lớn nhất từ trước tới nay.”

Diệp Thiếu Hoàngtừ các kênh khác nhau cũng biết được tính xác thực của tin tức, “Hoàng gia đã có một số động thái, lần này, Hoàng gia dường như sẽ trực tiếp đối phó với Tống Gia. Sở Trần thực sự càng ngày càng tiến gần hơn trên con đường tử vong.”

Triệu Gia.

“Cha, chuyện gì xảy ra vậy?”

Triệu Sơn ngơ ngác nhìn Triệu Tín Nhiên, “Tống Gia đang sống tốt, vậy mà lại đi tìm đường chết?”

“Sở Trần kia cũng không giống loại ngưò’i tự tìm cái chết.”

Triệu Tín Nhiên cau mày, “Có điều, hai nhà bọn họ đánh nhau, đối với chúng ta mà nói, ngược lại cũng là chuyện tốt.Chỉ là, hi vọng Tống Gia có thể cắn xé nhiều Hoàng Gia mốt chút, tiêu hao một chút thực lực của Hoàng Gia.”

“Nếu không phải Hoàng Ngọc Hằng đột nhiên mang về vị hôn thê người Diệp Gia, chúng ta cũng không đến mức bó tay bó chân thế này.”

Triệu Sơn nghiến răng nghiến lợi. “Không vội.”

Miệng Triệu Tín Nhiên khẽ nhếch lên, nói: “Sự hỗn loạn hiện tại càng có lợi hơn cho nhà họ Triệu, gia tộc hào môn số một Thiền Thành, sớm muộn gì cũng thuộc về Triệu gia.”

Công vào biệt thự Hoàng Gia.

Tống Nhan sớm đã biết tin tức về việc nhà họ Tống chính thức thông báo, nhưng cánh cổng của Hoàng gia vẫn như cũ đóng chặt.

Tống Nhan vô cùng lo lắng.

Hết lần này đến lần khác, cô nhìn về hướng cổng Hoàng Gia và hồi hộp chờ đợi.

Mặc dù Sở Trần rất cường đại, nhưng biệt thự của Hoàng Gia lại giống như đầm rồng hang hổ.

Đột nhiên, có một âm thanh truyền đến.

Ánh mắt Tống Nhan nhìn sang … Cánh cổng Hoàng gia từ từ mở ra.

Tống Thu là người đầu tiên bước ra.

“Tiểu Thu.”

Tống Nhan hét lên và bước tới.

Tống Nhan đột nhiên sững sờ.

Cô đã nhìn thấy Sở Trần.

Anh ta đang kéo Hoàng Ngọc Hằng bằng một tay và đi qua các bậc thang.

Hoàng Ngọc Hằng hai chân không thể cử động, lại bị Sờ Trần đột ngột kéo đi, giày của hắn đã bị mòn nặng, cảm giác nhói nhói truyền khắp cơ thể, hắn không ngừng rêи ɾỉ kêu gào.

“Sở Trần.”

Tống Nhan sững sờ.

“Tỷ, hắn ta chính là Hoàng Ngọc Hằng.”

Giọng Tống Thu có chút tự hào.

Anh ấy vậy mà có thể đột nhập vào Hoàng Gia, bắt sống Hoàng

Ngọc Hằng, phế hắn ta và lôi hắn ta ra ngoài.

Theo suy nghĩ của Tống Thu, không một ai ở Thiền Thành có thể làm được điều này.

Mặc dù phần lớn công lao thuộc về Sở Trần, nhưng ý vìTống Thu cũng tham dự nên điều này đủ khiến cậu tự hào.

Nội tâm Tống Nhankhẽ chấn động, nhìn người trong tay Sở Trần, cô không thể tin được.

Hoàng Ngọc Hằng, niềm tự hào chói lọi nhất của Hoàng Gia, vậy

mà bị Sở Trần lôi ra khỏi nhà họ Hoàng.

Tống Nhan lại lần nữa nhìn Sở Trần.

Như thể lần đầu gặp mặt, cô không thề nhìn thấu người chồng mà trước đây cô đυ.ng phải.

“Bà xã à, lái xe đi.”

Sở Trần cười, “Ngọc Hằngthiếu gia đang muốn đi bồi tội vớiMạc Lão.”

Tống Nhan định thần lại, vội vàng hướng bên đường lái xe chạy tới.

Tại lối vào của biệt thự Hoàng Gia, rất nhiều người qua đường đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Đầu óc lập tức không kịp phản

ứng.

Sở Trần mở cửa xe, suy nghĩ một chút, hắn lại lôi kéo Hoàng Ngọc Hằng, đi tới phía sau xe, mở cốp sau, nhét Hoàng Ngọc Hằng vào trong, “Ta không thể để cho ngươi làm bẩn xe của Tống gia.”

Sở Trầnđơn giản gọn gàng mà linh hoạt đóng cửa xe lại, nhìn về phía người Hoàng gia đang đuổi theo, Sờ Trần vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì Hoàng Ngọc Hằng cả, chỉ là mang hắn tới nhận lỗi với Mạc Lão, ta sẽ đưa hắn đi bệnh viện chuẩn bị xe lăn, tiện

thể các ngươi phái người qua đây đẩy hắn về, ta không chịu trách nhiệm giao người trở lại đâu.”

Xe khởi động, hướng về phía bệnh viện.

Trước cửa Hoàng Gia, vài chiếc ô tô chạy tới.

Với vè mặt u ám trên khuôn mặt, Hoàng Giang Hồng bước vào một trong những chiếc xe với sự giúp đỡ của Hoàng Dương.

Những người còn lại trong Hoàng Gia cũng làm theo.

Khi những chiếc xe đã rời đi, đám đông đang theo dõi ở lối vào của biệt thự Hoàng Gia lúc này mới mới nhao nhao náo động.

“Chúa ơi, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế kia?”

“Tôi đã nhìn thấy người đó, đó là Sở Trần, anh ta rời khỏi Hoàng Gia, hình như anh ta đang kéo theo Hoàng Ngọc Hằng? Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Làm sao tôi có cảm giác rằng thành phố Thiền Thành sắp biến động.”

Bên trong xe.

Sở Trần vẻ mặt bình tĩnh.

Tống Thu nghe điện thoại, lo lắng nói: “Cha gọi điện thoại nóiHoàng Gia đã bắt đầu tấn công rồi, Tống Gia không có cách nào ngăn cản.”

Tống Thu nhìn Sở Trần.

Hắn hy vọng Sở Trần như thế nào cũng có cách giải quyết tình huống này.

Tuy nhiên, Tống Thu cũng biết rất rõ rằng Sở Trần không phải toàn

năng, anh ấy có thể tự mình đánh bại Hoàng Gia, đó là nhờ vào sức mạnh nắm đấm của anh

X

ây.

Hoàng Gia đối các phương diện của Tống Gia chèn ép, đây cũng không phải là dựa vào nắm đấm có thể hóa giải.

“Mặc kệ đi, ít nhất hôm nay, cứ đánh thống khoái đi.”

Tống Thuhạ quyết tâm.