Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 263

Tuy nhiên, trong trường hợp này, Hoàng Giang Hồng không thể phản bác lời của Hoàng Ngọc Hằng.

Sở Trần híp mắt nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Hằng, “Ánh mắt của ngươi thật tốt.”

Sở Trần không thèm giải thích.

“Sờ Trần, ngươi nói đi, ngươi hôm nay tới Hoàng Gia là có mục đích gì.”

Người đông thế mạnh, Hoàng Ngọc Trân cũng cả gan hướngSỞ Trần quát, “Mặc kệ ngươi tới làm gì, dámkhông chút kiêng kỵxâm nhập Hoàng Gia, hôm nay ngươi đừng mơ có thể dễ dàng đi ra ngoài.”

Ánh mắt Hoàng Ngọc Trân tràn đầy hưng phấn.

Sự nhục nhã của hắn cuối cùng cũng có cơ hội được báo thù.

Hoàng Ngọc Trân hưng phấn nhìn Hoàng Ngọc Hằng, vẫn là cậu em trai tốtNgọc Hằng, khi trở về liền giúp mình trút giận.

Không ai đề ý rằng trong đám đông, Hoàng Lân đã bị Hoàng Tú Tú kéo đi.

Không xa chỗ ngã rẽ.

Hoàng Ngũ Gia Hoàng Lân thần

sắc nghi hoặc, nhìn hai anh em, “Các ngươi có chuyện gì, lại cứ thần thần bí bí.”

“Cha, con muốn hỏi cha một chuyện.”

Hoàng Ngọc Hải nói, “Không quan trọng mục đích Sở Trần tới là gì,trận này xung đột đã không thể né tránh, con muốn mời cha, lúc Sở Trần nguy hiểm, mở miệng nói giúp Sở Trần một chút.”

“Cái gì?

»

Hoàng Lân sửng sốt, khó có thể

tin nhìn Hoàng Ngọc Hải, hắn nhớ không lầm, con trai của minh, rõ ràng cùng Sở Trần có ân oán.

“Sở Trần không coi ai ra gì, hôm nay ai cũng cứu không được hắn.”

Hoàng Lân nói.

“Cha.”

Hoàng Ngọc Hải hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng, “Nói thật, sau khi Ngọc Hằng trở về, vầng hào quang của thế hệ trẻ nhà họ Hoàng đã bị một mình Ngọc

Hằng che lấp. Phía sau Ngọc Hằng có đại phái cồ Võ. Mặc dù Hắc Hồn Sơn còn kém xa đại phái Cổ võ phía sau Ngọc Hằng, nhưng nếu congiữ địa vị quan trọng trong Hắc Hồn Sơn, con có thể có lực lượng để cạnh tranhvới thế hệ trẻ nhà họ Hoàng. Tương lai Hoàng Gia chưa chắc đã rơi hoàn toàn vào tayNgọc Hằng, điều kiện tiên quyết cho tất cả chuyện này là… Hôm nay, cha phải tìm cách cứu Sở Trần khi Sở Trần gặp nguy hiểm.”

Nội tâmHoàng Lânchấn động.

Hắn không ngờ rằng Hoàng Ngọc

Hải sẽ nói thẳng với hắn những điều như vậy.

Chợt chết lặng.

Bên kia, giọng nói của Hoàng Ngọc Trân không thể chờ đợi được nữa, lại chế nhạo, “Sở Trần, ngươi chẳng bằng nói, ngươi cùng vị tiểu tử Tống Gia bên cạnh này, là ăn no rỗi việc, vô duyên vô cớ, chạy đến Hoàng Gia, hiện tại các ngươi quỳ xuống dập đầu nhận cái sai, nói không chừng chúng ta vui vẻ, liền để các ngươi đi.”

“Mấy ngày không gặp, ngươi nói

nhảm nhiều quá.”

Sở Trần mỉm cười nhìn Hoàng Ngọc Trân, “Ngươi rất muốn biết ta vì sao mà tới sao?Ta sẽ trực tiếp nói cho ngươi.”

Sở Trần chỉ vào Hoàng Ngọc Hằng, “Mục đích ngày hôm nay ta tới, chính là ban thưởng hắndùng phần đời còn lại ngồi trên xe lăn.”

Mọi người đều sững sờ.

Hắn muốnHoàng Ngọc Hằng dành phần đời còn lại trên xe lăn.

Còn sử dụng từ‘ban thưởng’.

Sở Trần quá kiêu ngạo và càn rỡ.

Đây là Hoàng Gia! Khi câu nói này rơi xuống, nhiều người không nhịn được cười lên.

Sở Trần đơn giản đang nói chuyện trong mơ.

“Hahaha!”

Hoàng Ngọc Trân không nhịn được cười thành tiếng, chỉ vào Sở Trầncười chảy ra nước mắt, “Sở Trần, sáng nay ngươitrước khi ra ngoài có phải bị kẹt cửa không?”

Hoàng Ngọc Trânlạichỉ vào Tống Thu bên cạnh Sở Trần lần nữa, “Ngươi xem tiểu tử nhà họ Tống bên cạnh, sắc mặt còn đang tái nhợt vì sợ hãi.”

Tống Thu từ trước tới nay chưa từng gặp qua cái trận thế này, lúc đầu đúng là nội tâm khá bối rối, nhưng bây giờ nghe Hoàng Ngọc Trân nói kiểu này, lông mi Tống

Thu trực tiếp nhấc lên, nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Trân, “Ngươi lợi hại như vậy, ngươi qua đây, ta không đem ngươi đánh ngã, liền không gọi là Nam Quyền Tống Thu.”.

Nam Quyền Tống Thu! Danh hiệu này là vinh quang lớn nhất trong lòng Tống Thu.