Ai sẽ không biết xấu hổ tham dự bữa tiệc đêm tại dinh thự nhà họ Hoàng và gói đồ mang về?
“Tiểu Trần, chủ ý của cậu khá hay, nhưng cậu muốn ba người ngồi một bàn thì không được đâu.”
Hạ Bắc đi tới, đĩnh đạc ngồi xuống.
“Hạ thiếu gia.”
Tống Thu lễ phép chào hỏi, trong lòng còn thầm than một tiếng, thật sự không hổ là con cháu nhà họ Hạ ở Dương Thành, khả năng nhìn người của Hạ thiếu gia quá chuẩn. Lúc trước không có ai xem trọng Sở Trần thìHạ thiếu gia lại chỉ định Sở Trần là người hợp tác duy nhất của nhà họHạ.
“Anh Bắc, bây giờ người người tránh không kịp. Anh còn dám ngồi đây, không sợ đắc tội đến phương viên người xung quanh sao?”
Sở Trần cười.
“Anh đây thật sự muốn trốn, nhưng không phải vì những người ở khu vực này, mà là bởi vì…” Hạ Bắc lấy ra một tấm thẻ, “Tôi rất muốn cầm số tiền này chạy trốn.”
Hai mắt Hạ Bắc mang theo vẻ ghen tị nhìn Sở Trần, một triệu hắn vay trong nháy mắt liền biến thành hai mươi triệu, làm cho người người ghen ghét, “Tiền đều nằm trong thẻ, mật khẩu được viết trên mặt sau của thẻ.”
Tống Thu có chút cảm khái, hắn
đỏ mắt nhìn tấm thẻ trong tay Sở Trần.
Hai mươi triệu! Sở Trần mặt không đổi sắc, đưa thẻ cho Tống Nhan, “Nhà tôi bà xã quản lý tiền.”
Hạ Bắc không khỏi sững sờ.
Tiểu Vô ưu chào hỏi Tống Nhan, sau đó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Em ngồi đây được không?”
“Vô ưu, em ngồi đi.”
Tống Nhan cười nhẹ, cố thấy Tiểu Vô Ưu, nội tâm phát ra cảm giác thân thiết.
Mấy người ở xa không khỏi sững sờ.
Lúc đầu, khi chị em Tống Nhan ở đó, không ai dám đến gần họ, vì sợ bị liên lụy.
Tuy nhiên, sau khi Sở Trần đến, Hạ Bắc cũng đến, lúc này, một cô gái thu hút rất nhiều sự chú ý cũng đã ngồi xuống bàn của Sở Trần.
Bọn họ không sợ chọc giận nhà họ Hoàng sao?
Thân phận của Hạ Bắc, nhà họ Hạ ở Dương Thành, không dưới nhà họ Hoàng nên có thể hiểu được, nhưng cô gái này, thân phận không rõ, vậy mà không kiêng kỵ nhà họ Hoàng chút nào sao?
Từng đạo ánh mắt quét qua.
Tống Thu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, có điều, khóe mắt anh ta liếc nhìn mấy người cùng bàn, và ngay cả cô gái đến ngồi cuối cùng mặt cũng không đổi sắc.
Tống Thu đột nhiên bình tĩnh lại.
Đám đông truyền đến sự náo động, Tống Thungầng đầu nhìn lên, sắc mặt của anh ấy thay đổi vài lần.
Có người củanhà họ Hoàng đã đến.
Hoàng Ngọc Hải và cô em gái
Hoàng Tú Tú.
Hoàng Ngọc Hải đi thẳng đến chỗ Sở Trần đang ngồi.
Tống Thu lo lắng siết chặt tách trà.
Ánh mắt của toàn trường cũng bị thu hút… Cuộc đυ.ng độ giữa Hoàng Ngọc Hải và Sở Trần tại lối vào của Dinh thự nhà họ Hoàng đã được lan truyền từ lâu.
“Thiếu gia nhà họ Hoàng, chắc hẳn tới cửa để hỏi tội.”
“Dù sao nơi này cũng là địa bàn
của nhà họ Hoàng.”
“Đêm nay Sở Trầnkhẳng định sẽ thảm, tôi dám chắc chắn.”
Hoàng Ngọc Hải đi tới trước mặt Sờ Trần, ánh mắt nhìn thoáng qua một chén trà trên bàn, Hoàng Ngọc Hải đột nhiên rót một chén trà đưa cho Sở Trần, “Sở thiếu, trước đây tôiđã nhiều lần đắc tội, xin ngài đừng trách tội.”
Tống Nhan sững sờ.
Tống Thu há to miệng.
Hạ Bắc suýt nữa phun ra một
ngụm trà.