Tiền thị nước mắt lưng tròng tránh ở phía sau Dương Hoa Lâm, một bộ dáng vô cùng sợ hãi lão Dương.
Dương Hoa Lâm nhìn tình huống này, đoán được gì.
Nói với Tiền thị: “Ngươi về nhà trước đi, Vĩnh Bách và Phúc Nhi đều đang chờ ngươi!”
Tiền thị thấp giọng nói: “Ta không yên tâm Lan nhi……”
Dương Hoa Lâm vỗ vỗ tay Tiền thị: “Có ta ở đây, Lan nhi sẽ không có việc gì……”
“Ta nhổ vào!”
Lão Dương trực tiếp phun nước miếng, chặt đứt đối thoại của hai người bọn họ.
“Có ngươi? Chờ ngươi thì Lan nhi đã sớm chết mấy lần!” Lão Dương nói.
“Hai người các ngươi đều cút đi, thiếu ở đây mèo khóc chuột giả từ bi!”
“Cha……” Dương Hoa Lâm biện giải, “Con là cha đẻ của Lan nhi, con quan tâm khuê nữ của con, sao là giả từ bi được?”
Lão Dương nói: “Trước đây, ngươi đối tốt với Lan nha đầu, nhưng từ khi ngươi ở cùng nữ nhân không sạch sẽ này, ngươi liền mù mắt!”
“Mù mắt? Ý gì chứ?” Dương Hoa Lâm cũng có chút buồn bực.
“Cha đừng có mắng nương Phúc Nhi được không? Nàng an phận thủ thường, không trêu chọc ai.”
“Lan nhi xảy ra chuyện như vậy, mọi người cả ngày cũng không đi trấn trên mang nửa câu lời nhắn cho con.”
“Không phải nương Phúc Nhi một hơi chạy tới trấn trên nói cho con, con đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì!” Dương Hoa Lâm tức giận nói.
“Bang!”
Một cái tát trực tiếp chụp ở trên mặt Dương Hoa Lâm.
Là tiểu lão Dương.
Đôi mắt tiểu lão Dương đỏ đậm.
Ông chỉ vào cái mũi Dương Hoa Lâm chửi ầm lên: “Ngươi cái đồ hỗn trướng, không phân rõ thị phi!”
“Khuê nữ ngươi không phải chẳng may ngã xuống hồ nước, là luẩn quẩn trong lòng tự sát!”
“A?” Dương Hoa Lâm bụm mặt, đã quên đau đớn, trong mắt tràn ngập khϊếp sợ.
Tiểu lão Dương nói tiếp: “Cả gia đình không ai đi báo tin cho ngươi, là bởi vì tất cả đều bận chăm sóc Lan nhi.”
“Mời đại phu, đút dược, mỗi người đều vội đến xoay quanh.”
“Khuê nữ ngươi nằm ở trên giường nửa chết nửa sống, ngươi còn ở đây giữ gìn nữ nhân này, ngươi có còn là người không? Ngươi xứng làm cha không?”
“Cút, các ngươi đều cút đi cho ta, không cút đúng không? Lão tử lấy chổi đuổi đi!”
Tiểu lão Dương thật sự túm chổi quét sân lên, xua đuổi Dương Hoa Lâm và Tiền thị.
Tiền thị chạy, Dương Hoa Lâm vẫn ở lại.
Đóng cửa sân lại, đã không có Tiền thị ở đây, tiểu lão Dương được Tôn thị khuyên buông chổi xuống, ngồi xổm một bên thở dài.
Bên này, lão Dương đi tới trước mặt Dương Hoa Lâm.
“Lão nhị, chúng ta trò chuyện. Việc của Lan nhi, ngươi cần quan tâm.”
Lão hán nói lời thấm thía với Dương Hoa Lâm.
Dương Hoa Lâm gật gật đầu.
Lão Dương nhìn phòng khách bên kia: “Vợ lão tứ các nàng khi thay quần áo cho Lan nha đầu, phát hiện một ít ……”
Dấu vết trên người Dương Nhược Lan, ban đầu Tôn thị và Bào Tố Vân không tính toán nói cho lão Dương.
Nhưng Lưu thị miệng rộng, thọc ra tới.
Mấy lão nhân gia đều sợ ngây người, cũng tức điên.
“Lão nhị, khuê nữ là của ngươi, nàng bị người ta ức hϊếp như vậy, ngươi cần đứng ra!” Lão Dương cuối cùng nói.
Dương Hoa Lâm cả người cương tại chỗ, giống như bị sét bổ trúng .
Trong đầu, không ngừng hồi phục lời lão Dương nói lúc trước.
Dương Hoa Châu trước đó đi tìm hắn, nhắc tới chuyện về Vượng Phúc, bây giờ cũng xoay quanh ở trong đầu Dương Hoa Lâm.
Hắn dưới chân lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã.
May mà lão Dương kịp thời vươn tay đỡ hắn.
“Lan nha đầu tính tình cao ngạo, đứa nhỏ này tuy rằng bị các ngươi sủng hư, không hiểu nhân tình.”
“Nhưng nói đến cùng, chung quy mới mười sáu mười bảy tuổi, chung quy vẫn là cháu gái của Dương gia ta.”