Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 1462: Trước ngực dán phía sau lưng ( canh bốn )

Ban đêm, sau khi Tôn thị và Tiểu An ngủ rồi, Đại An ở trong phòng, ánh đèn vẫn luôn sáng đến bình minh tùy thời lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Một đêm tường an không có việc gì.

Lại nói Dương Hoa Châu bên này.

Dương Hoa Châu đi tới nhà Dương Hoa Lâm.

Bên trong có một gian phòng vẫn sáng ánh đèn dầu, truyền đến tiếng khóc của trẻ con.

“Nhị ca, huynh có ở trong phòng không?” Dương Hoa Châu hô một tiếng.

Rất nhanh, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, một bóng người từ bên trong nhanh chóng ra tới.

“Ai đó?”

Là thanh âm của Tiền thị.

“Ta là Dương lão ngũ, ta tìm nhị ca ta.” Dương Hoa Châu nói.

“Nha, là ngũ thúc của Phúc Nhi sao? Tối muộn như vậy sao ngươi lại đây?”

Tiền thị nói, chạy tới cửa sân, kéo cửa ra.

“Ngũ thúc của Phúc Nhi, mau vào đi……”

Tiền thị nhiệt tình tiếp đón.

Dương Hoa Châu lại đứng yên không nhúc nhích, “Nhị ca ta đâu? Ta tìm nhị ca có việc.”

Tiền thị nói: “Có chuyện gì ngươi nói cùng ta cũng được, sau này hắn về tới ta sẽ chuyển cáo cho hắn.”

“Cái gì? Đã trễ thế này nhị ca ta còn chưa có trở về sao?” Dương Hoa Châu kinh ngạc, hỏi.

Tiền thị nói: “Sáng nay thời điểm hắn ra cửa đã nói, sáng ngày mai phải đi nhận một đám hàng hóa.”

“Ta thấy hắn phải chạy đi chạy lại quá vất vả, liền bảo hắn tối nay tìm một khách điếm ở trấn trên mà nghỉ, nếu nhận hàng hóa thuận lợi, tối ngày mai sẽ về đến nhà.” Tiền thị nói.

Dương Hoa Châu nhíu mày, tối nay xem ra đã chạy không một chuyến.

“Ngũ thúc của Phúc Nhi, ngươi có chuyện gì nói với ta cũng được……” Tiền thị lại nói tiếp.

Dương Hoa Châu hồi phục lại tinh thần, không nghĩ liếc mắt nhìn Tiền thị nhiều một cái.

Lắc lắc đầu, lời gì cũng không nói, xoay người liền đi.

Bên này, Tiền thị nhìn thân ảnh Dương Hoa Châu đi xa, bĩu môi.

“Nhặt một chiếc giày rách về làm tức phụ, làm cha của con người khác, còn vui như gì, ta khinh!”

Tiền thị hướng tới phương hướng Dương Hoa Châu biến mất phỉ nhổ, cũng xoay người trở vào nhà.

Lão Trần gia.

Dương Nhược Lan đã năm bữa chưa ăn gì, đói đến trước ngực dán vào phía sau lưng.

Nàng cũng đã từng đi đến phòng bếp tính toán nấu chút cháo gạo kê gì đó cho chính mình, nhưng vạch nắp thùng gạo ra liền có một con chuột lao ra.

Thật vất vả mới đuổi được con chuột đi, nàng tính toán múc chút nước rửa tay.

Lu nước lại có mùi thối, bên cạnh còn có dòi, một đống một đống, nhung nhung nhung nhung.

Dương Nhược Lan rốt cuộc không nhịn được, che miệng mũi chạy ra khỏi phòng bếp, ngồi xổm trong sân nôn khan.

“Nha, Thiên Cách Tùng không ở nhà, ngươi còn mang thai sao?”

Ngoài cửa sân, Lưu thị đúng lúc đi ngang qua.

Nhìn thấy bộ dáng này của Dương Nhược Lan, Lưu thị một bên cắn hạt dưa một bên trêu ghẹo.

Dương Nhược Lan ngẩng đầu lên, hung tợn trừng Lưu thị một cái.

“Ngươi thiếu nói lời vô nghĩa đi? Tứ thúc không thể giao hợp, ngươi còn sinh ra Khang tiểu tử, ngươi mới chân chính có bản lĩnh lớn!” Dương Nhược Lan nói.

“Ngươi đánh rắm!”

Lưu thị bực mình, ném hạt dưa lên trên người Dương Nhược Lan.

“Ngươi là cái đồ có nương sinh không có nương dạy, trưởng bối mà ngươi cũng dám chửi?”

Lưu thị xoa eo hướng vào trong sân mắng.

“Đồ không lương tâm, không biết xấu hổ, ngươi chính là bị nương ngươi chiều hư, chiều cho tàn phế, lớn như vậy mà chẳng phân biệt được ngũ cốc.”

“Ngươi nhìn bộ dáng quỷ đói này của ngươi xem, thật là dọa người, ngươi xứng đáng!” Lưu thị mắng liên thanh.

Chọc cho tất cả hàng xóm đều nhô đầu ra xem náo nhiệt.

Lưu thị không sợ lớn chuyện, vẫn còn ở kia nhảy tưng tưng quở trách Dương Nhược Lan rất nhiều điều không phải.

Dương Nhược Lan sĩ diện, không thích nhất chính là bị người ta coi như náo nhiệt mà xem.

Lại hoặc là nói, trong xương cốt nàng khinh bỉ kiểu thôn phụ như Lưu thị.

Dương Nhược Lan không tính toán cãi nhau cùng Lưu thị, đói bụng đã năm bữa, đầu váng mắt hoa.

“Ta sợ ngươi, ta không cãi nhau cùng ngươi, ngươi muốn mắng sao thì cứ mắng đi, cô nãi nãi không phụng bồi!”

Dương Nhược Lan lạnh lùng nói, ôm bụng ra cửa, đi về đầu thôn phía nam.

Lưu thị ngăn Dương Nhược Lan lại: “Hôm nay không nói rõ ràng, đừng hòng chạy……”

“Cút!”

Ánh mắt Dương Nhược Lan đột nhiên lạnh xuống, trong tay xuất hiện một cây kéo.

Lưu thị bị dọa tới, chạy nhanh nhảy trốn sang một bên.

Dương Nhược Lan khinh thường nhìn thoáng qua Lưu thị, thu cây kéo, tiếp tục đi về phía trước.

Mãi cho đến khi Dương Nhược Lan đi xa, Lưu thị mới vỗ ngực đứng dậy.

“Mọi người nhìn thấy không? Nha đầu chết tiệt kia có phải đã điên rồi hay không? Nàng muốn gϊếŧ người sao?” Lưu thị hỏi nhóm phụ nhân xem náo nhiệt.

Nhóm phụ nhân cũng phản ứng giống như Lưu thị ắm.

“Vừa rồi ánh mắt Lan nha đầu thật hung dữ, tức phụ lão tứ, ngươi may mắn là chạy trốn nhanh, bằng không cây kéo kia đã cắm vào trên người của ngươi!”

Có phụ nhân trêu ghẹo nói.

Vẻ mặt Lưu thị nghĩ mà sợ, vẫn còn dùng sức vỗ ngực.

Cây kéo?

Lưu thị giật mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì.

Vượng Phúc cũng bị cây kéo chọc thương, mọi người đều suy đoán là có quan hệ cùng nữ nhân.

Chẳng lẽ, là Lan nha đầu làm?

……

Đầu tiên, Lưu thị chạy tới nhà Dương Hoa Trung tìm Tôn thị, phát hiện nhà Tôn thị khóa chặt.

Sau đó mới nhớ tới Tôn thị thời gian này hẳn đang nấu cơm ở học đường, vì thế, Lưu thị lại kích động chạy tới học đường tìm Tôn thị.

Lúc này, bọn học sinh đang học, Dương Vĩnh Tiên đang dạy bọn nhỏ đọc ê ê a a.

Lưu thị đi đến hậu viện trường học tìm Tôn thị.