Trương Lương Ngọc cười: “Quận chúa Tuyết Vũ này là đột nhiên toát ra tới, trước kia ở kinh thành không có nhân vật như vậy!”
“Nga? Sao nói như vậy?” Dương Nhược Tình hỏi.
Trương Lương Ngọc nói: “Vương gia Tương Dương vương phủ có ba nhi tử, hai đứa là thiểu năng trí tuệ.”
“Vương phủ bọn họ căn bản không có quận chúa.”
“Lão vương phi nhìn thấy người trong nhà không nhiều, mấy năm gần đây dọn ra kinh thành, nghe nói đi am ni cô trong núi nào đó ở phương nam ăn chay cầu phúc.”
“Sau này, lão vương phi trở lại kinh thành, còn đưa quận chúa Tuyết Vũ về cùng.”
“Đối với bên ngoài, Tương Dương phủ đều nói quận chúa Tuyết Vũ là khuê nữ Tương Dương vương nuôi ở bên ngoài.”
“Nhưng ta thấy, quận chúa Tuyết Vũ kia căn bản không phải kim chi ngọc diệp chân chính.”
“Giơ tay nhấc chân, khí chất kia kém xa kim chi ngọc diệp chân chính.”
“Chẳng qua nàng cẩn thận chặt chẽ, không cho người khác nhìn ra được nhược điểm.”
“Ngày thường ru rú trong nhà, nghe nói ở Tương Dương vương phủ cũng không thường đi lại, đều chỉ bồi lão vương phi ở Phật đường niệm Phật !” Trương Lương Ngọc nói.
“Trương công tử, sao ngươi rõ ràng chuyện của quận chúa Tuyết Vũ như vậy?” Dương Nhược Tình hỏi tiếp.
“Ngươi còn nói ngươi hứng thú với chó hơn nữ nhân, nhưng những lời này của ngươi, đã bán đứng tâm ngươi nha!”
Nàng trêu ghẹo nói, “Ngươi đối với nàng thực chú ý!”
Nghe Dương Nhược Tình trêu ghẹo, Trương Lương Ngọc vẻ mặt chán ghét.
“Mới không phải!”
“Ta ghét nhất nữ nhân lai lịch không rõ.”
“Là một bằng hữu của ta, bị quận chúa Tuyết Vũ kia mê hoặc đến lộn xộn, lâu lâu lại chạy đến Tương Dương vương phủ bên kia.”
“Chuyện của quận chúa Tuyết Vũ chính là hắn nói với ta.” Trương Lương Ngọc nói.
Dương Nhược Tình bừng tỉnh.
Kế tiếp, lại cùng Trương Lương Ngọc nói bóng nói gió rất nhiều về quận chúa Tuyết Vũ.
Nhưng, tin tức do Trương Lương Ngọc cung cấp cũng chỉ có như vậy.
……
Thôn Trường Bình.
Dương Nhược Lan tỉnh giấc.
Tóc nàng rối tung, ngồi trên giường, xoa bả vai và cánh tay đau nhức, lòng tràn đầy kinh ngạc.
Đoạn thời gian này đã có chuyện gì? Rõ ràng ban đêm trời tối liền nằm xuống ngủ.
Nhưng hôm sau thức dậy, không chỉ không cảm thấy nhẹ nhàng, còn cảm thấy cả người đau nhức mệt mỏi.
Dương Nhược Lan lắc lắc đầu, từ trên giường xuống đất.
Kéo tủ quần áo ra, tìm một chiếc áo ngoài sạch sẽ mặc vào, lại ngồi trước gương đồng bắt đầu trang điểm.
Đột nhiên, nàng dừng tay lại, tầm mắt nhìn chằm chằm mặt chính mình trong gương, giơ tay kéo cổ áo ra.
Vết đỏ cổ kia làm nàng kinh ngạc.
Đây là gì?
Đã trải qua việc nam nữ, nàng tức khắc nghĩ tới cái gì.
Buông lược, một phen kéo xiêm y, yếm của chính mình ra……
Trên hai gò núi tuyết đều là nốt đỏ ghê người!
……
Ăn cơm tối, Tiền thị theo thường lệ lại đây đưa cơm.
“Cha ngươi hôm nay mua thịt, ta chọn mấy miếng thịt nạc đưa lại đây cho ngươi. Tới tới tới, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Tiền thị vẻ mặt hòa khí nói, đặt một chén đồ ăn ở trên bàn nhà chính.
Dương Nhược Lan nhìn đồ ăn kia, đáy mắt xẹt qua một tia hồ nghi.
Đoạn thời gian này, đều là người mẹ kế này đưa cơm cho chính mình.
Mỗi lần ăn cơm tối xong, nàng liền buồn ngủ không mở được mắt.
Chẳng lẽ, là đồ ăn có vấn đề?
“Ta không rõ, vì sao ngươi phải đối tốt với ta như vậy? Ta lại không phải con đẻ của ngươi!” Dương Nhược Lan hỏi Tiền thị.
Tiền thị cười từ ái: “Ngươi là cha Phúc Nhi sinh ra, cha Phúc Nhi ngóng trông ngươi tốt, ta ngóng trông cha Phúc Nhi tốt, cho nên ta đối tốt với ngươi!”
Dương Nhược Lan cười lạnh: “Chồn chúc tết gà, không có tâm tư tốt lành gì!”