Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 1448: Uy no

“Ta đã vì ngươi hy sinh nhiều như vậy, ngay cả khi đại ca ta chết cũng không trở về chịu tang, còn bị cha mẹ huynh đệ đuổi ra ngoài.”

“Hiện giờ, ta chỉ cầu ngươi giúp ta chăm sóc khuê nữ của ta, một ngày đưa cho nàng một bữa cơm, bồi nàng nói hai câu,”

“Ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ như vậy, ngươi cũng không thể thỏa mãn ta sao?” Dương Hoa Lâm hỏi.

Tiền thị vẫn vẻ mặt khó xử.

Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy được rồi, từ ngày mai trở đi, buổi trưa ta nấu xong cơm sẽ đi qua nhìn nàng một hồi, hoặc là bảo Vĩnh Bách đưa qua cho nàng, ngươi thấy như thế nào?”

“Được được được, thế là được rồi!” Dương Hoa Lâm mặt mày hớn hở, một lần nữa cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm tối.

….

Hôm sau, buổi trưa, Tiền thị làm xong cơm trưa, lại đút cho Phúc Nhi gần hơn hai tháng ăn no.

Sau đó dặn dò Dương Vĩnh Bách ở trong nhà nhìn Phúc Nhi, chính mình vào thôn đi đưa cơm cho Dương Nhược Lan.

Dọc theo đường đi, gặp được không ít thôn dân kết thúc công việc về nhà ăn cơm trưa.

Tiền thị cụp mi, rũ mắt, tận lực tránh đi đánh giá của những người đó, xuyên qua thôn vô cùng náo nhiệt, lập tức đi tới trong viện lão Trần gia.

Nơi nơi đều một mảnh ầm ĩ, viện này lại tĩnh lặng giống như chết.

“Lan nha đầu, ngươi có ở trong phòng không?”

Tiền thị vào sân, hướng vào trong gọi.

Cũng không ai phản ứng nàng.

Tiền thị đứng ở trong viện, có hơi chút khó xử.

Lúc này, trong viện bên cạnh, có phụ nhân dò xét cái đầu qua.

“Nha, ngươi không phải là Tiền thị sao? Ngươi tới tìm Lan nha đầu sao?”

Phụ nhân kia là một nhân vật khá giống Lưu thị, chỗ nào hơi có chút gió thổi cỏ lay đều phải đi ngửi một chút.

Tiền thị nhìn thấy phụ nhân kia, thẹn thùng cười một cái.

Cũng nâng nâng bát cơm trong tay: “Ta tới đưa chút đồ ăn cho Lan nha đầu, vị tẩu tử này, ngươi có biết Lan nha đầu có ở trong phòng hay không không?”

Phụ nhân kia nhìn chén trong tay Tiền thị, đáy mắt xẹt qua một ngọn lửa bát quái.

Ngay sau đó nhìn lướt qua cửa phòng đóng chặt của Trần gia, “Hẳn là ở trong phòng, mới một lúc trước, ta còn nhìn thấy Lan nha đầu đi nhà xí!”

“Nga, đa tạ tẩu tử, ta đi vào nhìn xem.”

Tiền thị nói cảm ơn, bưng chén lập tức tới cửa nhà chính, giơ tay đẩy một chút.

Cửa nhà chính chỉ khép hờ, Tiền thị trực tiếp vào được.

“Lan nhi…… Ai nha, ngươi ở nhà, sao không trả lời ta một tiếng? Làm ta sợ nhảy dựng!”

Tiền thị vừa mới đóng cửa, quay người lại, liền thấy Dương Nhược Lan mặc một thân trường bào màu trắng, đầu tóc bù xù đứng ở cửa Tây Ốc Phòng.

Dương Nhược Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiền thị một cái, tức giận hỏi: “Ngươi tới đây làm gì? Nơi này không chào đón ngươi, ngươi cút đi!”

Tiền thị nói: “Ta cũng không nghĩ tới nha, là cha ngươi đau lòng ngươi, một hai phải bảo ta tới đưa đồ ăn cho ngươi.”

Nghe được là đưa ăn, Dương Nhược Lan sau đó mới ý thức được chính mình đã ba bữa không ăn gì.

Trong bụng tức khắc ngo ngoe rục rịch lên.

Nàng nhìn chén đồ ăn trong tay Tiền thị, nuốt nuốt nước miếng.

Tiền thị nhếch môi, đi đến bên cạnh bàn, để chén đũa xuống.

“Đến đây đi, lại đây ăn đi, đói bụng thì đừng làm ra vẻ.”

Dương Nhược Lan theo bản năng ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Sao chỉ có như vậy? Một miếng thịt cũng không có, ta sao ăn nổi!”

Nhìn thấy trong chén chỉ có mấy miếng củ cải cùng một đĩa dưa muối, tính tình đại tiểu thư của Dương Nhược Lan liền phát tác.

Tiền thị cười lạnh: “Có cơm nóng ăn là không tồi rồi, ta và cha ngươi còn không có được ăn đâu!”

Nhìn thấy Dương Nhược Lan còn cau mày ngồi ở kia, Tiền thị nói: “Ta cũng không phải là nương của ngươi, ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ, ta cũng lười đến hầu hạ!”

Nói xong, nàng duỗi tay muốn thu dọn chén đũa, bị Dương Nhược Lan ngăn cản.

“Ai bảo ngươi thu? Ta cũng chưa nói là ta không ăn!”

Dương Nhược Lan trừng mắt nhìn Tiền thị một cái, nắm chiếc đũa lên ăn.

Ăn ngấu nghiến, như quỷ chết đói đầu thai, Tiền thị nhìn thấy, lộ ra vẻ khinh thường.

Cứ như vậy, Tiền thị một hơi đưa đồ ăn cho Dương Nhược Lan mấy ngày liền.

Hai người cũng không giao lưu nhiều, mỗi lần đều là Tiền thị đưa cơm đến, nhìn Dương Nhược Lan ăn xong.

Sau đó, Tiền thị cầm lấy chén không rời đi, Dương Nhược Lan nửa câu cảm ơn cũng không có.

Ban đêm, Dương Hoa Lâm về đến nhà, Tiền thị đang ngồi ở kia cho Phúc Nhi bú.

Dương Hoa Lâm đi lại đây: “Nương Phúc Nhi, mấy ngày nay Lan nha đầu bên kia như thế nào?”

Tiền thị cười dịu dàng, nói: “Ta mỗi ngày đều đưa cơm đưa đồ ăn cho nàng, buổi trưa nấu hai quả trứng gà, Lan nha đầu và Vĩnh Bá mỗi người một quả.”

“Nàng đều ăn, tuy rằng vẫn không thích người mẹ kế như ta, nhưng ta nhìn khí sắc của nàng cũng tốt hơn vài phần!”

Nghe Tiền thị nói vậy, Dương Hoa Lâm rất là vui vẻ.

“Thế là tốt, thế là tốt, ngày mai đúng lúc ta rảnh rỗi, ta cũng đi thăm nàng, nhưng không biết nàng có bằng lòng gặp ta không!” Hắn nói.

Tiền thị nói: “Ngươi là cha đẻ của nàng, trên đời nào có khuê nữ không muốn thấy cha đẻ đâu?”

“Ai, ta là người cha vô dụng, không cho nàng được sống những ngày lành……” Dương Hoa Lâm nói.

Tiền thị nói: “Lúc trước nàng xuất giá, của hồi môn ngươi cho nàng cũng xa xỉ mà, nghe nói là hơn hai mươi lượng bạc đúng không?”

Dương Hoa Lâm lắc đầu: “Nơi nào có nhiều như vậy? Chỉ có mười sáu lượng, cho nàng áp đáy hòm.”

Tiền thị cười cười, hiểu rõ trong lòng.

Hôm sau, Tiền thị xào trứng gà, còn có củ cải ớt, bồi Dương Hoa Lâm cùng đi đưa cơm cho Dương Nhược Lan.

Dương Nhược Lan nhìn hai người tiến vào, kéo mặt xuống.

“Nha hô, còn cả hai phu thê cùng nhau lại đây sao?”

Nàng dựa vào khung cửa, cười lạnh nhìn Dương Hoa Lâm cùng Tiền thị.

“Đừng tưởng rằng mỗi ngày đưa miếng ăn tới cho ta, là có thể từ chỗ ta vớt được thứ tốt gì.”

“Ta hiện tại không được sủng, các ngươi cũng không kiếm được gì đâu.” Nàng nói.

Dương Hoa Lâm nhíu mày.

“Lan nhi, cha biết trong lòng con oán cha, con bị sảy thai, cha cũng không kịp trở về thăm, cha là có nỗi khổ……”

“Thiếu nói lời vô nghĩa đi.” Dương Nhược Lan đánh gãy Dương Hoa Lâm.

“Nương ta chết không bao lâu, ngươi liền đi kỹ viện, còn có con với kỹ nữ này.”

“Các ngươi hiện tại là phu thê nhi tử đoàn tụ, sống cuộc đời tiêu sái của các ngươi đi, ta không ăn cơm của các ngươi, ta đi đến nhà ông ngoại ta!”

Dương Nhược Lan lập tức đi ra ngoài, căn bản liền không để ý tới Dương Hoa Lâm cùng Tiền thị.

Tiền thị khuyên nhủ: “hôm nay đồ ăn đều đã đưa tới, có món trứng gà xào mà ngươi thích ăn, ngươi đừng đi đến nhà ông ngoại ngươi cho tốn kém chi phí.”

“Ta để đồ ăn ở nơi này, chúng ta sẽ đi luôn, không ảnh hưởng đến ngươi ăn.”

Tiền thị đặt bát cơm ở cửa, kéo Dương Hoa Lâm chạy nhanh rời đi.