Thời gian như nước chảy, cứ như vậy, mặt trời mọc, mặt trời lặn, ở trong bận rộn mà phong phú, chảy xuôi về phía trước.
Một hồi mưa thu một hồi lạnh.
Hoa cúc trong viện Dương Nhược Tình, nở vàng rực rỡ.
Mùi thơm ngào ngạt, tràn ngập ở trong không khí.
Chờ đến khi hoa quế nở, Tết Trung Thu liền tới.
Trăng tròn, người đoàn viên.
Tết Trung Thu năm nay, lão Dương cùng Đàm thị đúng lúc đến phiên tam phòng phụng dưỡng.
Dương Hoa Trung nhìn thấy hai vợ chồng già, đặc biệt là Đàm thị, từ sau khi Dương Hoa An qua đời trạng thái tinh thần vẫn luôn không tốt.
Dương Hoa Trung liền lén tìm Dương Hoa Minh, Dương Hoa Châu còn có Dương Vĩnh Tiến, tính toán làm trung thu thật tưng bừng.
Thuận tiện, tháng chín là sinh nhật 60 tuổi của Đàm thị, liền làm chung với thời điểm trung thu.
Mời cả Dương Hoa Mai, tiểu lão Dương bọn họ tới, tất cả mọi người cùng náo nhiệt một chút.
“Tam ca, bốn người nhị phòng thì sao? Có đi gọi bọn họ không?” Dương Hoa Châu hỏi.
Dương Hoa Trung nhíu mày: “Không gọi, bọn họ lại đây, nháo tâm!”
Dương Hoa Minh ở một bên lôi kéo khóe miệng cười lạnh: “Nhị phòng gì? Dương gia ta đã sớm không có nhị phòng!”
“Tứ thúc nói rất đúng, Dương gia ta, đã không có nhị phòng.”
Một đạo thanh âm tiến vào, mọi người theo tiếng nhìn qua, là Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường lại đây.
Dương Hoa Châu cũng quyết tâm: “Ta chỉ hỏi một chút, ta bổn ý cũng không nghĩ đi trêu chọc bọn họ.”
……
Trên đời này, có một số việc chính là như vậy, ngươi không nghĩ đi trêu chọc, nhưng hắn lại sẽ không mời mà đến.
Ngày mừng thọ, mì thọ lục tục được mang lên bàn,
Khi Tôn thị cùng Bào Tố Vân các nàng nâng Đàm thị mặc một thân đồ mới ngồi vào bên cạnh bàn.
Khi mỗi phòng, đều chiếu bối phận, quỳ xuống dập đầu mừng thọ cho Đàm thị,
Thì một nhà bốn người Dương Hoa Lâm lại đây.
“Nương, chúng con cũng tới làm đại thọ cho nương, nương Phúc Nhi còn chuyên môn nạp một đôi giày mới cho nương!”
Dương Hoa Lâm đến cửa nhà chính, âm thanh liền truyền vào.
Bọn họ xuất hiện, làm mọi người đều kinh ngạc, ngay sau đó một đám đều nhíu mày.
“Sao các ngươi lại tới? Nhà ta không chào đón các ngươi!”
Dương Hoa Trung ngay sau đó đi tới cửa nhà chính, thân thể cao lớn cường tráng chắn ở kia, trực tiếp chặn đường của bốn người nhà Dương Hoa Lâm.
Dương Hoa Lâm cười theo, nói: “Lão tam, ngươi đây là làm gì vậy? Hôm nay nương ta đại thọ 60 tuổi, ta làm nhi tử, chắc chắn phải đến biểu đạt chút tâm ý!”
Dương Hoa Trung mặt vô biểu tình nói: “Không cần, có ba huynh đệ chúng ta là đủ rồi, ngươi trở về đi!”
Dương Hoa Minh cùng Dương Vĩnh Tiến cũng đều đi tới cửa chắn đường.
Dương Vĩnh Tiến nói: “bây giờ lại đây đã muộn.”
Dương Hoa Minh trực tiếp đuổi người ra bên ngoài: “Các ngươi đi thôi, đi thôi, đừng làm cho bầu không khí náo nhiệt của chúng ta biến mất.”
Dương Hoa Lâm nhìn bộ dáng này của Dương Hoa Trung, tươi cười trên mặt cứng đờ.
“Chúng ta đều là huynh đệ, là người một nhà, hà tất phải như vậy đâu?” Hắn nói.
Dương Hoa Trung như cũ mặt vô biểu tình.
Dương Hoa Minh cười lạnh nói: “Ngươi trước kia đã làm gì? Bây giờ tới nói những lời này? Ai nghe?”
“Cút đi cút đi, ta vừa thấy các ngươi liền ghê tởm, lăn lăn lăn!”