“Rõ như ban ngày, lanh lảnh càn khôn, Tình Nhi ngươi đây là định giở trò lưu manh với ta sao?”
Lạc Phong Đường nhìn chằm chằm mắt nàng, mỉm cười hỏi.
Dương Nhược Tình sửng sốt.
Ai nha, tiểu tử này đã đoạt lời kịch của nàng?
“Hắc hắc, ngươi nói sai rồi, đây chính là đêm trăng thanh gió mát.”
Nàng bày ra một bộ dáng vô lại.
Ngón tay nắm cằm hắn, nhấc lên.
“Tới, cười một cái cho tỷ xem.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu , cánh tay duỗi dài ra, ôm lấy nàng.
Xoay một cái, nàng ở dưới, hắn ở trên.
“Tình Nhi!” Hắn thấp gọi nàng một tiếng.
Hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu nhàn nhạt phất ở trên mặt nàng.
Tim nàng đột nhiên đập nhanh một phách.
“Ân?”
Nàng đáp lại.
“Làm gì vậy?” Nàng lại hỏi.
“Không làm gì, chỉ muốn gọi ngươi.” Hắn nói.
Ánh mắt như nước, dừng ở trên mặt nàng.
Một tấc, một tấc nhìn. Nhìn đến nàng mặt đỏ tới mang tai, rất là ngượng ngùng.
“Gọi thì gọi đi, tên sinh ra chính là để cho người ta gọi.” Nàng ra vẻ nhẹ nhàng nói.
“Chỉ là ngươi đè nặng ta như vậy, không sợ đem ta đè dẹp lép sao?” Nàng trêu ghẹo nói.
Cánh tay hắn chống ở bên cạnh người nàng, thân thể nâng lên vài phần.
“Tình Nhi!” Hắn lại gọi nàng một tiếng.
Lúc này, trong thanh âm của hắn lại hỗn loạn một loại bức thiết, nóng nảy.
Trong không khí, như là có hoả tinh đang châm lửa, độ ấm chung quanh đều đi theo đột nhiên cao lên vài phần.
“Lại gọi ta làm gì nha?” Nàng thực bất đắc dĩ hỏi.
“Ta muốn hôn ngươi, một chút!”
“Ách……”
“Vậy đến đây đi, chỉ một chút thôi nha.”
Nói xong lời này, nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại, cũng nghiêng mặt đi.
Hắn kiềm chế kích động, chậm rãi cúi đầu.
Đôi môi nóng rực, nhẹ nhàng khắc ở trên chiếc má kiều nộn của thiếu nữ, nhẹ nhàng trằn trọc……
Một lát sau……
Thanh âm không hài hòa của nàng lại lần nữa vang lên.
“Di, không phải đã nói chỉ hôn một chút sao?”
“Hắc hắc, ta nói một chút, không phải số lượng, mà là canh giờ……”
“A, ngươi chơi xấu……”
“Hư, Tình Nhi ngoan, đừng nháo……”
Hắn lại lần nữa cúi đầu, dùng đôi môi nóng rực lấp kín môi nàng.
Lấy nụ hôn làm phòng giam.
Tối nay hoa tiền nguyệt hạ.
Tối nay uống lên chút rượu trợ hứng.
Hai người ở mặt cỏ nơi bờ sông, thân mật ôm hôn nhau.
Nước sông ào ào, côn trùng mùa thu hát vang.
Màn trời xanh thẳm, một vòng trăng sáng treo cao.
Hết thảy những điều rườm rà, vặt vãnh trên thế tục, tại một khắc này đều đạm nhiên đi xa.
Trời là màn, đất là giường, đôi nam nữ yêu nhau thân mật ôm hôn, hai trái tim, một linh hồn, gắt gao dựa ở bên nhau.
Lấy trăng sáng thề ước, nước sông làm chứng.
Nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân, thiên bất lão, tình không dứt.
……
Đối với Chu thị mà nói, tối nay là một đêm xao động.
Ban đêm ăn cơm, uống nhiều mấy chung rượu, cả người khô nóng khó chịu.
Bào Tố Vân mang theo Miên cùng Đại Bảo ở trên giường lớn ngủ rồi, còn phát ra tiếng thở đều đều.
Chu thị rón ra rón rén xuống giường, mặc áo ngủ ra khỏi phòng.
Nàng sờ soạng, đi đến cửa phòng của Dương Hoa Châu kia.
Trong phòng, nam tử tiếng ngáy như sấm.
Chu thị chần chờ.
Cuối cùng nàng quyết định đẩy cửa đi vào.
Muốn lưu lại nơi này lâu dài, chỉ cúi đầu khom lưng cùng Bào Tố Vân kia là không được.
Chỉ có câu lấy Dương Hoa Châu, mới có thể tu hú chiếm tổ, tiếp tục sống những ngày lành không lo ăn mặc.
Chính mình có thể sinh con, đến lúc đó cũng sinh cho Dương Hoa Châu một đứa con trai, lại nghĩ cách đuổi Bào Tố Vân ra ngoài, gia đình này, còn không phải là chính mình định đoạt sao!
Muốn phú quý thì phải chấp nhận nguy hiểm, Chu thị bất cứ giá nào.
Nàng đẩy cửa phòng Dương Hoa Châu ra.
Nam tử vì để thuận tiện ban đêm chăm sóc mẹ con Bào Tố Vân, khi đi ngủ đều không cài then cửa.
Chu thị nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa liền mở ra.
Nàng đi vào.
Sau khi tiến vào liền đóng cửa lại luôn, trong phòng tức khắc đen như mực.
Nàng ngựa quen đường cũ sờ đến mép giường Dương Hoa Châu.
Nam tử nằm ngửa ở trên giường, mặc độc một cái quần mũi nghé, trên eo đắp một cái chăn hơi mỏng.
Chu thị bò lên trên giường Dương Hoa Châu, thi triển ra thủ đoạn của nàng, đi trêu chọc Dương Hoa Châu đang ngủ say.
Nam tử đang lúc tráng niên, các phương diện nhu cầu đều thực tràn đầy.
Bào Tố Vân từ khi có thai đến khi sinh hài tử ở cữ, gần một năm nay, cũng chưa để hắn chạm qua.
Hắn đã sớm nghẹn hỏng rồi.
Có đôi khi trong mộng đều cùng Bào Tố Vân làm những chuyện này.
Tối nay uống nhiều chút rượu, bây giờ ngủ say khướt.
Trong mộng, như là nhìn thấy Bào Tố Vân tới, muốn cùng hắn làm chuyện đó.
Nam tử kích động lên, vươn tay, một phen liền ôm người vào trong lòng ngực, trở mình nhắm hai mắt liền đi hôn nàng.
“Tố Vân…… Tố Vân……”
Trong miệng hắn còn phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
Chu thị bị hắn vòng ở trong khuỷu tay, vốn đang rất đắc ý.
Nghe tiếng gọi như thế, liền bực mình.
Không nhịn được hướng ngực hắn nắm một phen.
“Tê……”
Hắn đau đến hít hà một hơi, cái trán đυ.ng vào phía trước giường.
“Phanh!”
Dương Hoa Trung tỉnh lại.
Khoảnh khắc mở mắt ra, đầu vẫn hôn hôn trầm trầm.
Dưới thân truyền đến sóng nhiệt do da thịt tương dán, làm hắn cảm giác không thích hợp.
Đột nhiên nghĩ tới gì, hắn run lập cập từ trên giường lăn xuống dưới, cảm giác say tức khắc bay đi bốn phần.
“Quỷ à, thế này mà cũng có thể ngã sao?”
Trên giường, truyền đến tiếng phụ nhân che miệng cười.
Sau đó, một thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng bóng từ trên giường xuống dưới, đi vào trước mặt hắn.
“Tẩu tử?”
Dương Hoa Châu nhận ra phụ nhân trước mặt.
Trong óc oanh một tiếng vang lớn, tức khắc trống rỗng một mảnh.
“Lão ngũ, mau, đừng thất thần, tới, lên giường ngủ với ta đi!”
Chu thị cười ngâm ngâm lại đây túm Dương Hoa Châu.
Nữ nhân ở dưới loại thời điểm này kêu nam nhân ‘ ngủ ’, chính là động từ mà không phải danh từ.
Dương Hoa Châu run lập cập, hồi phục lại tinh thần, một phen liền đẩy Chu thị ra.
Chu thị không đề phòng, đầu đập xuống chiếc giường ở phía sau.
“Ai da!”
Nàng đau đến mắt đầy sao xẹt, há mồm liền phải mắng.
Đúng lúc này, cửa phòng phanh một tiếng mở ra.
Trong tay Bào Tố Vân bưng trản đèn dầu đậu tương đứng ở cửa phòng.
Nhìn thấy một màn trong phòng này, Bào Tố Vân sửng sốt.
Ánh đèn chiếu lên gương mặt kia, trắng bệch vô huyết.
Chiếc đèn trong tay, cũng lạch cạch một tiếng đánh rơi trên mặt đất.
Nàng không có khóc, cũng không có nháo.
Mà bụm mặt quay người chạy đi, biến mất ở trong bóng đêm ngoài phòng.
“Tố Vân!”
Dương Hoa Châu rống lên một tiếng, không rảnh lo mặc quần áo, chỉ độc một chiếc quần đùi liền đuổi theo.
Trong phòng, Chu thị cũng luống cuống.
Phụ nhân vội vàng vơ quần áo rơi trên mặt đất trước giường, cuống quít mặc vào cho chính mình.
……
Bào Tố Vân vừa khóc vừa chạy, thân hình nghiêng ngả lảo đảo.
Ban đêm như vậy, nàng thế nhưng không biết nên chạy đi nơi đâu.
Thiên hạ to lớn, không có nơi cho nàng dừng chân.
Nhưng nàng lại không thể dừng lại.
Chỉ cần dừng lại, trong đầu chính là một màn nhìn thấy trước đó.
Cứ như vậy, nàng một đường khóc lóc chạy vội, không hiểu đã té ngã bao nhiêu lần, trên mặt, trên tay, đầu gối, tất cả đều là vết thương.
Hồn nhiên không cảm thấy đau đớn, gần như kinh động đám chó của hơn phân nửa thôn, ở trong một mảnh tiếng chó sủa hết đợt này đến đợt khác, Bào Tố Vân chạy ra khỏi thôn.
Gõ vang lên cửa viện nhà Dương Nhược Tình.
Lúc đó, Dương Nhược Tình cũng vừa mới tắm rửa xong, chuẩn bị nằm xuống.
Ban đêm cùng Đường Nha Tử đi bờ sông sau thôn, hẹn hò đến gần rạng sáng mới trở về.