Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 397: Không tranh màn thầu tranh khẩu khí ( canh ba )

Bên cạnh, các phụ nhân khác đều khe khẽ nói nhỏ.

Đàm thị đen mặt đứng ở kia, chán ghét nhìn chằm chằm cái thùng gỗ đựng tràng lợn.

Dương Nhược Tình thấy thế, đứng dậy.

“Cái gì mà lên được mặt bàn với cả không lên được mặt bàn? Tràng lợn, lưỡi lợn hay tim lợn gì, đều là bộ phận mọc trên người con lợn ra, không có phân chia ba, bảy loại.”

Dương Nhược Tình thanh thanh đạo.

Nàng nhìn vào Dương thị.

“Đổi cách nói khác đi, Nhị thẩm phía trên là khuôn mặt ngựa, phía dưới là hai cánh mông.”

“Không quan tâm là mặt hay là mông, đều là thịt trên người của thẩm mọc ra.”

“Vậy thẩm cảm thấy mặt thẩm quan trọng? Hay là mông quan trọng?” Dương Nhược Tình hỏi.

Dương thị ngạnh nổi lên cổ: “Mặt là dùng để gặp người, đương nhiên là mặt quan trọng!”

Dương Nhược Tình nói: “hóa ra Nhị thẩm là người quản cái đầu mặc kệ mông!”

“Không có cái mông này, Nhị thẩm lấy gì ngồi ghế? Hai căn xương đùi còn không chọc chết thẩm sao?”

Dương thị suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng.

Vội vàng sửa miệng: “Ta đây muốn mông!”

Dương Nhược Tình bừng tỉnh gật đầu: “A…… hóa ra Nhị thẩm không biết xấu hổ!”

Dương thị ngạc nhiên.

Lời này sao nghe có chút không hợp khẩu vị vậy?

Bà ta đầu óc còn chưa có chuyển kịp, nhóm phụ nhân bên cạnh đã không nhịn được cười vang lên.

Dương thị sau đó mới phản ứng lại đây, chính mình đã bị Dương Nhược Tình dẫn dắt đi vào.

Bà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ở kia dậm chân mắng.

“Mập nha đầu chết tiệt, ngươi lấy lời nói ngáng chân ta?”

Vẻ mặt Dương Nhược Tình vô tội: “Cháu không phải trước đó đã bảo là đổi cách nói khác sao!”

“Mục đích là làm cho Nhị thẩm hiểu rằng tràng lợn không phải đồ vật không lên được mặt bàn.”

“Đồng dạng đều là nguyên liệu nấu ăn, hương vị không tốt, đó là bởi vì người chưởng muỗng không nắm được biện pháp!” Nàng nói.

“Lời này của Tình nha đầu ta thích nghe!”

Hoàng gia tẩu tử không nhịn được tiếp lời.

Bà lúc này là người chưởng muỗng của yến hội, cũng là người ở làng trên xóm dưới đạt được danh hào chưởng muỗng nương tử.

Không quan tâm là tiệc rượu hiếu hay hỉ, bà đều xử lý được.

Hoàng gia tẩu tử đi ra, nói với mọi người: “Tổ phụ nhà mẹ đẻ ta, thời còn trẻ có ở hậu viện phòng bếp của Vương phủ trong kinh thành làm tạp vụ.”

Các phụ nhân bên cạnh đều mở to đôi mắt nghe, thần sắc trên mặt Đàm thị cũng hòa hoãn một tia.

Hoàng gia tẩu tử nói tiếp: “Ta khi còn bé thường nghe tổ phụ ta kể chuyện trong bếp của Vương phủ, nói nhiều nhất chính là đồ ăn do đầu bếp làm.”

“Ai u uy, bay trên bầu trời, chạy dưới mặt đất, bơi trong nước……”

“Không đếm được hết sơn trân hải vị, mỹ vị món ngon nha!”

“Trong đó có một đạo, nguyên liệu nấu ăn dùng chính là tràng lợn!”

“Tràng lợn? Không thể nào!” Dương thị đánh gãy lời Hoàng gia tẩu tử nói.

“Đồ vật lên không được mặt bàn như vậy, đến nông hộ nhân gia chúng ta đều không ăn, quý nhân kinh thành sao lại hiếm lạ cái này được? Đúng là chê cười!”

Dương thị vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt không tin.

Hoàng gia tẩu tử nghiêm mặt nói: “Nhị tẩu tử ngươi nói như vậy liền không đúng rồi.”

“Chính như Tình nha đầu vừa nói, đều là nguyên liệu nấu ăn từ trên mình con lợn, nông hộ nhân gia chúng ta không ăn, đó là vì không biết cách làm.”

“Trù nghệ của đầu bếp Vương phủ, nông hộ nhân gia chúng ta có thể so sánh được sao?” Hoàng gia tẩu tử hỏi.

Nhóm phụ nhân bên cạnh đều gật đầu phụ họa.

Ngay cả thần sắc Đàm thị cũng đều có chút buông lỏng, nhìn về phía thùng gỗ, chán ghét nơi đáy mắt cũng bớt đi một phân.

Dương thị cũng nhìn vào thùng gỗ đựng tràng lợn kia, cười lạnh.

“Được rồi, coi như Hoàng gia tẩu tử ngươi nói có lý, tràng lợn là nguyên liệu nấu ăn, có thể lên mặt bàn.”

“Nhưng kia cũng chỉ có đầu bếp Vương phủ mới có thể làm được!”

“Một chén tràng lợn, không chừng nhân sâm tổ yến một đống thứ tốt nấu cùng. Đã như vậy, thì chớ nói là tràng lợn, dù phân lợn cũng có thể mang lên bàn!”

“Nhưng Mập nha đầu làm tràng lợn lại khiến người ta ghê tởm! Còn không bằng nhân lúc còn sớm đổ đi, mọi người đều được sạch sẽ!” Dương thị nói.

Hoàng gia tẩu tử bị Dương thị đánh đổ, á khẩu không trả lời được.

Chúng phụ nhân đều đem ánh mắt nhìn về phía Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên, đạm mạc quét mắt liếc mắt nhìn Dương thị một cái.

“Nhị thẩm đừng có mắt chó xem người thấp!”

“Cháu đã mua một thùng tràng lợn này, nhất định có thể làm ra đồ ăn ngon!” Nàng nói.

Dương thị xuy một tiếng, liếc xéo Dương Nhược Tình.

“Đừng có mà khoác lác nữa, ngươi nếu thực sự có bản lĩnh, vậy hãy tới cùng Lan nhi nhà ta so đấu tài nghệ xuống bếp đi?” Dương thị nói.

Dương Nhược Tình ngẩn ra.

Ánh mắt nhìn hướng Dương Nhược Lan.

Chỉ thấy Dương Nhược Lan đang dùng vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía bên này.

Trong lòng Dương Nhược Tình âm thầm kinh ngạc.

Đường tỷ này, không phải xưa nay mười ngón tat không dính nước sao?

Bắt đầu từ bao giờ đã học xuống bếp?

“Sao? Đã quen nổ tan xác pháo, bây giờ làm thật, liền sợ ư?”

Bên kia, Dương thị lớn tiếng hỏi.

Dương Nhược Tình xuy thanh: “So liền so, ai sợ ai?”

“Nhưng tỷ thí mà không có điềm, không có tiền, thì không thú vị!”

Dương thị ngay sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Dương Nhược Lan.

Tay nhỏ của Dương Nhược Lan nhéo khăn, ho nhẹ một tiếng.

Nàng biết đã đến phiên chính mình lên sân khấu.

Gót sen nhẹ nhàng, eo liễu nhẹ bãi đi lên phía trước.

Âm thanh mềm mại của Dương Nhược Lan vang lên: “Tỷ muội chúng ta, thân tình đệ nhất, tỷ thí đệ nhị.”

“Không quan tâm ai thắng ai thua, chúng ta đều là hảo tỷ muội……”

Dương Nhược Tình vung tay lên, đánh gãy lời Dương Nhược Lan nói.

“Mấy lời vô nghĩa liền đừng nói nhiều, nói chính đề đi. Thắng khen thưởng gì? Thua trừng phạt gì?”

Mặt Dương Nhược Lan hơi hơi đỏ lên, đáy mắt xẹt qua một tia tức giận.

Nhưng ngay sau đó liền che đi.

Đôi mắt đẹp lưu chuyển, hơi trầm ngâm, lần thứ hai mở miệng.

“Nếu ta thắng, muội muội thua, muội muội liền phải đáp ứng ta một sự kiện.”

“Hướng cửa phòng tiểu cô quỳ nửa canh giờ, lại mua một con chó cùng chủng loại với Vượng Tài để hiếu kính tiểu cô.”

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, muội muội có dám ứng hay không?” Dương Nhược Lan hỏi.

Dương Nhược Tình mắt trợn trắng.

Quỳ nửa canh giờ?

Còn muốn bồi thường một con chó?

Như vầy không chỉ là xử phạt về mặt thể xác, mà còn biến tướng khiến mình đối với sai lầm của Dương Hoa Mai cúi đầu khom lưng.

Đồng thời, Dương Nhược Lan còn có thể thành công lấy lòng Đàm thị cùng lão Dương.

Ả kỹ nữ trà xanh, kỹ nữ tâm cơ đáng chết này!

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đánh cuộc này ta ứng.” Dương Nhược Tình nói.

Dương Nhược Lan thấy nàng đồng ý, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh đắc ý.

“Nếu Lan nhi đường tỷ thua, thì sao chỉnh?” Dương Nhược Tình lại hỏi.

Dương Nhược Lan nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng sẽ không thua.

“Nếu ta thua, mặc cho muội muội trừng phạt.” Nàng nói.

“Nói lời tuyệt tình, nếu ta bảo đường tỷ đi ăn phân, tỷ cũng đi sao?” Dương Nhược Tình hỏi.

Sắc mặt Dương Nhược Lan hơi đổi.

Chạy nhanh sửa miệng: “Tự nhiên là phải có điều kiện, tiền đề là không được gϊếŧ người, phóng hỏa, đồi phong bại tục đồ vật……”

Dương Nhược Tình ý vị thâm trường cười.

Yên tâm, nhất định thỏa mãn yêu cầu của ngươi.

Bên cạnh, Tôn thị sốt ruột.

Không nhịn được thấp giọng khuyên Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, chúng ta vẫn đừng nên tranh khẩu khí đi?”

Dương Nhược Tình câu môi, “Không tranh màn thầu, tranh khẩu khí, con sẽ không nhận thua.”

Tôn thị không có cách nào khác, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn phía Đàm thị.

“Nương, nương nói một câu đi, người một nhà so tới so lui, không thú vị……”

Đàm thị giơ tay không chút hoang mang phất một cái.

“Để các nàng so đi, hôm nay là ngày vui, chơi đùa, trợ trợ hứng cũng không kém nha!”

Đàm thị nói.