Có rất nhiều việc, các nam nhân khinh thường làm.
Xuống bếp, giặt quần áo, mang hài tử, cùng với giúp nữ nhân gội đầu gì đó……
Thế nhưng, ngoại trừ mang hài tử, mấy thứ khác hắn đều làm đầy đủ hết.
“Ngươi phá quy củ như vậy, nếu bị thôn dân nhìn thấy ngươi gội đầu cho ta, sợ là sẽ chê cười ngươi !” Nàng trêu ghẹo nói.
Nghe nàng nói như vậy, Lạc Phong Đường không để bụng cười một cái.
“Quy củ là thứ chết, người mới là thứ sống, nam nhân có đảm đương, nên vì nữ nhân chia sẻ nhiều hơn mới đúng!”
“Người có tồn tâm tư chê cười, bản thân đều là hạng người ích kỷ!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình không khỏi xúc động.
Một câu này của hắn, thật là kéo khoảng cách giữa phụ nữ và đàn ông trở nên gần lại!
Người bạn của chị em phụ nữ, tri âm của chị em phụ nữ!
Hô lên ít nhiều tiếng lòng của phụ nữ!
“Tình Nhi, ta thích gội đầu, chải tóc cho ngươi.”
Âm thanh hắn lại lần nữa truyền tiến trong tai nàng.
“Tương lai, chờ sau khi chúng ta thành thân, ta còn muốn giúp ngươi vẽ mày……”
“Ngạch……”
Mặt Dương Nhược Tình cũng đỏ lên.
Trong lòng lại sinh ra một phần khát khao.
Vì ngươi vẽ mày……
Thật là hình ảnh đầy yêu thương!
“Chuẩn!”
Nàng nói.
“Ngươi họa lông mày cho ta, ta sinh một con khỉ con cho ngươi!”
“Đường Nha Tử……”
Sau khi nàng nói xong câu kia, đồng thời, tiền viện đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Lạc Thiết Tượng.
“Tình Nhi, nửa câu sau của ngươi vừa nói gì? Ta chưa nghe rõ.”
Lạc Phong Đường hỏi.
Dương Nhược Tình cười hì hì: “Không có gì, ta chỉ nói ‘tốt’!”
Phải không?
Lạc Phong Đường âm thầm nghi hoặc.
Sinh một con khỉ con?
Là hắn nghe lầm sao?
“Đừng đoán mò nữa, đại bá ngươi kêu ngươi có việc kìa, chúng ta chạy nhanh đi tiền viện đi!”
Dương Nhược Tình thúc giục, từ trên đống cỏ khô nhảy xuống.
Hai người mặc lại áo bông đi vào tiền viện, Lạc Thiết Tượng đang từ tạp phòng ra tới.
“Đại bá, cháu cùng Tình Nhi vừa rồi ở hậu viện gội đầu. Bá kêu cháu có chuyện gì không?”
Lạc Phong Đường hỏi.
Lạc Thiết Tượng nhìn Dương Nhược Tình đi theo phía sau hắn, còn có mái tóc rối tung của hai người.
Đáy mắt Lạc Thiết Tượng hiện lên một tia sung sướиɠ.
Nói với Lạc Phong Đường: “Sáng mai, Dương ngũ thúc cháu muốn thành thân, ta là tới thúc giục cháu, tối nay đem tiền mừng đưa qua đi.”
Loại hỉ sự như thành thân này, đều giống nhau là làm tiệc rượu mời toàn thôn.
Người có giao tình trong thôn, trước tiên sẽ đem tiền biếu đưa qua.
Giúp chủ bữa tiệc chuẩn bị nhân số cho tiệc rượu một cách chu toàn, phân lượng món ăn đầy đủ.
Chủ nhân gia sẽ nhớ kỹ tên của thôn dân đến chúc mừng.
Chờ đến nửa canh giờ trước khi tiệc rượu chính thức khai yến, chiếu theo danh sách sẽ đi mời từng nhà ngồi vào ăn tiệc.
Nghe Lạc Thiết Tượng nói, Lạc Phong Đường gật gật đầu.
“Đại bá đừng vội, chuyện này trong lòng cháu hiểu rõ!”
Hắn nói.
“Ban đầu cháu định tối nay sẽ đi qua một chuyến.”
Đúng lúc Tình Nhi lại đây, đợi lát nữa cháu sẽ cùng nàng đi qua.
Lạc Thiết Tượng nghe được lời này liền yên tâm.
Lại đối với Dương Nhược Tình gật gật đầu, xoay người vào phòng bếp bận việc tiếp.
Trong sân, Dương Nhược Tình giúp Lạc Phong Đường đem tấm ván gỗ bán thành phẩm đã bào xong dọn vào nhà.
Lạc Phong Đường hỏi nàng: “Tình Nhi, tiền chúc mừng đại khái nên đưa bao nhiêu thì tốt?”
Từ trước đến nay, người trong thôn làm việc hiếu, hỉ.
Hắn cùng đại bá đều rất ít khi đi qua gửi tiền biếu.
Thứ nhất là do hắn không thích giao tiếp với nhiều người.
Thứ hai cũng vì nhà nghèo.
Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lấy gì đi giao tiếp?
Đưa ít, nhân gia sẽ chê cười.
Chi bằng không đi tham gia náo nhiệt.
Cho nên giá thị trường thế nào, hắn không hiểu.
Dương Nhược Tình nghe hắn hỏi, cũng suy tư một lúc.
“Ta nghe cha mẹ ta nói, loại hỉ sự này, thôn dân góp tiền đều giống nhau khoảng giữa hai mươi văn và 60 văn.”
“Còn tùy theo giao tình sâu cạn.”
Nàng đúng sự thật nói.
“Ta thấy nhà ngươi mừng 40 văn tiền là ổn rồi.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường lại lắc đầu.
“Vẫn nên mừng 60 văn đi, ta sợ mừng ít, lại mất mặt ngươi!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình ngẩn ra.
Nàng biết, Lão Lạc gia rất ít tham dự những việc này.
Lần trước, ngũ thẩm quá môn có gửi tiền biếu, lúc này thành thân lại chủ động tới góp tiền.
Nói đến cùng, đều là bởi vì nàng.
Trong lòng Dương Nhược Tình thực cảm động.
“40 văn như vậy đủ rồi.” Nàng lại nói.
“Dù cho ngươi ra 60 văn, ngũ thúc ta cũng không chiếm được một xu.”
“ Số tiền này, về sau một văn cũng không rơi khỏi túi tiền của bà nội ta. Cứ 40 văn đi, nghe ta!”
“Để ta suy nghĩ!” Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, không nói thêm nữa gì.
Hắn cùng nàng tuy hai mà một, loại sự tình như nhân tình lui tới này, hắn luôn tìm nàng quyết định.
Vậy nàng tự nhiên cũng chân thật với hắn.
Nhưng hiện tại rốt cuộc…… hai người vẫn đang ở giai đoạn yêu đương.
Nàng kiến nghị, hắn tiếp thu.
Chờ đến tương lai chuyển thành chính thức, những việc này, tự nhiên liền không cần hắn phải lo lắng.
Nàng chính là một người chủ nhân thích đảm nhiệm nhiều việc!
Đem toàn bộ tấm ván gỗ đều dọn vào phòng, Dương Nhược Tình lại nói kỹ càng tỉ mỉ một lần nữa cách bố trí các gia cụ này.
Nàng căn cứ vào kiểu dáng gia cụ thịnh hành ở thời đại này, dung nhập một ít nguyên tố hiện đại.
Đánh chế ra gia cụ, bảo đảm mỹ quan lại thực dụng.
Nàng nói kỹ càng tỉ mỉ, Lạc Phong Đường cũng nghiêm túc lắng nghe.
Đánh giá canh giờ không sai biệt lắm, mặt trời sắp xuống núi.
Dương Nhược Tình nói với Lạc Phong Đường: “Ta phải đi trở về, tiệc rượu ngày mai, tối nay còn phải đi qua bên ông bà ta để hỗ trợ xoa thịt viên, niết bánh nhân thịt.”
Lạc Phong Đường hỏi: “Ngươi trước đó không phải nói, đây là chuyện của người lớn, không cần ngươi phải làm gì sao?”
Dương Nhược Tình nói: “nương ta cánh tay không tốt, tối nay ta thế nàng đi.”
Lạc Phong Đường cười một cái, ánh mắt nhìn Dương Nhược Tình tràn ngập tán thưởng.
Tình Nhi thật là một nha đầu hiếu thuận, tam thẩm có phúc.
“Ta cùng ngươi đi qua.” Lạc Phong Đường nói.
“Được, dù sao chúng ta trước phải bới tóc đã.” Nàng nhắc nhở nói.
Hắn ngẩn ra, sau đó mới phát hiện hai người gội đầu xong, còn chưa có bới tóc đâu.
Rất nhanh, nàng liền lấy lược tới.
Trước giúp hắn chải một búi tóc của nam tử thời đại này.
Sau đó, lại chải đầu mình.
Lạc Phong Đường nhìn mảnh vải màu lam dùng để buộc tóc trên đầu nàng.
“Lần trước ta mua hoa cho ngươi, sao không thấy ngươi mang vậy?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình ngẩn ra.
Lập tức nói: “Ta lưu trữ đến thời điểm ăn tết mới mang.”
Ngày thường rất bận rộn, vội vàng.
Nếu không cẩn thận đánh mất thì làm sao?
Lạc Phong Đường không nói thêm gì nữa, hai người dọn dẹp chỉnh tề, cùng nhau ra cửa.
Đến giao lộ Dương gia bên kia, nghênh diện gặp gỡ một phụ nhân.
Triệu quả phụ, nương Mộc Tử Xuyên.
Triệu quả phụ giương mắt nhìn một đôi nam nữ đang đi đến gần.
Biểu tình trên mặt tức khắc đổi thành chán ghét.
Bà nhíu mày quay đầu đi về phía bên kia đường, nện bước vội vàng.
Dương Nhược Tình làm lơ sự tồn tại của Triệu quả phụ.
Đi tiếp về phía trước.
Lạc Phong Đường bên cạnh nói: “Mộc gia thím hình như là từ nhà gia gia ngươi ra tới, chắc cũng lại đây chúc mừng.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Chờ ngũ thẩm ta vào cửa xong, lão Mộc gia liền phái bà mối tới cầu hôn đường tỷ ta.”
Sau này hai nhà chính là quan hệ thông gia.