Sắc mặt Dương Nhược Tình không đổi, kéo kéo khóe miệng.
“Vậy lễ hỏi của ngũ thúc, ông bà nội có thể lấy ra mấy lượng?”
Nàng hỏi.
Chưa nói không mượn, cũng chưa nói mượn.
Đàm thị suy nghĩ một chút, nói: “Của cải ban đầu đã không được bao nhiêu, bây giờ lại ra chuyện này, chúng ta có thể lấy ra một lượng, hai lượng thì đúng là động trời!”
Ánh mắt Dương Nhược Tình lóe lên.
Trước đó nàng nghe lén Dương Hoa Châu nói với Bào Tố Vân.
Đàm thị bọn họ có thể ra hai lượng.
Bây giờ lại bảo hai lượng cũng khó, một lượng thì có thể?
Vậy ba lượng dư lại là muốn tam phòng bọn họ đưa ra hết?
Chủ ý này, đánh đến thật đẹp!
“Mập nha đầu, ngươi đừng cân nhắc nữa, chúng ta biết các ngươi gần đây bán đậu phụ, trong tay có tiền.”
Đàm thị nói tiếp.
“Ngươi trước lấy ra cho ngũ thúc của ngươi thân thành, sau này chúng ta sẽ trả lại ngươi!”
“Ngươi yên tâm, chúng ta viết giấy vay nợ cho ngươi, không gian lận dù chỉ một xu!”
Dương Nhược Tình cười một cái, đang muốn há mồm.
Bên kia, Dương Hoa Châu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên ra tiếng.
“Cha, nương, tam ca bọn họ mới phân ra, đồng ruộng đều còn chưa có thu hoạch.”
“Một nhà năm người ăn mặc, chi phí đều là dựa vào bán đậu phụ kiếm chút tiền.”
“Chúng ta mượn nhà ai trong thôn, cũng không thể mượn của tam ca bọn họ!”
Dương Hoa Châu trầm giọng nói.
Đàm thị trắng mắt liếc Dương Hoa Châu một cái.
“Ngươi đúng là ngu xuẩn, mượn nhà người khác trong thôn, sẽ phải trả lợi tức!”
“Tam ca ngươi bọn họ là người trong nhà, không cần trả lợi tức, dịch dịch là được, chờ bao giờ có chúng ta sẽ trả lại sau!” Đàm thị nói.
Dương Hoa Châu nhăn chặt mày.
“Cha đêm qua lại đây nói với con, nói có thể lấy ra hai lượng.”
“Sao bây giờ lại mất đi một lượng vậy?” Hắn hỏi.
Đàm thị trừng mắt nhìn lão Dương: “Cha ngươi ông ta không rõ ràng lắm, nói sai rồi.”
“Tiền của nhà ta đều là do ta bảo quản, có bao nhiêu, có thể ra nhiều hay ít, ta nói mới chuẩn!”
Dương Hoa Châu nghe vậy không vui.
Cha tối hôm qua còn vỗ ngực nói, bảo hắn an tâm dưỡng thương.
Chuyện thành thân này, không cần hắn nhọc lòng.
Ít nhất hai lượng bạc, dù cho đập nồi bán sắt cũng sẽ giúp hắn đem tức phụ cưới vào cửa!
Hắn hôm nay đã nói với Tố Vân, nhà mình chỉ có thể ra hai lượng bạc.
Tố vân không chỉ có không ý kiến, còn đem đồ vật áp đáy hòm của chính mình lấy ra tới đưa không cho hắn!
Lúc này, thế nhưng hai lượng đều không ra nổi?
“Nương, nương đừng hù nữa. Con dù cho là người thành thật, cái gì cũng không hiểu!”
Dương Hoa Châu trầm giọng nói.
“Nhưng con biết của cải nhà ta không chỉ có như vậy.”
“Dù cho đã bồi thường tiền đi ra ngoài, nhưng trong ngăn tủ của nương kia, chắc chắn phải còn đến năm lượng!”
“Ở trên người con chỉ đồng ý tiêu có đúng một lượng thôi sao? Phần còn thiếu kia lại chạy tới mở miệng khó xử tam ca tam tẩu, đây là lời mà người thường có thể nói sao?” Hắn hỏi.
Đàm thị ngạc nhiên, cùng lão Dương trao đổi ánh mắt.
Hai vợ chồng già đều thấy được kinh ngạc tương đồng trong mắt đối phương.
Ngũ tiểu tử này, bắt đầu từ bao giờ đối với việc trong nhà lại tinh như vậy chứ?
Một trận chột dạ.
Bên kia, Dương Hoa Châu nói tiếp: “Mấy năm nay, con cùng tam ca, thức khuya dậy sớm làm ruộng.”
“Khi nông nhàn, con liền đi làm thuê cho người ta.”
“Nghề mộc, việc xây nhà, chỉ cần có thể kiếm được tiền, thì dù là đánh quan tài cho người ta con cũng nhận.”
“Tiền công kiếm được, con tự mình nửa xu cũng không giữ lại, toàn bộ đều nộp lên cho nương.”
“Chỉ tính tiền công mà nói, cũng phải đến năm, sáu lượng bạc!”
“Chỉ ngóng trông sau này đón dâu, có thể làm cho mặt mũi hai bên gia đình đều đẹp một chút, không khiến cho tức phụ của con bị ủy khuất.”
“Nhưng nương, các ngươi thì sao? Rõ ràng vẫn còn có hơn năm lượng bạc, lại chỉ cho con một lượng để thành thân?”
“Lão ngũ!”
Đàm thị gọi Dương Hoa Châu một tiếng.
“Không sai, trong nhà vẫn còn có năm lượng bạc.” Đàm thị nói.
“Nhưng nếu lấy ra cho ngươi thành thân, vậy của hồi môn của muội tử ngươi sau này lấy ở đâu ra?”
“Mắt thấy cũng sắp đến tết, nhà chúng ta trên dưới mười mấy miệng ăn, làm sao trải qua?”
“Ngươi không thể chỉ lo cho vợ và chính mình, mặc kệ người khác sống chết thế nào cũng được?”
Đàm thị chất vấn Dương Hoa Châu.
Dương Hoa Châu tức giận đến mặt đỏ tía tai.
“Mai nhi? Nương còn có mặt mũi nhắc đến Mai nhi?”
“Cái họa này, còn không phải do nàng thọc ra tới sao!”
“Tới lúc này, nương vẫn còn muốn đem tiền tăng cường cho nàng ư?”
“Thật là làm người thất vọng, buồn lòng!”
“Ta không kết hôn nữa! Chờ đến khi tay ta khỏi, ta một mình dọn ra đi chuồng bò sống, ở vậy cả đời!”
Dương Hoa Châu tức giận xoay đầu đi, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội.
Đàm thị thấy thế mặt mày đều dựng lên.
Há mồm định quở trách, bị lão Dương chặn lại.
“Gặp chuyện này, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn. Cãi cọ ầm ĩ, có thể giải quyết được vấn đề không?”
Lão Dương đứng ở giữa Đàm thị và Dương Hoa Châu, nói lời thấm thía để điều đình.
Nhìn thấy hai người này tạm thời cũng chưa hé răng, lão Dương lại một lần đem tầm mắt dừng ở trên người Dương Nhược Tình.
“Tình nha đầu, cháu đều đã nghe được phải không? Ông bà bên này, quá khẩn đi!”
“ngũ thúc của cháu muốn thành thân, tiểu cô cháu cũng cần phải chuẩn bị của hồi môn, ăn mặc chi phí của cả nhà, haizzzz!”
“Tình Nhi ngoan, lúc này, chỉ có cháu mới có thể phụ một chút thôi!”
“Lấy ra ba lượng bạc, chúng ta trước hoàn thành hôn sự của ngũ thúc của cháu, như thế nào?”
Vẻ mặt lão Dương chân thành, tha thiết bàn bạc với Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình cười thành tiếng.
“Xin lỗi, khiến cho gia gia thất vọng rồi, nhà của chúng cháu cũng không có tiền!”
“Sao có thể? Tình nha đầu cháu đừng nói giỡn với gia gia!”
“Thật không nói giỡn,” Dương Nhược Tình nói.
“Nhà cháu lúc trước rời nhà đi người không, cái gì cũng đều không có.”
“Đoạn thời gian trước thật vất vả mới không phải chịu đói, nhưng đồng ruộng nửa điểm thu hoạch đều chưa có!” Nàng nói.
Tươi cười trên mặt Lão Dương cứng lại.
“Lấy không ra nổi ba lượng, hai lượng cũng được. Nếu không, liền một lượng đi?” Ông nói.
Dương Nhược Tình lắc đầu.
“Một xu cũng không có!”
Nàng thực dứt khoát nói.
Lão Dương ngạc nhiên.
Đàm thị bên cạnh đã không nhịn được mắng lên.
“Mập nha đầu chết tiệt, ngươi là cái đồ keo kiệt, bủn xỉn, một lượng bạc đều không có? Định lừa ai!”
Dương Nhược Tình cũng tức giận đánh trả trở về.
“Bà nội, các người trong tay còn hẳn năm lượng bạc, mà vẫn cùng cháu vay tiền? Bà có muốn mặt mũi không?”
“Cái gì?”
Đàm thị tức giận sôi cả máu.
“Cái mặt già này đều phải từ bỏ, cùng ngươi há mồm vay tiền.”
“Ngươi không cho mượn còn nói lời tổn hại ta? Ngươi cái nha đầu chết tiệt vô pháp, vô thiên! Cái đồ bồi tiền hóa!”
“Hừ!” Dương Nhược Tình cười.
“Người chân chính bồi tiền hóa, là tiểu cô!”
“Nàng thọc cái sọt này, sớm đem của hồi môn của chính mình đáp đi vào!”
“Tại sao nàng gây ra họa, lại muốn người thành thật như chúng ta tới thu thập cục diện rối rắm hộ?”
“Sớm biết bà nội các ngươi là người lòng tham không đáy như thế này, cháu không nên giúp các người truy hồi bạc và ngựa!” Dương Nhược Tình lớn tiếng nói.
Đàm thị bị bác bỏ đến á khẩu không trả lời được, tức giận đến cả người phát run.
Sắc mặt lão Dương cũng không tốt hơn là bao.
Dương Nhược Tình nói xong lời này, kéo tay Tôn thị.
“Nương, sau này ông bà lại truyền triệu, chúng ta thật không thể tới, tới liền không dậy nổi nha!”
Hai mẹ con còn chưa đi đến cửa phòng, phía sau truyền đến tiếng la của Đàm thị.
“Con gà trống đêm hôm qua trả về ngay!”
Bước chân dừng lại.
Khóe miệng Dương Nhược Tình hung hăng trừu hạ.
Người hiền lành như Tôn thị cũng bị chọc giận.
Phụ nhân xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Nương, con có nghe lầm không?”
“Lão tam và Tình Nhi, đêm qua một đêm không ngủ vì chuyện của Mai nhi và lão ngũ mà bôn ba.”
“Hai đứa nhỏ mạo hiểm đi truy hồi lại tiền và ngựa, vậy mà chúng con chỉ ăn một con gà trống nhỏ, nương cũng phải đòi trở về ư?”