Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 298: Ta có thể tín nhiệm nhưng Tình Nhi ngươi ( canh bốn )

Bốn lượng bạc?

Lạc Đại Nga âm thầm kích động một phen.

Phụ nhân trộm đánh giá đại ca trước mắt.

Đại ca vẫn chỉ mặc xiêm y đánh mụn vá, nhưng trên chân, lại đeo một đôi giày bông mới tinh.

Xem bộ dáng này, không giống như là đã phát đại tài.

Nhưng lại mua ruộng, còn sửa nhà.

Bốn lượng bạc tùy tay là có thể lấy ra tới.

Không đơn giản!

“Đại ca, sửa lại nhà cũng là đại hỉ sự, sau này ta sẽ lại đây làm giúp!” Lạc Đại Nga lại nói.

Lạc Thiết Tượng nói: “Chuyện này còn sớm, sau này hẵng nói!”

Lạc Đại Nga còn đang định nói tiếp thì Lạc Phong Đường đã bưng khay đi vào nhà chính.

“Cô, ăn cơm trước đi.”

Lạc Phong Đường nói.

Lạc Đại Nga lúc này đã ngửi được mùi đồ ăn, vội vàng xoay đầu nhìn khay.

“Ai nha, thịt kho tàu, thịt thỏ, thức ăn không kém đi……”

Mặt Lạc Đại Nga tức khắc liền sáng lên, duỗi tay liền cầm một miếng thịt thỏ bỏ vào trong miệng.

Một cái tay khác, vẫn còn chặt chẽ cầm khế ước đồng ruộng.

Thịt thỏ vừa cay vừa nóng, Lạc Đại Nga miệng run run, lại ở kia gật đầu liên tục.

“Chà, hương vị cay quá, ăn ngon, ăn ngon……”

“Cô, thịt thỏ là Tình Nhi nấu !”

Lạc Phong Đường nhìn Dương Nhược Tình bên cạnh, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Dương Nhược Tình mỉm cười đi lên trước, đem đôi đũa trong tay cùng bát cơm đưa tới trước mặt Lạc Đại Nga.

“Lạc gia cô cô, cơm nếu không đủ thì có thể lấy thêm nữa, trong nồi vẫn còn.” Nàng nói.

Tầm mắt nàng lại liếc khế ước trong tay Lạc Đại Nga.

Khóe miệng Dương Nhược Tình âm thầm trừu một chút.

Cầm khế ước lâu như vậy, phụ nhân này có thể nhìn thấy gì?

“Lạc gia cô cô, chiếc đũa cho ngươi!”

Nàng đem chiếc đũa đưa cho bà ta, thuận thế đem trương khế ước kia cầm lấy, giao cho Đường Nha Tử.

Ánh mắt Lạc Đại Nga, sau đó mới chú ý tới Dương Nhược Tình.

“Vừa rồi đại ca ta cùng ta nói, cơm trưa hôm nay là Tình nha đầu ngươi nấu đúng không?”

Lạc Đại Nga một bên liếʍ nước sốt thỏ còn sót lại trên tay, một bên cười tủm tỉm hỏi.

Dương Nhược Tình cười: “Vâng, là cháu cùng nương cháu nấu.”

“Ta biết nương của cháu, là Dương gia tam tức phụ đúng không!”

Lạc Đại Nga nói: “Lần trước tức phụ của ngũ thúc của cháu quá môn, ta chính là bà mối đấy.”

“Ngày đó đi qua ăn cơm, bàn rượu và thức ăn kia chính là nương cháu nấu đúng không, mọi người đều khen tay nghề tốt.”

“Khuê nữ cháu cũng không kém, giống hệt nương chấu, đều biết nấu ăn!”

Lạc Đại Nga không tiếc lời khen.

Ai cũng thích nghe lời hay.

Dương Nhược Tình cũng không ngoại lệ.

Đặc biệt là đối phương còn khen nương của mình.

Cho dù vừa rồi ở phòng bếp, Dương Nhược Tình đối với cách làm trước đây của Lạc Đại Nga thực khinh bỉ.

Nhưng duỗi tay không đánh người mang gương mặt tươi cười.

Dương Nhược Tình cười nhẹ cho có lệ hai câu, liền an tĩnh ngồi xuống một bên.

Lạc Phong Đường đứng ở bên cạnh nàng.

“Ca, Đường Nha Tử, Tình nha đầu, vậy các ngươi trước ngồi một lát, ta ăn mấy miếng cơm để lót dạ đã!”

Lạc Đại Nga cười tủm tỉm hướng ba người bọn họ tiếp đón một tiếng, cầm đũa lên.

Một chiếc đũa liền thọc vào miếng thịt kho tàu bên trong, gắp lên một miếng nhét vào trong miệng nhai nhồm nhoàm.

Nói là ăn mấy miếng nhưng một chén cơm đã nhanh thấy đế, Lạc Đại Nga đứng lên, lại định đi lấy thêm cơm.

Lạc Phong Đường nói: “Cô, để cháu giúp cô đi lấy thêm!”

Lạc Đại Nga cười xua xua tay: “Cháu trai ngoan, không cần phải câu nệ, tiểu cô lại không phải người ngoài, ta tự mình tới!”

Lạc Đại Nga bưng chén, vội vàng chạy tới phòng bếp.

Bên này, Dương Nhược Tình nói với Lạc Phong Đường : “Cơm ta đã múc từ trong nồi to ra cho vào trong nồi nhỏ, để ta đi nói với cô của ngươi một tiếng!”

“Được!”

Hai người ngay sau đó theo vào phòng bếp.

Ở trong phòng bếp, Lạc Đại Nga đang nhòm vào tủ bát, lại chổng mông mở nắp lu gạo.

Sau đó, lại đem lỗ tai dán đến trên vách tường, ngón tay đánh vào mặt tường nghe động tĩnh……

Thậm chí còn muốn đi khuấy lu nước, nhìn lu nước và khe hở vách tường một chút, xem có giấu giếm huyền cơ gì hay không ……

Bà làm quá nhập thần, thế cho nên khi Lạc Phong Đường cùng Dương Nhược Tình tiến vào, cũng chưa phát hiện ra.

Thấy tình cảnh vậy, khóe miệng Dương Nhược Tình hung hăng co giật một chút.

Lại nhìn Lạc Phong Đường bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú xanh mét thành một mảnh.

“Cô, cô đang tìm gì vậy?”

Lạc Phong Đường lạnh lùng hỏi.

Thình lình bị hỏi khiến cho Lạc Đại Nga thực sự hoảng sợ.

Vừa đứng dậy, đầu ngay lập tức đυ.ng vào tủ bát phía trên lu nước.

“Phanh……”

Một tiếng giòn vang.

Lạc Đại Nga đau đến mắt đầy sao xẹt, xoa đầu vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn Lạc Phong Đường.

“Ngươi thằng nhóc chết tiệt này, tiến vào cũng không lên tiếng gọi, dọa cô giật cả mình!” Bà nói.

Sắc mặt Lạc Phong Đường càng khó coi.

“Cháu hỏi cô, cô rốt cuộc đang tìm gì?”

Âm thanh hắn lạnh như băng, không có một tia độ ấm.

Con ngươi ngăm đen thâm thúy tỏa định trên người Lạc Đại Nga.

Sự tức giận cuồn cuộn không ngừng từ trên người hắn phóng xuất ra.

Không chỉ có Dương Nhược Tình đứng ở bên cạnh hắn rõ ràng cảm nhận được, mà Lạc Đại Nga đang đứng ở lu nước bên kia cũng không nhịn được rùng mình một cái.

“Cháu trai ngoan, cô vừa mới rớt một đồng tiền!”

Lạc Đại Nga ánh mắt lập loè nói: “Ngươi cùng Tình nha đầu tới vừa lúc, các ngươi giúp ta tìm xem.”

“Tìm được rồi cũng không cần đưa lại cho ta, cứ thưởng cho Tình nha đầu mua keo ăn!”

Nói xong những lời này, Lạc Đại Nga bưng bát cơm đang tỏa hơi nóng trên bàn, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng bếp.

Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình không nhịn được che miệng cười thành tiếng.

“Đường Nha Tử, tiểu cô này của ngươi quá buồn cười đi?”

Nàng đều vô lực phun tào.

Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại có sơn.

Còn tưởng rằng tiểu cô Dương Hoa Mai đã là cực phẩm, không nghĩ tới cô cô Lạc Phong Đường mới là kỳ ba!

Nghe Dương Nhược Tình nói, Lạc Phong Đường cũng lại vừa tức, vừa bực, vừa muốn cười.

“Lấy cớ vụng về như vậy, nàng thật khinh thường ta là ngốc tử sao?”

Hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.

Dương Nhược Tình vẫn tiếp tục cười, học theo ngữ khí của Lạc Đại Nga trêu chọc Lạc Phong Đường: “Cháu trai ngoan, còn ngây ngốc làm gì, mau tìm đồng tiền cho cô của ngươi, ta còn chờ mua kẹo ăn đấy!”

Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .

……

Nhà Lạc Phong Đường, cơm buổi trưa đã hết sạch.

Đồ ăn buổi trưa cũng hết sạch.

Dương Nhược Tình ở bên cạnh cười ngâm ngâm nhìn Lạc Phong Đường đem cửa tủ bát đóng lại, lại đem lu nước dời về chỗ cũ.

Làm xong hết thảy mấy việc này, hắn đi tới chỗ nàng.

“Lần này bà ta lại đây, tám phần là nghe được tiếng gió chuyện nhà ta mua ruộng, cho rằng ta cùng đại bá ta nhặt được bảo bối phát tài!”

“Cho nên, lại đây tống tiền.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Chính xác là tống tiền, mượn gió bẻ măng.”

“Đường Nha Tử, nhà ngươi còn dư lại sáu lượng bạc, bảo đại bá ngươi hãy bảo quản cẩn thận!” Nàng lại nhắc nhở.

Lạc Phong Đường nói: “đại bá ta nói, sau này nhà này ta tới quản, sáu lượng bạc đang ở trên người ta.”

Hắn nói, đem bạc lấy ra tới phóng vào trong tay Dương Nhược Tình.

“Quy củ cũ, tiền của ta, sau này ngươi đều thay ta giữ!” Hắn trầm giọng nói.

“A? Như vậy không ổn đi?”

Dương Nhược Tình muốn rút tay lại.

Sáu lượng bạc không thể so với hoa hồng chia cho hắn được!

Đây chính là tiền mà bọn họ dùng để sửa lại nhà và tích lũy cho Đường Nha Tử cưới vợ.

Trách nhiệm trọng đại!

Nhưng Lạc Phong Đường lại không chấp nhận nàng cự tuyệt.

Hắn dùng sức nắm lấy tay nàng, đem bạc phóng tới trong tay nàng.

“Người mà ta có thể tín nhiệm, chính là Tình Nhi ngươi, cũng chỉ có ngươi.”