Lạc Phong Đường đẩy Dương Hoa Trung đi trước, Dương Nhược Tình đi đằng sau.
Vừa mới đi tới cửa hông thông với hậu viện, Lạc Phong Đường đột nhiên dừng bước chân.
Dương Nhược Tình không đề phòng, một đầu đυ.ng vào phía sau lưng Lạc Phong Đường.
Mũi đau xót, nàng còn chưa có kịp lên tiếng thì Lạc Phong Đường đã hít ngược một hơi khí lạnh.
Ngay sau đó, âm thanh kinh ngạc của Dương Hoa Trung vang lên.
“Mai nhi, sao muội lại ở đây? Dọa chúng ta giật cả mình!”
Nghe thấy lời này, Dương Nhược Tình cũng không rảnh lo xoa cái mũi, từ phía sau Lạc Phong Đường nhô đầu ra nhìn phía trước.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái, ba hồn bảy phách thiếu chút nữa bay mất.
Tiểu cô Dương Hoa Mai mặc một thân váy áo đỏ thẫm đứng dựa vào vách tường.
Thân hình to mọng quá khổ, thế cho nên chiếc váy áo mặc ở trên người nàng, nửa điểm hình dạng đều không có.
Giống hệt một cái chăn đơn biết chạy ra đường.
Ánh mắt Dương Nhược Tình lại chuyển qua Dương Hoa Mai.
Miệng đều cả kinh khép không được.
Tiểu cô bôi bao nhiêu dầu lên tóc vậy?
Tóc ướt dầm dề, giống như bị Vượng Tài liếʍ vậy.
Còn có khuôn mặt kia của nàng……
Quá ‘đẹp’, ‘đẹp’ đến mức người ta không nỡ nhìn thẳng.
Bên kia, nghe Dương Hoa Trung hỏi, Dương Hoa Mai chu đôi môi đỏ chót lên.
“Tam ca, ca nói cái gì vậy? Muội lại không phải là quỷ, sao sẽ dọa đến ca?”
Dương Hoa Mai hầm hừ nói.
Dương Hoa Trung im lặng.
Như thế này so với quỷ còn muốn dọa người hơn.
Nam tử âm thầm nhíu nhíu mày, nói một tiếng với Lạc Phong Đường ở phía sau: “Đường Nha Tử, ta đi thôi.”
Lạc Phong Đường hiển nhiên cũng bị ‘mỹ mạo’ của Dương Hoa Mai làm cho kinh diễm.
Nghe vậy, hồi phục lại tinh thần.
Không dám lại nhìn, vội vàng cụp mắt xuống, đẩy xe lăn nhấc chân định rời đi.
Thân hình Dương Hoa Mai lại chợt lóe, ngăn ở phía trước xe lăn.
“Mập Mạp, ngươi lại đây đẩy cha ngươi về phòng đi, ta có chuyện muốn nói với Đường Nha Tử.”
Dương Hoa Mai hất chiếc cằm giống cái bánh ngàn tầng lên, hướng về phía Dương Nhược Tình bên này cao giọng phân phó.
Dương Nhược Tình ngẩn ra, hết nhìn Dương Hoa Mai, lại nhìn Lạc Phong Đường.
Dương Nhược Tình nghẹn cười hỏi Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, tiểu cô ta muốn cùng ngươi lén nói chuyện, hay là để ta đẩy xe đi?”
Lạc Phong Đường nhìn khuôn mặt nghẹn cười của Dương Nhược Tình, đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Hắn biết nàng đang cố ý trêu cợt mình.
Nàng biết rõ hắn đối với Dương Hoa Mai trốn còn không kịp đâu.
Tình Nhi đúng là nha đầu hư!
Ngại Dương Hoa Mai dù sao cũng là muội tử của Dương Hoa Trung, Lạc Phong Đường không tỏ vẻ khó chịu với nàng.
Sắc mặt hắn bình tĩnh nói: “Tiểu cô Dương gia, có lời gì lần tới hẵng nói, ta còn có việc gấp phải làm, xin lỗi.”
Dương Hoa Mai nghe vậy, không vui.
“Đường Nha Tử, sao ngươi có thể như vậy chứ?” Nàng chu miệng lên, đầy mặt u oán.
“Ta không tới tìm ngươi, ngươi liền chuyện gì cũng không làm. Ta tới tìm ngươi, ngươi liền vội này vội kia! Có phải là vội không cho ta mặt mũi không?”
“Tiểu cô Dương gia, ta thật sự có việc ……”
“Ta không trì hoãn ngươi bao lâu, chỉ nói mấy câu thôi.”
Dương Hoa Mai vẫn kiên quyết chặn đường đi, một bộ dáng nếu không thuận theo sẽ không buông tha.
Vẻ mặt Lạc Phong Đường khó xử.
Dương Hoa Trung ngồi trên xe lăn thấy thế cũng đứng ra hoà giải cho Lạc Phong Đường.
“Mai nhi, Đường Nha Tử không lừa muội, hắn thật sự có việc.” nam tử nói.
“Muội đừng làm hắn chậm trễ, còn có khuôn mặt của muội nữa, mau về phòng rửa sạch đi ~”
Thân là tam ca, Dương Hoa Trung thật sự không nhịn được, vẫn muốn nhắc nhở Dương Hoa Mai một câu.
Nhưng Dương Hoa Mai không có nhận tình cảm của tam ca, ngược lại có chút bị chọc giận.
“Mặt ta làm sao? Ta đã soi gương, mặt ta thật sự đẹp!”
Dương Hoa Mai hướng Dương Hoa Trung tức giận quát.
“Ta cùng Đường Nha Tử nói chuyện, e ngại gì đến việc nhà các ngươi? Cha ta cũng không quản ta như vậy, ngươi cũng chỉ là tam ca, tư cách gì mà quản?”
Dương Hoa Trung á khẩu không trả lời được, khuôn mặt đỏ bừng.
Dương Hoa Mai hừ một tiếng, lại lần nữa phân phó Dương Nhược Tình.
“Mập Mạp chết tiệt ngươi còn thất thần làm gì? Ta còn có chuyện muốn nói với Đường Nha Tử, ngươi không mau ra đẩy cha ngươi đi đi?”
Dương Nhược Tình không kiên nhẫn, đi đến trước mặt Dương Hoa Mai.
“Tiểu cô đủ chưa? Đường Nha Tử người ta không muốn nói chuyện với cô, sao cô không tự mình thấy được vậy?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Dương Hoa Mai sửng sốt, ngay sau đó phản kích nói: “Mập Mạp chết tiệt, ngươi không cần phải xen vào việc của người khác!”
“Ta tìm Đường Nha Tử nói chuyện, ảnh hưởng gì đến ngươi? Ngươi cút đi!”
Dương Nhược Tình mắt trợn trắng.
“Tiểu cô, không phải cháu nói cô. Cô muốn tìm người ta nói chuyện thì tốt xấu gì cũng nên trở về rửa cái mặt đi hẵng nói.”
Dương Nhược Tình nói lời thấm thía: “Khuôn mặt này của cô không khác gì bị rớt xuống lu? Cô vẫn nên nghe lời cha cháu khuyên, về phòng rửa cái mặt trước đi!”
Dương Hoa Mai bực, hung hăng dậm chân.
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi cút đi, đừng gây trở ngại ta cùng Đường Nha Tử nói chuyện.”
Dương Hoa Mai thấy nói không lại Dương Nhược Tình, liền đẩy nàng ra, tiến lại gần nắm lấy cánh tay của Lạc Phong Đường .
Khi ngón tay sắp bắt được cánh tay của Lạc Phong Đường , Dương Hoa Mai lại nhớ tới lần trước khi cầm cánh tay hắn, cảm giác thật là rắn chắc.
Nàng liền không nhịn được hưng phấn lên, ‘bột mì’ trên mặt rào rạt rớt xuống.
Nhưng mà, một bàn tay đúng lúc này lại giữ bả vai nàng lại.
Một cỗ lực thật lớn đánh úp lại khiến Dương Hoa Mai bị kéo tới một bên.
Nàng hồi phục lại tinh thần, liền thấy Dương Nhược Tình đang chống tay bên hông đứng ở trước người Lạc Phong Đường.
“Mập Mạp chết tiệt, ngươi dám kéo ta?” Dương Hoa Mai hung tợn trừng mắt nhìn Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng: “Kéo cô thì làm sao? Cô nếu còn dám lại đây túm hắn, cháu sẽ đánh cô một trận!”
“Ngươi, ngươi, ngươi, đồ không biết xấu hổ!” Dương Hoa Mai nghẹn bao lâu mới mắng được một câu như vậy.
“Đường Nha Tử là gì của ngươi? Ta nói với hắn một chút sao ngươi phải bảo hộ thành như vậy? Đúng là không biết xấu hổ!” Dương Hoa Mai lại mắng.
Dương Nhược Tình cười.
Nàng quay đầu chỉ Lạc Phong Đường đứng sau người mình, nói với Dương Hoa Mai: “Đường Nha Tử là của cháu, tiểu cô muốn nói cái gì với hắn, thì phải có sự gật đầu của cháu mới được!”
“Cái gì?”
Dương Hoa Mai cho rằng chính mình đã nghe lầm, cả kinh muốn rớt cả tròng mắt xuống mặt đất.
Lạc Phong Đường cũng bị lời này chấn động một chút.
Hắn liếc mắt nhìn nữ hài đang che chở hắn giống như con gà mái bảo hộ nhãi con, trong mắt nam hài hiện lên một tia vui mừng như điên.
Tuy rằng hắn biết Tình Nhi chỉ muốn giúp hắn tìm lý do để thoái thác mà thôi.
Nhưng lời này hắn thích nghe!
Cả người đều kích động không ngừng.
“Dám nói Đường Nha Tử là của ngươi? Mập Mạp chết tiệt, ngươi thật không biết xấu hổ, ta cũng thấy nhục thay ngươi!”
Bên này, Dương Hoa Mai nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Đường Nha Tử, ngươi chính mình nói đi, ngươi rốt cuộc có phải là của Mập Mạp hay không?”
Dương Hoa Mai nâng ngón tay thô như củ cải của mình lên, run rẩy chỉ vào Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường nâng mắt lên, hắn nhìn Dương Nhược Tình, trên mặt nam hài lộ ra một tia màu đỏ.
Sau đó, hắn thế nhưng nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Tình Nhi nói gì thì chính là ý đó!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình đối với câu trả lời của hắn cảm thấy vừa lòng sâu sắc.
Đang chuẩn bị cho hắn một cái ánh mắt tán thưởng, đúng lúc hắn cũng nhìn qua chỗ nàng, tầm mắt hai người va chạm ở bên nhau.
Ánh mắt hắn sáng quắc, còn mang theo một tia mê luyến.
Lộp bộp!
Trái tim nàng đột nhiên rối loạn một phách.
Tiểu tử này không phải là thích mình chứ?
Xong rồi xong rồi, mặt lại nóng lên.
Dương Nhược Tình vội vàng dời mắt, tâm cực kỳ hoảng hốt, không dám đối diện với ánh mắt của hắn.
Mà bên kia, Dương Hoa Mai nghe thấy đáp án này của Lạc Phong Đường, đột nhiên khóc lớn lên.
Nàng vừa khóc lên liền khiến cho mọi người đều không biết nên nói gì.
Tiếng khóc ngay sau đó liền kéo Đàm thị đang ở Đông Ốc phòng lại đây.