Tầm mắt Dương Hoa Mai chuyển tới trên người Lạc Phong Đường .
Bộ dáng hung ba ba vừa rồi khi đối mặt với Dương Nhược Tình đột nhiên thay đổi, trở nên ôn nhu mà thẹn thùng.
Nàng vân vê một bên tóc buông xuống trước ngực, ngượng ngùng liếc nhìn Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, ngươi không cần phải nói chuyện hộ nàng ta, nha đầu chết tiệt kia lười biếng đến hư.”
“Nếu đổi lại là ta, sao có thể để ngươi bị liên luỵ như vậy ……”
Lạc Phong Đường nhăn chặt mày, trầm giọng nói: “Ta không mệt, dù có mệt thì cũng cam tâm tình nguyện.”
“Làm phiền tiểu cô Dương gia nhường đường một chút, ngươi che ở đầu hẻm như vậy, ta mới thật sự mệt!”
“Cái gì?”
Dương Hoa Mai cho rằng chính mình nghe lầm, đôi mắt bị thịt mỡ chèn cho thành một đường thẳng nỗ lực trợn to.
“Đường Nha Tử, ta hảo tâm quan tâm ngươi, ngươi lại còn hướng về Mập Mạp chết tiệt kia mà nói chuyện?”
“Tiểu cô Dương gia, nàng tên là Tình Nhi!” Vẻ mặt Lạc Phong Đường nghiêm túc sửa lại lời Dương Hoa Mai.
Dương Hoa Mai tức giận, trong ánh mắt nổi lên một tầng hơi nước.
“Ta đây cũng không phải gọi là tiểu cô Dương gia, ta cũng có tên, ta tên Mai nhi……”
Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .
Dương Nhược Tình rốt cuộc không nhịn được nữa, ‘ phụt ’ cười thành tiếng.
“Đường Nha Tử, ta xem ta nên xuống sẽ tốt hơn!”
“Tình Nhi đừng……”
Dương Nhược Tình đã từ trên xe cút kít nhảy xuống, vì bảo trì cân bằng đôi tay nàng dùng sức đè lại một bên.
“Thùng gỗ liền ở chỗ này tháo xuống đi.” Dương Nhược Tình lại nói tiếp.
Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Vậy được rồi.”
Hai người làm lơ Dương Hoa Mai còn đang chắn ở đầu ngõ, bắt đầu động thủ cởi dây thừng.
Bên này, đôi mắt Dương Hoa Mai vẫn luôn nhìn bóng dáng hai người, gắt gao cắn môi, đem tóc mình xoắn lại như bánh chèo.
Dương Nhược Tình xách theo hai chiếc thùng gỗ rỗng đi tới.
“Tiểu cô, còn không tính toán nhường đường sao?” Nàng cười ngâm ngâm hỏi.
Dương Hoa Mai vẫn chắn ở kia, vẻ mặt oán giận trừng mắt nhìn Dương Nhược Tình, không chịu dịch chân.
“Được rồi, chúng ta liền đi cửa chính vào.”
Dương Nhược Tình làm bộ muốn xoay người, Dương Hoa Mai đột nhiên hô to một tiếng.
“Đó là cửa chính nhà ta, không cho ngươi tiến vào!”
Thân thể cao lớn của Dương Hoa Mai rốt cuộc tránh ra.
Dương Nhược Tình cong cong khóe miệng, tiếp đón một tiếng với Lạc Phong Đường, dẫn đầu đi vào ngõ nhỏ.
Mặt sau, Lạc Phong Đường xách theo hai thùng chứa đầy gạo thóc cùng rau dưa đi theo.
Khi đi qua bên cạnh Dương Hoa Mai, Dương Hoa Mai lại gọi Lạc Phong Đường lại.
“Đường Nha Tử, ngươi cùng Mập Mạp hợp lại ức hϊếp ta, thù này ta nhớ kỹ!”
Nói xong những lời này, Dương Hoa Mai cắn răng một cái, xoay người chạy đi.
Lưu lại Lạc Phong Đường đứng ở đầu ngõ, không hiểu gì!
……
Trong phòng Dương Hoa Trung, ngồi tràn đầy nam nhân.
Dương Nhược Tình thăm dò liếc mắt nhìn một cái vào trong, có thừa Đại Phúc, lí chính thôn Trường Bình, lão Dương, đại bá Dương Hoa An, Lạc Thiết Tượng, cùng với một nam tử lạ mặt đen, gầy.
Dương Nhược Tình suy đoán nam tử đen gầy kia chính là người bán ruộng Lý Quải Tử.
Nàng lui trở về, đi vào phòng bếp, Tôn thị đang khom người đem đồ vật trong thùng gỗ lấy ra từng cái một.
“Ủa, Đường Nha Tử đâu rồi ạ?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị nói: “Đi đẩy xe cút kít rồi.”
Dương Nhược Tình ‘ nga ’ một tiếng, xắn tay áo bắt đầu rửa rau, thái rau chuẩn bị cho nấu cơm trưa.
Tôn thị nói: “Tình Nhi, uống miếng trà giải khát đã.”
“Vâng.”
Dương Nhược Tình ngồi vào bên chiếc bàn nhỏ, phát hiện trên bàn có hai chén mới vừa rót ra.
Một chén khác hẳn là để dành cho Đường Nha Tử, Dương Nhược Tình bưng một chén trong đó lên uống.
“Tình Nhi, lần này con mua không ít đồ ăn nhỉ, có cá, có thịt, có rau dưa.”
“Nương, con còn mua một vò rượu, ở phía dưới của cải trắng. Khi nương lấy ra thì cẩn thận một chút.”
“Được rồi.”
Tôn thị đẩy cải trắng ra, xách một vò rượu ra ngoài, bên trong còn có một gói giấy dầu bao căng phồng.
“Tình Nhi, đây là gì?” Bà hỏi.
“Gia vị xào rau, còn có caramel, mật ong nữa.” Dương Nhược Tình nói.
“Trong nhà không phải vẫn còn gia vị sao? Sao lại mua nhiều như vậy?”
Tôn thị quen tiết kiệm nên khó hiểu hỏi.
Dương Nhược Tình buông chén không trong tay xuống, “Để làm đậu phụ khô!”
Tôn thị đã hiểu, tiếp tục dọn dẹp đồ vật trong thùng gỗ.
Rất nhanh, Lạc Phong Đường cũng đi vào phòng bếp.
Dương Nhược Tình nói: “Đường Nha Tử mau tới đây uống trà.”
“Ai!”
Lạc Phong Đường đã đi tới, bưng lên chén trà còn lại ngửa đầu uống cạn.
“Đại bá ngươi đã đến đây, Lý Quải Tử bọn họ cũng đều đang ở trong phòng cha ta nói chuyện.” Dương Nhược Tình nói với hắn.
Lạc Phong Đường gật gật đầu, buông chén: “Ta đi trước chào bọn họ một tiếng, sau đó sẽ quay lại đây.”
Bên này, Tôn thị cầm rau dưa chọn ra tới cho vào trong giỏ rau, đang muốn đi ra giếng nước bên ngoài để rửa thì Dương Nhược Tình lại đứng lên nói: “Nương, để con mang ra hồ nước rửa, thuận tiện đem con cá mè hoa đi làm sạch luôn.”
Tôn thị nói: “Con đi bộ mấy chục dặm đường, chân cũng sưng lên rồi, để nương đi cho.”
Dương Nhược Tình một trận xấu hổ.
“Nương, con không mệt, trên đường trở về đều ngồi trên xe cho Đường Nha Tử đẩy!” Nàng nói.
“Thật sự?” Ánh mắt Tôn thị sáng ngời, hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, loại sự tình này chẳng lẽ còn phải nói dối?
Tôn thị có vẻ rất cao hứng.
“Được, vậy nương ở nhà thái thịt lợn.”
Dương Nhược Tình lên tiếng, vác rổ, xách theo cá, vừa đi ra đến cửa phòng bếp đã đối diện gặp được Lạc Phong Đường.
“Nhanh như vậy liền đã ra rồi sao? Sao không ngồi nói chuyện trong đó?” Tôn thị từ phía sau lại đây, mỉm cười dò hỏi Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường ngượng ngùng cười: “Các trưởng bối đang đàm luận chuyện mua bán đồng ruộng, đại bá của Tình Nhi đang nghĩ khế ước nên cháu liền ra tới.”
“Như vậy sao……” Tôn thị gật gật đầu.
“Đường Nha Tử, vậy cháu đi vào phòng Tình Nhi mà ngồi nghỉ nếu mệt, thì múc chút nước ấm ngâm chân ngủ một lúc, cơm chín tam thẩm sẽ gọi cháu!”
Tôn thị đầy mặt quan tâm nói.
Lạc Phong Đường càng thêm ngượng ngùng.
Ở nhà người khác làm khách, còn ngủ trên giường của khuê nữ người ta, thật không lễ phép!
“Tam thẩm, cháu không mệt.” Hắn vội vàng nói.
Dương Nhược Tình nhìn ra hắn đang để ý điều gì, cũng cười nói: “Giường của ta, ngày thường hai đệ đệ đều nằm, không kiêng kị nhiều như vậy.”
“Ngươi buổi sáng trời còn chưa sáng đã thức dậy, tới tới lui lui đi mấy chục dặm đường cũng không nghỉ chân, nên nghỉ ngơi một chút. Đi thôi!”
Lạc Phong Đường hơi hơi đỏ mặt lên, vẫn lắc đầu.
“Thật sự không cần.”
Hắn nói, ánh mắt ngay sau đó dừng ở trên chiếc rỏ mà Dương Nhược Tình xách theo, “Ta đi giúp ngươi rửa rau.”
Dương Nhược Tình cười lắc đầu, “Ngươi cứ ở phòng bếp ngồi nghỉ chân một chút, ta đi một lát sẽ trở về.”
Nói xong, nàng vác rổ đi ra phòng bếp.
Bên này, Lạc Phong Đường quýnh lên muốn đuổi theo.
Lúc này, Tôn thị đã túm cánh tay hắn, đem hắn lôi trở lại bên chiếc bàn nhỏ.
Hắn vẫn là một bộ dáng thất thần, nhìn qua cửa sổ phòng bếp.
Thấy thân ảnh nữ hài đi ngang qua cửa sổ, biến mất sau cửa hông ra ngoài ngõ nhỏ bên kia, Lạc Phong Đường mới thu hồi ánh mắt lại.